Hai người bước vào con đường ấy rồi đi tiếp hơn chục mét thì lại có một cánh cửa nữa. Trên cánh cửa này có một ổ khoá, Hướng Chính Nhất lấy chìa khoá ra rồi tra vào xoay ba vòng, sau đó đẩy mạnh.
Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa nặng trịch đã mở ra, bên trong là một nhà kho rất rộng.
Nhà kho này đã trên trăm tuổi, chiếm diện tích vài nghìn mét vuông, bên trong chất đầy đồ, có rất nhiều chiếc hòm với đủ mọi kích cỡ, mỗi hòm đều có một mảnh giấy ghi chú, giới thiệu sơ qua về đồ vật bên trong.
Hướng Chính Nhất nói: “Đây là nhà kho của nhà tôi, tất cả bảo bối đều ở đây hết, mời tiên sinh chọn”.
Advertisement
Ngô Bình liếc nhìn một vòng, nào là sứ Thanh Hoa, lò Tuyên Đức, tranh của dnah hoạ và nhiều ngọc ngà châu báu…
Anh không nhịn d chỏi: “Tổ tiên của ông có thể cất giữ những thứ này đến tận hôm nay cũng chẳng dễ gì”.
Advertisement
Hướng Chính Nhất: “Đúng thế, đã từng có rất nhiều người lục tìm, may mà tôi giấu kỹ”.
Ngô Bình bước đi chầm chậm, anh không cần mở các hòm ra cũng có thể nhìn thấy vật ở bên trong.
Anh đi một lúc rồi mở một chiếc hòm ra, bên trong toàn lò Tuyên Đức với nhiều hình dáng khác nhau, tổng có 35 cái.
Hướng Chính Nhất lục tìm đồ ở bên cạnh, Ngô Bình khởi động chiếc nhẫn trữ đồ, sau đó giơ tay vỗ vào cái hòm ấy, nó lập tức bị hút vào không gian trong chiếc nhẫn.
35 cái lò Tuyên Đức này có giá trị rất lớn nên anh không thể bỏ qua được.
Đi thêm một lúc, Ngô Bình lại nhìn thấy tranh chữ, là tác phẩm của Tống Tứ Gia. Tống Tứ Gia là chỉ Tô Thức, Hoàng Đình Kiên, Mễ Phất và Thái Tương.
Ngô Bình biết Đường Tử Di rất thích tranh thư pháp nên định lấy về cho cô ấy.
Anh vỗ tay một cái, cả cái hòm đó đã bị thu vào trong nhẫn trữ đồ.
Cứ thế, anh đi loanh quanh trong kho rồi thu hết hòm đến hòm khác vào nhẫn. Nhưng không gian trong nhẫn có hạn, chỉ dài năm mét, rộng bốn mét, cao hai mét nên không thể cất giữ quá nhiều đồ được.
Không lâu sau, không gian trong nhẫn đã có thêm 57 cái hòm, gần như chật kín.
Cuối cùng Hướng Chính Nhất đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng, hình như hòm trong kho hơi ít thì phải? Vì thế ông ấy nhìn Ngô Bình chằm chằm, thì thấy anh vỗ vào một cái hòm, ngay sau đó nó đã biến mất.
Hướng Chính Nhất giật mình hỏi: “Tiên sinh, anh là tu sĩ Nhân Tiên ư?”
Ngô Bình đáp: “Tôi có pháp khí trữ đồ, có thể cất đồ vật ở bên trong”.
Hướng Chính Nhất chỉ muốn bật khóc: “Tiên sinh, nhưng anh bảo chỉ lấy đồ nhét đủ một cái túi thôi mà?”
“Đúng rồi, ông nhìn đi, trong túi đã có gì đâu?”, Ngô Bình giơ cái túi rỗng lên.
Hướng Chính Nhất cạn lời, vô cùng đau xót, ai biết Ngô Bình đã cuỗm bao nhiêu bảo bối đi rồi, ông ấy đau khổ nói: “Tiên sinh, anh có thể lấy ít một chút không? Đây toàn là đồ gia truyền nhà tôi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Sao, ông hối hận rồi à?”
Hướng Chính Nhất giật mình nói: “Không không, tiên sinh thích gì thì cứ lấy ạ”.
Cuối cùng, Ngô Bình đi đến gần một cái kệ, trên đó bày rất nhiều đồ cổ quái.
Anh liếc nhìn thì thấy có mấy bức tranh phát ra tiên lực, anh nhanh chóng giơ tay ra cầm lên rồi chọn được bốn bức.
Không biết giấy của bốn bức tranh này làm bằng chất liệu gì, anh mở một bức tranh ra thì thấy là một kim ấn toả ánh sáng vàng.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì phát hiện bên trong bức tranh có một không gian kỳ quái chứa đầy sức mạnh. Có một đại ấn hình vuông ở trong không gian ấy, nó lơ lững giữa không trung, toả ra uy áp vô tận.