Giám đốc Hoa "ồ" lên một tiếng: "Hoá ra là giám đốc Ngô, đúng là tuổi trẻ tài cao".
Ngô Bình: "Giám đốc quá khen rồi".
Advertisement
Giám đốc Hoa: "Mời hai vị ngồi, chúng ta họp một chút nhé".
Mấy người họ ngồi xuống, giám đốc Hoa đằng hắng một tiếng, nói: "Các vị, Guinea là một quốc gia giàu khoáng sản, đặc biệt là nhôm. Trữ lượng nhôm ở đó chiếm một phần tư trữ lượng nhôm trên thế giới. Hơn nữa mỏ nhôm ở đây lại dễ khai thác nên rất nhiều doanh nghiệp kinh doanh nhôm ở các nước nhòm ngó. Mục tiêu của chúng ta lần này là mua được một mỏ nhôm ở Guinea, chính là mỏ Robin. Khu mỏ rộng lớn này có trữ lượng khoảng 3.5 tỷ tấn, đa số đều là nhôm thượng hạng.
Advertisement
"Căn cứ tình hình hiện tại, giá của mỏ nhôm này vào khoảng một trăm năm mươi tỷ đô, đối thủ cạnh tranh của chúng ta cũng rất đông. Muốn lấy được cái mỏ này thì phải xem tiềm năng về vốn của chúng ta đến đâu. Chuyến đi lần này, đối thủ lớn nhất của chúng ta là doanh nghiệp nhôm lớn nhất nước Thổ Áo, chúng ta tuyệt đối không được chủ quan.
Nghe đến đây, giám đốc Mã hỏi: "Giám đốc Hoa, nghe nói Guinea là vùng quân phiệt chiếm đóng. Chúng ta có thể cơ cấu với lãnh đạo bên trên không?"
Giám đốc Hoa xua tay: "Ông không hiểu về tình hình Guinea đó thôi. Bất luận bỏ ra bao nhiêu tiền thì cũng vào túi bọn quân phiệt thôi, cho nên bọn chúng cũng muốn bán ra giá cao. Vậy nên mọi người chỉ cần chuẩn bị thật nhiều tiền là được. Đủ vốn là chuyện mua mỏ không thành vấn đề".
Ngô Bình rất quan tâm đến mỏ nhôm, bởi nhà máy của Lãnh Như Yên cũng có nhu cầu phôi nhôm rất lớn. Anh hỏi: "Giám đốc Hoa, mỗi người chúng ta được bao nhiêu phần trăm cổ phần trong khu mỏ này?"
Giám đốc Hoa nhìn Ngô Bình cười đáp: "Giám đốc Ngô, việc đó còn phụ thuộc vào việc cậu bỏ ra được bao nhiêu tiền. Nếu muốn nắm được cả dự án này, bao gồm cả việc sửa sang ở giai đoạn sau thì kiểu gì cũng phải bỏ ra hàng chục tỷ đô. Vốn đầu tư lớn như vậy, làm sao một doanh nghiệp đơn lẻ có thể gánh vác được?"
Nghe đến đây, giám đốc Mã hừ một tiếng, chen miệng vào: "Nói nói thì nói là vậy nhưng cổ phần sẽ không được chia quá 2%, có biết bao nhiêu doanh nghiệp đang xếp hàng đây này".
Ngô Bình âm thầm cười lạnh: "Cổ phần 2% thì mỗi năm chỉ lấy được vài trăm nghìn tấn phôi nhôm, con số này so với nhu cầu của bọn anh thì quả thực là như muối bỏ bể".
Ngô Bình đột nhiên không có hứng nghe những lời giám đốc Hoa nói sau đó nữa. Anh bắt đầu tính toán xem khi tới Guinea có thể tự mình mua được một cái mỏ hay không.
Giám đốc Hoa cuối cùng cũng nói xong. Đã sắp đến giờ lên máy bay, đoàn người lục tục di chuyển, chuẩn bị lên chuyến bay tới Guinea.
Đó là một chiếc máy bay chở hành khách cỡ lớn. Chiếc máy bay này sẽ bay đến Paris, sau đó đổi chặng rồi bay thẳng tới thủ đô Conakry của Guinea. Toàn bộ thời gian bay vào khoảng hơn hai mươi tiếng đồng hồ.
Mấy người giám đốc Hoa được mời tới khoang thương gia đầu máy bay, những người còn lại chỉ được ngồi hạng phổ thông. Vốn ngồi hạng phổ thông cũng chẳng sao, nhưng khi Ngô Bình bước lên máy bay, giám đốc Mã kia đột nhiên nói: "Giám đốc Ngô này, hình như cậu vẫn chưa đăng ký thì phải. Bọn tôi nhập cảnh đều được sự cho phép của chính phủ Guinea, giờ tự nhiên có thêm cậu thì rất rách việc. Hơn nữa, chiếc máy bay này là chúng tôi bỏ tiền ra bao, cho nên chúng tôi không hoan nghênh cậu!"
Chu Thanh Nghiên cau mày hỏi lại: "Giám đốc Mã, không phải tôi đã nộp đơn xin phép rồi sao?"
Giám đốc Mã cười hihi đáp: "Thật ggại quá, đơn xin phép của cô không được thông qua".
Ngô Bình vô cùng bực bội, anh lạnh lùng nói: "Thôi bỏ đi, Thanh Nghiên chúng ta đi máy bay khác. Dù sao phải chuyển chặng ở Paris cũng quá lâu".
Giám đốc Mã vẻ mặt giễu cợt, nói: "Cậu tính toán sai rồi, trong nước không có đường bay thẳng đến đó đâu. Mà cho dù là máy bay tư nhân bay tới đó cũng phải trình báo với chính phủ".