Đường Băng Vân nổi trận lôi đình, những người này là đệ tử của Đường Môn, vậy mà lại bị Vu Vương mua chuộc!
Cô hỏi: "Tại sao các người phản bội Đường Môn?"
Advertisement
Một kẻ đáp: "Vu Vương nói sau khi việc thành sẽ cho chúng tôi mỗi người một tỷ tệ".
Đường Băng Vân thở dài, cô gọi thuộc hạ tới, bảo họ đi bắt hai nội gián dưới nhà bếp rồi đưa đến một căn phòng. Đó là một phòng họp nhỏ, bốn kẻ kia quỳ trên mặt đất, đều đã bị Ngô Bình thôi miên.
Advertisement
Đường Băng Vân hỏi một vài câu thì biết được đám người này đều do Vu Vương phái tới. Bọn chúng đặt thuốc độc trong ngọn đèn chụp, đồng thời hạ độc vào thức ăn.
Sau khi hỏi xong, bốn kẻ đó bị đưa đi.
Đường Băng Vân nét mặt vô cùng khó coi, thở dài nói: "Nếu không có anh thì chuyện hôm nay đã không thể cứu vãn được rồi".
Ngô Bình: "Trước mắt đừng nói những việc này, anh đi kiểm tra lần nữa".
Sau đó, Ngô Bình lại đi xung quanh kiểm tra nhưng không phát hiện thêm điều gì bất thường. Tám giờ đúng đã bắt đầu có khách tới, họ tặng rất nhiều lẵng hoa, muôn vàn loài hoa tranh nhau khoe sắc.
Người đầu tiên tới lại là Tiểu Vũ Hoàng của Thiên Kinh.
Danh tiếng của Tiểu Vũ Hoàng lẫy lừng, ông ta đích thân tới khiến Ngô Bình không khỏi kinh ngạc.
Đường Băng Vân vội bước tới đón tiếp, cô cười nói: "Chú Trịnh, lâu lắm không gặp. Cảm ơn chú đã tới".
Tiểu Vũ Hoàng không còn trẻ, đã chừng năm mươi tuổi. Ông ta cắt đầu bằng, dáng hơi gầy, mặc bộ Đường phục màu đen tuyền.
Ông ta cười nói: "Băng Vân, không ngờ cháu đã lớn thế này rồi. Đúng là lớn lên khác hẳn, càng ngày càng xinh đẹp".
Đường Băng Vân giới thiệu Ngô Bình với ông ấy: "Chú Trịnh, đây là bạn trai cháu Ngô Bình".
Tiểu Vũ Hoàng nhướn mày: "Ngô đại tông sư, tôi nghe danh cậu từ lâu, hôm nay rất vui có cơ hội gặp mặt".
Ngô Bình vội đáp: "Tiền bối khách sáo rồi, cảm ơn đã tới".
Đường Băng Vân nói: "Ngô Bình, chú Trịnh là cao thủ hàng đầu của cảnh giới Nhân Tiên, cũng là anh em kết nghĩa với bố em".
Đúng lúc này, một ông cụ chừng bảy tám mươi tuổi trông như người nông thôn bước vào, đằng sau còn có vài người nữa.