Nghe thấy thế, Đường Lăng bắt đầu thấy sợ, anh ta không còn ngông nghênh nữa, mà nhìn Ngô Bình đăm đăm: “Cậu cũng có chút tài năng đấy, nhưng nếu đánh tôi thì có chuyện với Kim Ngọc Đường đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Sao? Kim Ngọc Đường định giết tôi à?”
Đường Lăng lạnh người khi nhìn thấy nụ cười của Ngô Bình, sau đó phải nói lái đi: “Ai làm đệ tử của Đường Môn bị thương, môn chủ sẽ không bỏ qua”.
Advertisement
Ngô Bình hừ mạnh nói: “Đường Lăng, tôi định cho anh chút thể diện, nhưng giờ xem ra không cần rồi, biến ngay cho tôi”.
Advertisement
Đường Lăng tái mặt, sau đó đá bay sofa ở cạnh đó rồi đi mất. Mấy tên thuộc hạ cũng chạy theo ngay, ngoài ra còn không quên khiêng hai tên ban nãy đi.
“Thiếu đường chủ, Ngô Bình này ngông quá!”, vào thang máy rồi, một tên nói: “Chúng ta mau báo cho đường chủ, để người cử cao thủ tới”.
Chát! Đường Lăng tát cho tên đó một phát rồi mắng: “Ngu dốt! Nếu bố tao ra mặt được thì còn bảo tao đến làm gì?”
Người bị đánh rụng mất ba cái răng, sau đó ngậm họng.
Một người khác nói: “Thiếu đường chủ, Ngô Bình này khó chơi rồi, thuộc hạ thấy cậu ta không uy hiếp bừa đâu. Chúng ta phải tính kế lâu dài, đừng xung đột với cậu ta vội”.
Đường Lăng hừ nói: “Mai là Đường Diệt tới rồi, để tao xem Ngô Bình có dám ra tay với Đường Diệt không!”
Trong phòng, Đường Băng Vân vẫn chưa nguôi giận, căm phẫn nói: “Đường Lăng ác thật đấy!”
Ngô Bình vỗ vai cô ấy: “Đừng giận. Sau này đối phó với hạng người này không được khách sáo nữa”.
Đường Băng Vân đỡ trán, vẻ mặt đầy bất lực: “Đây chính là lý do em thà ra nước ngoài để quản lý nhóm lính đánh thuê cũng không muốn ở lại Đường Môn làm việc. Bất kể anh làm gì đi nữa, cũng sẽ có kẻ gây sự với anh”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Băng Vân, tên Đường Lăng này quá hung hăng. Cho dù anh ta là con rể của Thanh Môn thì cũng không thể xem thường quyền uy của ông nội em chứ?”
Đường Băng Vân đáp: “Nếu là Đường Vô Cữu - bố của Đường Lăng thì đương nhiên không dám. Nhưng Đường Lăng là hậu bối. Anh ta mà cướp Đường Lâu từ tay em thì cũng có thể nói thành xung đột giữa lớp tiểu bối, ông nội không tiện làm gì anh ta, dù sao ngoài mặt vẫn phải giữ gìn đoàn kết”.
Ngô Bình bảo: “Nói vậy thì bất kể chuyện này có ầm ĩ thế nào thì Đường Vô Cữu cũng sẽ không lộ diện?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Phải. Tiểu bối tranh đấu vốn là truyền thống của Đường Môn. Ai có bản lĩnh thì giành được miếng thịt ngon”.
Ngô Bình hơi hối hận: “Biết thế thì ban nãy anh đã tẩn Đường Lăng một trận để giúp em trút giận rồi”.
Đường Băng Vân lắc đầu: “Thế lực của Đường Vô Cữu rất lớn, nếu tình thế không bắt buộc thì đừng gây hấn trực diện. Việc anh đánh trọng thương hai cao thủ Tiên Thiên đã gây đả kích lớn với họ rồi”.
Ngô Bình xua tay đáp: “Ừm, không nhắc nữa. Anh đã xử lý được Vu Hoá Long rồi. Khương Phụng Tiên và Vu Hoá Long đều sẽ hỗ trợ Đường Lâu. Em có thể liên minh với họ”.
Mắt Đường Băng Vân sáng rỡ: “Tốt quá rồi! Chỉ cần xử lý được hai người này thì không cần lo nữa”.