Vu Hoá Long mừng rỡ: “Tốt quá! Tu vi của tôi đang chững lại, muốn đột phá thì cần có đan dược hỗ trở. Nếu xin công tử luyện được cho ít đan dược thì hết sẩy”.
Khương Phụng Tiên xua tay: “Nếu là đan dược thì anh đừng xin. Tôi đã từng thử rồi, nhưng công tư toàn từ chối. Anh cũng biết đấy, đan dược quý hiếm với tu sĩ cảnh giới Địa Tiên thế nào mà, sao người ta cho mình được?”
Vu Hoá Long sa sầm mặt rồi hỏi: “Không có một cơ hội nào sao?”
Advertisement
Khương Phụng Tiên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Không rõ nữa, lần này công tử đến là có việc, nếu chúng ta có thể hỗ trợ cậu ấy thì khéo cậu ấy lại đồng ý luyện đan cho”.
Vu Hoá Long hào hứng hỏi: “Việc gì thế?”
Khương Phụng Tiên: “Tôi nghe công tử nói chuyến này đi để thu thập dược liệu để luyện tiên đan cho người lớn trong nhà dùng”.
Advertisement
“Tiên đan?”, Vu Hoá Long sáng mắt lên: “Tiên đan gì thế?”
Khương Phụng Tiên xua tay: “Sao tôi dám hỏi nhiều? Chỉ biết là một loại đan dược cấp cao thôi”.
Nói đến đây, ông ta thấp giọng nói: “Tôi thấy trên người công tư có nhiều bình thuốc lắm, chắc bên trong toàn đan dược”.
Vu Hoá Long ngứa ngáy: “Anh Khương, anh nhất định phải nghĩ cách để công tử bán ít đan dược cho mình! Nếu được thì bao nhiêu tôi cũng trả”.
Khương Phụng Tiên thở dài: “Anh tưởng tôi không muốn à? Nhưng công tử co lai lịch lớn, người ta thèm để mắt tới chúng ta chắc?”
Vu Hoá Long cười nói: “Tôi mang một món bảo bối tới, lát gặp công tử biết đâu cậu ấy lại thích”.
Khương Phụng Tiên ngẩn ra: “Bảo bối gì thế?”
Vu Hoá Long tỏ ra thần bí: “Lát anh sẽ biết”.
Ngô Bình tập trung tu luyện đến bốn giờ chiều thì mới mở cửa đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng động, Khương Phụng Tiên vội đứng dậy rồi cung kính ra tiếp đón.
Ngô Bình xuất hiện, Vu Hoá Long nhìn thấy diện mạo của anh thì chấn động, sau đó vội chắp tay: “Vu Hoá Long tham kiến công tử Lý”.
Ngô Bình thờ ơ quan sát ông ta rồi ừm một tiếng, sau đó ngồi xuống ghế chủ toạ.
Khương Phụng Tiên cười nói: “Công tử, đây là Vu Hoá Long - bạn của tôi. Biết tin công tử đến, anh ấy muốn tới gặp”.
Ngô Bình nói: “Ừm”, sau đó cầm tách trà lên uống.
Bầu không khí rất ngượng ngập, Ngô Bình không để ý đến hai người kia. Vu Hoá Long liếc Khương Phụng Tiên, Khương Phụng Tiên ho khan nói: “Công tử, anh Vu đây có mang một món bảo bối tới, mời công tử xem ạ”.
Nghe thấy có bảo bối, Ngô Bình mới có vẻ hứng thú: “Có thứ gì hay à?”
Vu Hoá Long vội nói: “Vâng, tôi có mang một món bảo bối tới, mời công tử xem”.
Ngô Bình ừm rồi nói: “Được”.
Vu Hoá Long xua tay, một tên thuộc hạ của ông ta lấy một chiếc hộp bằng gỗ tử đàn trong túi ra.