Tân Nguyệt ngấn lệ nói: “Chồng ơi, nếu anh cứu được em trai em thì cả nhà em sẽ biết ơn anh”.
Cương Tử dịu dàng nói: “Em là vợ của anh rồi thì chuyện của em cũng là của anh”.
Tân Nguyệt gật đầu, sau đó ôm chặt lấy chồng mình.
Advertisement
Ngô Bình đến nhà của chú hai Cương Tử, vừa vào đã nhìn thấy Phương Cường đang ngồi ngây người trên chiếc ghế ở giữa sân, miệng thì lẩm bẩm gì đó.
Chú hai nói: “Cậu Ngô, ngày nào nó cũng chẳng chịu nói chuyện với ai, ăn còn phải có người xúc”.
Advertisement
Ngô Bình đã nắm được tình hình nên nói: “Để tôi thử”.
Anh đi đến cạnh Phương Cường thì ngửi thấy một mùi lạ, hình như đã lâu cậu ấy không tắm rửa. Sau khi quan sát thì anh thấy Phương Cường đã tự kép kín bản thân.
Sau khi trải qua một chuyện gì đó quá kinh hãi, con người thường sống kép kín lại. Ngày xưa, bạn gái của Phương Cường đã tự sát sau khi bị người khác cưỡng bức, cậu ấy biết rõ hung thủ là ai nhưng không thể đi báo thù được, từ đó đủ thấy nội tâm giày vò như thế nào.
Hận thù không thể phóng thích, Phương Cường sống không bằng chết, vì thế tinh thần dần trở nên bất ổn rồi tự kép kín bản thân lại.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát, sau đó giơ tay phải ấn lên đỉnh đầu Phương Cường, sau đó anh nhắm mắt lại. Bây giờ, anh đang thi triển một tiểu xảo tên là Thông linh.
Thông linh không chỉ có thể giao lưu với quỷ thần, mà còn có tác dụng với con người nữa, chứ không phải bản linh cao siêu gì. Anh muốn dùng cách này để Phương Cường có thể bước ra khỏi bóng đen tâm lý.
Loáng cái, tinh thần của Ngô Bình đã tiến vào một không gian đen tối, Phương Cường với gương mặt uất hận đứng đó rồi không ngừng gào thét, đây chính là thế giới nội tâm của cậu ấy.
Ngô Bình tiến vào rồi gọi to: “Phương Cường”.
Phương Cường ngẩn ra, sau đó ngoảnh lại nhìn Ngô Bình.
“Anh là ai?”, cậu ấy hung hăng hỏi.
Ngô Bình: “Hung thủ là Vạn Tam Hổ, anh muốn trả thù không?”
Phương Cường gào lên: “Tôi muốn trả thù, muốn trả thù”.
Ngô Bình: “Muốn trả thù thì phải bước ra ngoài, tôi sẽ dẫn anh đi gặp kẻ thù”.
Dứt lời, Ngô Bình giơ tay ra đẩy, Phương Cường đã bị đẩy ra ngoài.
Ngay sau đó, Phương Cường đang ngồi trên ghế bỗng run lên rồi đứng dậy, cậu ta hung ác nhìn quanh: “Vạn Tam Hổ, tao phải giết nó!”
Ngô Bình biết bệnh của Phương Cường đã khỏi nên nói: “Vạn Tam Hổ và những kẻ độc ác của nhà họ Vạn đã bị bắt rồi, họ sẽ phải chịu trừng trị của pháp luật”.
“Bị bắt rồi ư?”, hận ý trong mắt Phương Cường dần biến mất, nhưng sau đó cậu ấy đã khóc toáng lên: “Manh Manh của tôi, cô ấy thật đáng thương, tất cả là tại tôi! Hu hu…”