Thần Y Trở Lại

Chương 1006




 Đi đến cuối đường thì họ thấy một cánh cửa bảo mật cực lớn được làm từ hợp kim ti tan nên vô cùng kiên cố.  

 

Cửa bảo hiểm này được đặt làm ở nước ngoài, giá rất đăt, có đến ba tầng bảo mật. Đường Băng Vân và Ngô Bình phải tháo hết các vật có sóng ra thì mới được vào. Ngoài ra còn có robot thông minh kiểm tra, nếu thấy có điều gì đáng ngờ thì nó sẽ từ chối mở khoá.  

 

Cửa bảo mật vô cùng kiên cố, có thể tránh nhiệt độ cao, thấp, hay thậm chí là axit.  

Advertisement

 

Ba người đi đến trước cửa, Đường Băng Vân và Tiêu Tam Nhãn lấy chìa khoá ra tra vào ổ, sau đó còn phải kiểm tra vân tay, giọng nói và tròng mắt.  

 

Advertisement

Cuối cùng, chưởng quầy nói một câu khẩu lệnh gì đó, câu khẩu lệnh này được thay mới mỗi ngày và chỉ có một mình ông ấy biết.  

 

Cả quá trình chỉ mất một phút, sau khi thấy mọi thứ bình thường, robot thong minh đã mở cánh cửa nặng trịch ra.  

 

Diện tích của kho này khoảng 2000 mét vuông, bên trong toàn là đồ cầm cố như ngọc, đồ cổ, sách, tranh và giấy tờ bất động sản.  

 

Ngô Bình đi vào xong thì quan sát rồi nói: “Chưởng quầy, tất cả đồ cầm cố đều ở đây hết à?”  

 

Tiêu Tam Nhãn đáp: “Chỉ những món đồ có giá trị trên 100 triệu hoặc thật đặc biệt thì mới được cất ở đây, còn lại thì ở kho khác, ở đó không được bảo vệ nghiêm ngặt như nơi này”.  

 

Ngô Bình gật đầu, sau đó đi một vòng bên trong, đồng thời khởi động khả năng nhìn xuyên thấu.  

 

Không lâu sau, anh đi tới một góc của kho thì nhìn thấy một chiếc hòm bằng đồng. Chiếc hòm này cao nửa mét, dài một mét, rộng 60 phân, bên trong có ánh sáng màu máu rất đậm.  

 

Ngô Bình đứng khựng lại rồi chỉ vào chiếc hòm ấy: “Đây là thứ gì?”  

 

Chưởng quầy nhìn rồi đáp ngay: “Ba năm trước, có một cậu thiếu niên nghèo túng đã cầm chiếc hòm này với giá 150 triệu, lãi hàng tháng là 8 phần trăm với thời hạn là hai năm. Sau hai năm, chúng ta có quyền tự quyết với nó”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Chiếc hòm này mà cầm được những 150 triệu ư?”  

 

Chưởng quầy cười rồi khom người mở chiếc hòm ra, bên trong phải có tới hai trăm bánh trà.  

 

“Cậu Ngô, đây đều là trà Phổ Nhĩ cao cấp được cất gữi hơn một trăm năm, là trà từ thời vua Quang Tự, giá trị của chúng lớn lắm. Ước tính chỗ này phải tầm ba trăm triệu trở lên”.  

 

Ngô Bình: “Nếu hết hạn thì nó sẽ thuộc về chúng ta đúng không?”  

 

Tiêu Tam Nhãn gật đầu: “Đương nhiên, tôi định tuần sau sẽ mang hòm trà này đi đấu giá, ít cũng phải được bốn đến năm trăm trệu”.  

 

“Bán cho tôi đi”, Ngô Bình cười nói: “Ông nội tôi thích Phổ Nhĩ lắm, tôi mua về biếu ông”.  

 

Ngô Bình không hề nói dối, Lý Vân Đảu rất thích trà Phổ Nhĩ. Nhưng anh mua hòm này về không phải chỉ để tặng cho ông nội mình, mà vì bên trong có ba bánh trà bất thường, chính chúng đã toả ra ánh sáng màu máu.