Phong Tiên nhìn ông lưng gù chằm chằm rồi phẫn nộ quát: “Không phải là chết, mà là gặp nguy hiểm, lành ít dữ nhiều”.
Ông lưng gù gãi đầu: “Thế có khác gì nhau! Nhưng anh yên tâm, anh mà chết thì em sẽ lo cho chị dâu và hai cháu…”
“Khốn kiếp!”, Phong Tiên tức phát điên, vợ ông ta mới 27 tuổi, cần loại gù như tên này chăm sóc chắc?
Advertisement
Ông gù bị mắng đến ngây người: “Đại ca, anh mắng em làm gì?”
Phong Tiên hừ một tiếng, ông ta biết ông gù không có ý gì nên không thèm so đo: “Tôi vẫn có cơ hội sống, nhưng nếu muốn thế thì tôi phải cúi đầu trước người ta”.
Advertisement
Ông gù sáng mắt lên: “Đại ca, anh không chết nữa à? Phải cầu xin ai? Để em đi xin cho”.
Phong Tiên thở dài: “Đường Môn có cao nhân rồi, tôi phải tự xử lý thôi, chú đi với tôi”.
Phong Tiên lo lắng bất an, còn Ngô Bình thì cũng đã xong việc, anh thổi tắt nến âm rồi cất tiền phép đi.
Đường Băng Vân và Tiêu Tam Nhãn nhanh chóng đi vào phòng rồi hỏi: “Sao rồi?”
Ngô Bình cười đáp: “Đúng là Phong Tiên đã reo quẻ, nhưng anh đã thay đổi quẻ của ông ta rồi”.
Đường Băng Vân tò mò hỏi: “Ngô Bình, quẻ mà ông ta thấy là gì?”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Là ông ta sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng trong bảy ngày tới, lành ít dữ nhiều. Muốn sống thì phải đến xin anh, nếu anh đoán không nhầm thì chắc ông ta sẽ chủ động liên lạc với mình”.
Đường Băng Vân vừa mừng vừa lo, cô ấy biết như vậy Đường Lâu sẽ nắm quyền chủ động, khống chế Phong Tiên, thậm chí biến địch thành thù, để ông ta đứng về phe Đường Lâu.
Tiêu Tam Nhãn lo lắng nói: “Cậu Ngô, cho tôi được nói câu này. Phong Tiên không phải người đơn giản, ông ta giỏi và tinh mắt hơn tôi nhiều. Một khi ông ta gặp cậu và biết cậu không thể giết được mình thì…”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Ai bảo tôi không thể giết được ông ta?”
Tiêu Tam Nhãn run lên: “Cậu Ngô…”
Ngô Bình: “Chờ tin của ông ta đi, tôi phải đi nghỉ đây”.
Anh về phòng làm việc rồi vào phòng riêng nghỉ ngơi.
Ban nãy, anh dồn hết sức bày trận, dù mượn tà lực của Bạch Cốt, nhưng vẫn mất nhiều sức nên giờ đã mệt lả.
Đường Băng Vân đi vào theo rồi tiện tay đóng cửa lại: “Anh giải quyết Phong Tiên nhanh gọn thật đấy, tôi phục luôn”.
Ngô Bình kê gối sau đầu rồi thả lỏng nói: “Thế còn không mau lại mát xa cho trẫm!”
Đường Băng Vân liếc anh nhưng vẫn giơ tay ra mát xa, Ngô Bình sáng khoái hô lên: “Đúng là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên có khác, lực tay mạnh đấy”.
Đường Băng Vân chỉ muốn thụi cho anh mấy cái: “Anh đắc ý vừa thôi, chẳng qua vì anh có công nên tôi mới phục vụ đấy”.