Ngô Bình tiếp lời: “Đúng vậy. Trong các Võ Thần mà em quen, hầu như không ai cân nhắc đến cảnh giới Thánh. Họ cảm thấy ở cảnh giới thứ hai của Nhân Tiên đã có thể thăng cấp thành Địa Tiên thì sao phải vào cảnh giới Thánh nữa. Suy cho cùng thì cảnh giới Thánh quá khó”.
Dương Mộ Bạch vừa nhìn anh vừa nói: “Sư đệ, ý cậu là cách nghĩ này đã sai?”
Ngô Bình gật đầu: “Không thể xem là sai. Chuyện này không thể trách giới tu chân trong thiên hạ. Thời đại thay đổi, hoàn cảnh bây giờ đã khác thời tiền sử, dẫn đến việc trình tự tu hành trước đây không còn phù hợp cho tu chân thời nay. Không tu cảnh giới Thánh mà đột phá lên thẳng, thật ra là một sự thay đổi chính xác”.
Advertisement
Dương Mộ Bạch thở dài: “Ừ. Cả đời anh cũng không còn cơ hội tiến vào cảnh giới Thánh nữa. Thậm chí anh cảm thấy đột phá cảnh giới Thánh còn khó hơn đột phá Địa Tiên”.
Advertisement
Ngô Bình cười bảo: “Sư huynh, như em vừa nói, tu chân bây giờ không dám vào cảnh giới Thánh vì hoàn cảnh đã thay đổi. Thật ra chỉ cần cung cấp môi trường phù hợp, đột phá cảnh giới Thánh sẽ không quá khó”.
Dương Mộ Bạch chấn động: “Lẽ nào sư đệ có cách ư?”
Ngô Bình gật đầu đáp: “Nếu sư huynh có thể tiến vào cảnh giới Thánh, dù cho tuổi tác đã cao thì vẫn có thể thăng thành Địa Tiên”.
Dương Mộ Bạch rất thích thú, vội hỏi: “Sư đệ làm anh nôn nóng quá. Rốt cuộc cậu có cách gì, mau nói đi”.
Ngô Bình cười nói: “Bốn cảnh giới Nhân Tiên mà sư huynh vừa nói đều có đặc điểm riêng. Cảnh giới thứ ba và bốn của Nhân Tiên rất khó, vì cần một vài bí quyết nhỏ và cách thức mới đột phá được cảnh giới Thánh”.
Có những chuyện, Ngô Bình không hề nói hết ra. Thật ra Nhân Tiên có sáu cảnh giới, nhưng tương truyền chỉ có cảnh giới ba và bốn mà thôi. Từ cảnh giới ba đến sáu, mỗi cảnh giới đều có bí quyết thăng cấp riêng. Những điều này có ghi chép trong phiến ngọc.
Dương Mộ Bạch dỏng tai, hỏi ngay: “Sư đệ à, là bí quyết gì vậy?”
Ngô Bình xua tay: “Sư huynh đừng vội. Chờ đánh Đường Lăng xong, em sẽ từ từ nói cho anh biết”.
Dương Mộ Bạch sốt ruột vò đầu bứt tai. Nhưng ông biết dù có sốt sắng mấy thì Ngô Bình cũng sẽ không tiết lộ bây giờ, đành nói: “Được, vậy chúng ta uống rượu tiếp!”
Uống hết một vò rượu nữa, chẳng biết có phải Dương Mộ Bạch vui quá hay không mà có vẻ đã ngà ngà say. Ông cười nói: “Sư đệ à, bây giờ anh càng ngày càng không thể nhìn thấu cậu rồi”.
Ngô Bình đáp: “Sư huynh, dù tương lai em có ra sao thì chúng ta vẫn là anh em”.
Dương Mộ Bạch cảm thán: “Ừ, chúng ta mãi mãi là anh em. Cạn nào!”
Hai người tán gẫu về mọi chuyện trên trời dưới biển. Chầu rượu này kéo dài đến tận hai giờ rưỡi sáng, vò rượu chất đầy bên cạnh bàn. Có vài tiểu bối ngồi ở xa xa không dám đi nghỉ ngơi, càng chẳng dám đến gần.
Thấy đã sắp đến giờ, Ngô Bình cười hì hì: “Sư huynh à, người của anh xác định được vị trí của Đường Lăng chưa?”
Dương Mộ Bạch đã gọi điện thoại, đáp lời: “Tìm được rồi. Đường Lăng đang ở cùng vợ. Họ có một căn nhà lớn ở Thiên Kinh”.