Ngô Bình nhận thấy tấm thẻ ấy, cảm giác được có một con tiểu quỷ bị phong ấn bên trong tấm thẻ. Con tiểu quỷ này lúc hiện lúc ẩn, khá yếu ớt.
Lúc này Đường Băng Vân mới phất tay. Có hai người chạy đến, lôi người Đông Nam Á kia ra ngoài. Hắn ta bị chặt đứt một cánh tay mới được rời khỏi đây.
Tiền Lương cũng vừa đi ra. Anh ta cười nói: “Anh Ngô quả là cao tay! Ban nãy tôi còn lo rằng hắn sẽ thắng năm tỷ. Giờ thì tốt quá, kiếm được năm tỷ rồi!”
Advertisement
Đoạn, Tiền Lương cười nói với Đường Băng Vân: “Cô cả, theo quy mô sòng bạc, ai làm việc sẽ nhận được phần lớn thu nhập. Chúng ta thắng được năm phẩy bốn tỷ của người La Sát, tính theo sáu mươi phần trăm thì là ba phẩy hai mươi bốn tỷ”.
Đường Băng Vân gật đầu, cười bảo: “Anh chuyển tiền cho anh Ngô đi”.
Advertisement
“Vâng”, Tiền Lương vội vàng đáp.
Ngô Bình hỏi: “Thế con bạc người La Sát đâu rồi?”
Tiền Lương trả lời: “Tôi đã cho người mời hắn vào trong rồi. Chắc chắn sau lưng hắn có kẻ sai khiến, phải làm rõ”.
Ngô Bình gật đầu, không nói gì.
Sau đó họ lần lượt lên các tầng trên để kiểm tra, có tầng là chọi gà, có tầng chọi dế, có tầng dành riêng cho bài hoa Bán đảo, có tầng thì cược cờ vây.
Ngô Bình nhìn qua một lượt, không phát hiện điều gì bất thường, mới lên tầng tám mươi tám.
Tầng tám mươi tám là sòng bạc đỉnh cấp, hầu hết người chơi ở đây đều là ông chủ lớn, gần một nửa là khách trong nước. Thông qua cờ bạc, họ sử dụng mạng lưới tài chính khổng lồ và phức tạp của Đường Môn để chuyển tiền một cách hợp pháp đến các tài khoản chỉ định.
Tầng tám mươi tám không đông người, trông như một buổi tiệc vậy. Bên trong chỉ có mấy mươi ông chủ và các cô gái xinh đẹp. Đa số họ đều đang tán gẫu, trông nhàn hạ và vui vẻ.
Quản lý tầng tám mươi tám là một cô gái xinh xắn trẻ trung, mặc đầm trễ vai màu đen, đang trò chuyện cười đùa với các ông chủ lớn.
Thấy Ngô Bình và Đường Băng Vân, nữ quản lý vội vàng tiến đến, cung kính chào: “Cô cả”.
Đường Băng Vân gật đầu, giới thiệu: “Tiểu Y, đây là Ngô Bình - vị hôn phu của tôi. Ngô Bình, đây là Y Mạt, quản lý tầng này”.
Y Mạt cười nói: “Chào anh Ngô”.
Ngô Bình đáp lại: “Chào quản lý Y. Khách đến đây đều là khách quen à?”
Y Mạt vội trả lời: “Anh Ngô, có vài vị khách Bán đảo là khách lạ, nhưng đều được khách quen giới thiệu đến”.
Lời vừa dứt, Ngô Bình đột nhiên biến sắc. Anh nhận thấy cả tầng lầu đã rơi vào huyễn trận, còn là huyễn cảnh nhiều tầng!
Anh không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng nói: “Được, tôi biết rồi. Cô đi tiếp khách đi”.
Quản lý Y Mạt vừa rời đi, anh liền nhỏ giọng hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, phát giác được chứ?”