Anh không có thời gian xem kỹ nên cất cái túi đi luôn, sau đó dặn Đường Kiến thu dọn hiện trường và lệnh cho máy ba cất cánh.
Đưa Sakaki đi rồi, anh báo ngay cho Lạc Trường Sinh về tin Nhẫn Thánh đã chết. Ông ta nghe xong thì cười phá lên: “Quá tốt! Chủ nhân, chắc Sawako sẽ đồng ý đàm phán với mình thôi”.
Ngô Bình nhắc đén người giấy, Lạc Trường Sinh hỏi vài câu rồi kinh ngạc nói: “Chủ nhân, đó là thức thần của Đông Doanh, họ dùng bí thuật để phong ấn yêu ma vào bùa chú, sau đó điều khiển chúng chống lại kẻ thù”.
Advertisement
Ngô Bình: “Ra là thức thần, tôi từng nghe sư huynh nhắc đến rồi. Ông Lạc, người được đưa đi rồi đấy, tôi sẽ cho người liên lạc với ông”.
“Vâng, cảm ơn chủ nhân”, Lạc Trường Sinh nói.
Advertisement
Đường Kiến đã xử lý xong hiện trường, anh ta đi tới với ánh mắt nhìn Ngô Bình chứa đầy vẻ kính nể. Bản lĩnh vừa rồi của Ngô Bình quá thần kỳ, anh ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Anh Ngô, người bị anh giết ban nãy là ai vậy?”, anh ta dè dặt hỏi.
Ngô Bình: “Ishiho - Nhẫn Thánh của Đông Doanh”.
Đường Kiến ồ lên: “Ishiho? Tôi biết người này, sát thủ chủ chốt của tổ chức sát thủ quốc tế, đứng thử bảy trên bảng sát thú”.
Ngô Bình có vẻ ngạc nhiên: “Hắn là sát thủ ư?”
Đường Kiến: “Vâng, Ishiho này nổi tiếng ở châu Phi và Trung Đông lắm, không ai dám động tới luôn”.
Ngô Bình hừ một tiếng: “Thì cũng chết rồi”.
Anh bảo Đường Kiến ở lại xử lý nốt các việc linh tinh, còn mình và Chu Thanh Nghiên thì quay về trang viên.
Buổi chiều, Chu Thanh Nghiên đã đăng ký quyền thành lập công ty ở cộng hoà Ghi-nê, mỗi người chiếm 50 phần trăm cổ phần.
Nếu đã muốn thành lập công ty thì phải mang nhân công tới và tuyển thêm nhân công ở địa phương.
Việc công ty chủ yếu do Chu Thanh Nghiên lo liệu, còn Ngô Bình chịu trách nhiệm dạy nhóm vệ sĩ da đen và tu luyện thần ông Kim Cương Bất Bại.
Loáng cái ba ngày đã trôi qua, trong thời gian này, Chu Thanh Nghiên đã ký xong một loạt hợp đồng với chính phủ Ghi-nê, bao gồm cả quyền khai thác khoáng sản, xây dựng nhà máy…
Lạc Trường Sinh cũng báo tin Sawako đã chịu nhượng bộ, đồng ý từ bỏ việc thu mua tập đoàn Tam Hữu, đồng thời giúp Lạc Mộng Trần hoàn thành việc khống chế toàn diện với tập đoàn trên.
Lạc Mộng Trận đã bay sang Đông Doanh vào hôm qua, nếu mọi chuyện xuôn sẻ thì trong vòng một tuần, cô ấy có thể nắm toàn quyền điều hành Tam Hữu.
Đương nhiên trong đó còn bao gồm cả việc trao đổi lợi ích, ví dụ Tam Hữu sẽ bán vài sản nghiệp cho Thiên Chiếu, sau này Tam Hữu chỉ còn giữ ngàng xe hơi và ngân hàng thôi. Còn những ngành khác sẽ bán hết, hoặc di dời đến Viêm Long.
Lạc Trường Sinh còn nói công ty xe hơi đã chuyển thành quyền sở hữu tư nhân và do Lạc Mộng Trần tiếp quản.