Cô trợ lý không nói gì nữa. Cô ấy chỉ là chân chạy vặt của Liễu Linh, không có địa vị gì cả, nói nhiều chỉ dễ rước hoạ vào thân.
Ngô Bình và Lâm Băng Tiên đi vào một phòng ăn riêng trên tầng sáu. Sát vách chính là các đầu bếp hàng đầu Đường Lâu đang làm việc. Ngô Bình là đại cổ đông ở đây, địa vị không thua kém Đường Băng Vân khiến giám đốc khu ẩm thực sợ tiếp đón không chu toàn nên đã phái đầu bếp giỏi nhất tới phục vụ anh.
Đến cả nhân viên phục vụ cũng chọn những cô đẹp nhất, thái độ phục vụ tốt nhất. Tám cô phục vụ xinh đẹp mặc áo sườn xám đứng thành hàng đón tiếp.
Advertisement
“Cậu chủ Ngô”.
Ngô Bình khẽ gật đầu đáp: “Để hai người ở lại đây là được rồi”.
Advertisement
“Vâng”.
Bên cạnh bàn ăn là một cửa sổ sát sàn vô cùng lớn. Bên dưới khung cửa sổ, thành phố đã lên đèn, những đốm sáng lấp lánh như những vì sao.
“Băng Tiên, em muốn ăn gì? Đầu bếp ở đây là đỉnh nhất đấy”, anh nói rồi đẩy menu về phía Lâm Băng Tiên.
Lâm Băng Tiên mỉm cười đáp: “Em ăn gì cũng được”.
Ngô Bình mỉm cười, sau đó gọi mấy món nổi tiếng của nhà hàng. Anh đang gọi món thì có tiếng gõ cửa rồi vài kẻ bước vào. Đi đầu là một gã thanh niên chừng ngoài ba mươi tuổi, hắn đang nở nụ cười gian xảo. Đằng sau lưng hắn chính là ba kẻ ban nãy.
“Thưa anh, phòng này có khách đặt rồi, anh không thể vào”.
“Bốp!”
Gã thanh niên giơ tay tát luôn cô nhân viên phục vụ vừa ngăn cản mình. Sau đó hắn cười hi hi đi tới trước mặt Ngô Bình và Lâm Băng Tiên, tự tiện kéo ghế ngồi xuống.
“Hai vị, tôi không làm phiền chứ?”, hắn ta cười hỏi.
Lâm Băng Tiên không nói gì, Ngô Bình thì cau mày lại hỏi: “Anh là ai?”
Gã thanh niên cười hi hi đáp: “Tao đã cho mày nói chuyện chưa?”, nói rồi hắn giơ tay lên định tát Ngô Bình.
Thế nhưng, tay hắn mới vung lên được một nửa thì một cú đá như trời giáng đã giáng vào lồng ngực hắn.
“Rắc rắc!”
Gã thanh niên bay ra ngoài như đạn bắn, đập vào vách tường rồi rơi xuống.
Cú đá này Ngô Bình tung ra trong lúc giận dữ. Cú đá đó đã phế luôn kungfu của đối phương, ngoài ra anh còn dùng ám khí âm thầm để lại trên người hắn một mầm hoạ. Gã thanh niên tiếp đất, phun ra một ngụm máu.
Hắn sững sờ, nhìn Ngô Bình trân trân hỏi: “Mày là ai?”
Ngô Bình đứng dậy, dìu cô phục vụ vừa bị tát ban nãy dậy rồi mới đi tới chỗ gã thanh niên. Anh hỏi: “Nói đi, ai phái anh tới đây? Mục đích là gì?”