Nói rồi anh ta phất tay một cái, một cô gái chân dài mặc sườn xám xinh đẹp đẩy một chiếc xe nhỏ đi tới. Trên chiếc xe có một chiếc đĩa bằng vàng, bên trên phủ lớp vải nhung đỏ. Bên dưới lớp vải nhung có thứ gì đó.
Đường An cười nói: "Các vị, món đồ đầu giá đầu tiên sẽ được giữ bí mật, giá khởi điểm của nó là một triệu tệ! Mỗi lần tăng giá không được dưới năm trăm nghìn tệ".
Advertisement
Đám đông thi nhau bàn luận: "Giữ bí mật món đồ đấu giá sao? Không biết là thứ gì thì sao mà đấu giá được?"
"Giá khởi điểm có một triệu, chắc cũng không phải thứ gì giá trị".
Advertisement
"Bỏ đi, đây là lúc chúng ta thể hiện sự giàu có. Chỉ cần không quá mười triệu tệ thì tôi sẽ lấy bằng được nó".
Thấy hội đấu giá đã bắt đầu, Đường Băng Vân khoác tay Ngô Bình đi tới gần xem. Những cô gái khác của Đường Môn cũng đã xuất hiện để quan sát đức lang quân tương lai của mình.
Đường An cười nói: "Các vị, mọi người đã đến đông đủ. Buổi đấu giá chính thức bắt đầu!"
Anh Tề kia giơ tay đầu tiên: "Một triệu tệ".
"Hai triệu tệ", La Tử Minh lên tiếng.
"Ba triệu tệ".
"Bốn triệu tệ".
Chẳng mấy chốc giá đã lên tới mười triệu tệ. Đám người tham gia đấu giá lúc này chỉ còn vài người.
"Mười một triệu tệ".
"Mười hai triệu tệ".
"Hai mươi triệu", Âu Dương Kim Tôn mở miệng, tăng giá lên luôn hai mươi triệu tệ.
"Ba mươi triệu tệ", Hoàng Phủ Thiên Quân lập tức theo ngay.
Ra giá xong, hay người họ đều liếc mắt nhìn Ngô Bình với vẻ đắc ý.
Ngô Bình có thể nhìn rõ vật dưới lớp vải nhung kia. Đó là một hòn đá to cỡ nắm đấm. Hòn đá đã bị cắt ra một phần, để lộ ra một vật gì đó bằng vàng bên trong, bên trên còn có hoa văn.