Thần Y Trở Lại

Chương 1017




 Khách đặt cược đua ngựa hầu hết là người Viêm Long, họ hào hứng theo dõi rồi reo hò, dù cho ngựa và người trong màn hình không hề nghe thấy.  

 

Nhóm Ngô Bình đi tới gần màn hình đó, Tiền Lương nói: “Cậu Ngô, đua ngựa mới ra mắt nên chưa chỉn chu lắm. Tôi định chờ thêm một thời gian nữa sẽ lại lập một trang web”.  

 

Ngô Bình: “Hả? Hình như trong nước cấm hình thức này mà?”  

 

Tiền Lương cười nói: “Cũng như cá độ bóng đá thôi, nhưng tôi thấy đua ngựa tiềm năng lắm, tôi có linh cảm trong tương lai nó sẽ vượt đá bóng luôn”.  

 

Advertisement

Lúc này, một trận đua ngựa lại sắp bắt đầu, khách đặt lại lao hết đến trước màn hình. Ngô Bình hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, em có muốn chơi một ván không?”  

 

Đường Băng Vân cười hỏi: “Sao thế? Ngứa tay à?”  

 

Ngô Bình: “Anh hơi bị chuyên nghiệp đấy”.  

Advertisement

 

Thật ra, Ngô Bình không biết gì về trò đua ngựa cả, nhưng anh là cao thủ ngành y, qua sức chạy và ngoài hình của con ngựa, anh có thể đoán ra tiềm lực của từng con.  

 

Trong phiến ngọc có Mã Kinh, Ngô Bình cũng từng đọc qua, vì thế mắt quan sát của anh hơn hẳn người thường. Bây giờ, anh muốn thử tài đoán ngựa qua trận đua này.  

 

Qua màn hình 8K, mỗi con ngựa đều hiện lên sắc nét. Nếu thêm không gian ba chiều thì còn nhìn sống động như thật.  

 

Tiền Lương lấy một chiếc kính cho Ngô Bình đeo, anh nhìn một lúc rồi nói: “Tiền Lương, ông đặt cho tôi 100 triệu con số tám sẽ thắng”.  

 

Tiền Lương liếc nhìn con số tám rồi nói: “Cậu Ngô, người điều khiển con số tám mới chơi, ngựa cũng mới luôn, biểu hiện rất bình thường. Cậu đặt cho nó e là thua đấy”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Thua cũng không sao, cứ đặt cho tôi đi”.  

 

Tiền Lương không khuyên nhủ thêm nữa mà gọi người đặt con số tám cho Ngô Bình.  

 

Tỷ lệ đặt của con này là một ăn 9.4. Nói cách khác là nếu Ngô Bình thắng thì anh sẽ được 940 triệu.  

 

Đặt xong, anh hỏi Tiền Lương: “Đặt ở đây thì sẽ chuyển hết cho Cảng Thành à?”  

 

Tiền Lương đáp: “Không hẳn, ví dụ có 100 triệu thì chúng ta chỉ chuyển cho Cảng Thành 60 triệu, còn mình ăn 40”.  

 

Ngô Bình gật gù: “Thế cũng được! À, ông thông báo đi, tôi đặt ở Cảng Thành hết nhé”.  

 

Tiền Lương vội nói: “Vâng, tôi sẽ đi ngay”.  

 

Năm phút sau, trận đấu chính thức diễn ra, mấy con ngựa đều chạy thục mạng, người điều khiển cũng dốc hết sức.  

 

Ngay sau đó, con số sáu đã bứt phá lên dẫn đầu.  

 

Nửa chặng sau, Đường Băng Vân nhìn Ngô Bình rồi nói: “Chuyên gia Ngô, chắc anh thua rồi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Bình tĩnh, con số 8 khoẻ lắm, hôm nay chắc chắn nó sẽ thắng”.  

 

Anh vừa nói dứt câu thì con số 8 đã chạy nhanh hơn hẳn, đến người điều khiển còn thấy kinh ngạc, không ngờ nó lại khoẻ đến thế. Khi chỉ còn một phần tư chặng nữa thì con số 8 đã vượt con số 6 và chạy đầu, sau đó kéo xa  khoảng cách với những con khác.  

 

Khi nó chạy về đích, cả sảnh oán thán. Rõ ràng họ đang hối hận vì ban đầu không đặt con này.  

 

Một người đàn ông trung niên ở gần đó cười nói: “Cậu bạn, mắt câu tinh thật, sao cậu biết con số 8 sẽ thắng?”  

 

Hoá ra ông ấy đã nghe thấy hết lời nói ban nãy của Ngô Bình nên giờ đang phục anh sát đất.  

 

Đương nhiên Ngô Bình không nói thật, anh tỉnh bơ nói: “Cũng không có gì, tôi chỉ thấy con số 8 rất phong độ nên chọn nó thôi”.  

 

Tiền Lương cũng phục Ngô Bình, ông ấy cười nói: “Cậu Ngô, cậu giỏi quá! Loáng cái đã kiếm được gần tỷ bạc”.  

 

Đường Băng Vân bãn nãy còn cười Ngô Bình, không ngờ anh đã lật ngược tình thế, nhưng cô ấy vẫn không phục: “Ăn may thôi!”