Ngô Bình: “Vậy tại sao ban đầu Đông Hoàng lại chọn ở lại bên cạnh ông vậy?”
Đường Thiên Tuyệt đáp: “Việc đó có liên quan đến việc kinh doanh cầm đồ của Đường Lâu. Cháu cũng biết tiệm cầm đồ của Đường Lâu thường xuyên nhận được những món đồ hơi…kỳ quái. Đông Hoàng sau khi nhìn thấy những món đồ đó thì chọn ở lại nhà ông”.
Advertisement
Ngô Bình gật đầu: “Hoá ra là vậy. Có cơ hội cháu sẽ tới nhà kho của tiệm cầm đồ xem thử”.
“Trong đó quả thực có rất nhiều vật phẩm. Cháu có thể vào đó xem, thích món nào thì cứ lấy”, Đường Thiên Tuyệt rất hào phóng.
Advertisement
Ngô Bình mừng rỡ: “Cảm ơn ông ạ”.
Đường Thiên Tuyệt không cười nữa mà vẻ mặt trở nên nghiêm nghị hơn, nói: “Ngô Bình, nội bộ Đường Môn vẫn còn rất loạn nhưng giờ tu vi của ông đã được khôi phục, Đường Lâu ở Thiên Kinh cũng thuận lợi khai trương. Chỉ cần bảy ngày tiếp theo các cháu giữ được Đường Lâu thì Đường Môn sẽ bước lên một tầng cao mới!”
Nói đến đây, mặt ông ấy càng nghiêm lại: “Bảy ngày đầu tiên này có thể sẽ xảy ra rất nhiều biến cố. Cháu và Băng Vân nhất định phải hành động vô cùng cẩn trọng”.
Ngô Bình: “Thời gian này ông sẽ không ở lại Thiên Kinh sao?”
Đường Thiên Tuyệt lắc đầu: “Ông không thể thường xuyên ở lại đây, hôm nay ông sẽ rời đi. Cho nên Đường Lâu ở đây phải nhờ cháu rồi. Có lẽ Băng Vân đã nói với cháu, cháu có ba mươi phần trăm cổ phần ở Đường Lâu”.
Ngô Bình gật đầu: “Băng Vân có nói rồi ạ, cháu nhận như vậy cũng thấy hơi áy náy”.
Đường Thiên Tuyệt xua tay đáp: “Đâu phải cháu nhận không. Không biết sau này Đường Lâu sẽ còn gặp phải những biến cố gì, những chuyện đó đều phải nhờ cháu giải quyết”.
Ngô Bình quả quyết gật đầu: “Xin ông cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ giúp Băng Vân quản lý thật tốt Đường Lâu!”
Đường Thiên Tuyệt cười đáp: “Ông rất tin tưởng cháu. Trước đó chiến thần Lăng Thiên đã nói thần tướng cũng rất coi trọng cháu, không phải ông ấy lại định lôi cháu vào nguy hiểm đấy chứ?”
Ngô Bình không giấu giếm mà thật thà đáp: “Vâng ạ, Trương thần tướng hy vọng cháu có thể trấn giữ doanh trại Giang Nam”.
Đường Thiên Tuyệt rất bất ngờ: “Trấn thủ doanh trại Giang Nam sao? Ông ấy muốn cho cháu vị trí cao đến vậy sao?”
Đường Băng Vân vội vã hỏi: “Ông nội, vị trí đó có quyền lực rất lớn sao?”
“Đâu chỉ là lớn!”, Đường Thiên Tuyệt nghiêm mặt đáp: “Nếu nhận vị trí đó, Ngô Bình sẽ có quyền tuần tra khắp mười ba nước, trong tay nắm quyền sinh quyền sát! Nói một cách dễ hiểu thì trong phạm vi mười ba nước đó Ngô Bình có thể tung hoành ngang dọc, không ai dám đắc tội”.
Nói rồi, ông ấy lại cau mày: “Có điều trấn thủ trại Giang Nam thường là do cao thủ Địa Tiên đảm nhiệm. Ngô Bình hiện tại mới ở cảnh giới Tiên Thiên, chỉ sợ…”