Thần Y Toàn Năng

Chương 17: C17: Một cước đá bay




“Điên rồi sao! Dám gây sự ở địa bàn của tao?”

Trương Dũng tức giận mắng rồi bước ra ngoài, mấy người trong phòng cũng đi theo hắn ra ngoài, không biết chuyện gì xảy ra.

Tong câu lạc bộ, một gã đàn ông đeo kính râm lạnh lùng nói: “Gọi quản lý ra đây!! Tiếp đãi khách khứa kiếu gì thế này?”

“Người anh em này, xảy ra chuyện gì vậy?”Trương Dũng bắt chéo chân: “Tôi chính là quản lý ở đây.”

“Mày làm ăn kiếu gì đấy?” Gã đeo kính râm lạnh lùng nói: “Với thái độ phục vụ của chúng mày, cũng xứng mở câu lạc bộ?”

“Người anh em, nói chuyện cẩn thận một chút.” Trương Dũng cười lạnh: “Nếu không họa từ miệng mà ra đấy.”

“Mày nghĩ mày là ai, dám uy hiếp tao?” Gã đeo kính râm giận dữ, hai gã đàn ông đứng cạnh hắn tiến lên, chuấn bị động thủ với Trương Dũng.

Bất quá sau lưng Trương Dũng cũng có mấy tên đàn em đi lên đứng cạnh hắn, cùng với một vài bảo vệ của câu lạc bộ, số lượng so với tên đeo kính râm nhiều hơn không ít.

“Làm sao, định làm cái gì?” Trương Dũng

cười lạnh nói: “Tao đúng là không có sợ ai, hôm nay mày có ngon thì đập đi!”

“Hay lắm thằng nhãi, ỷ vào nhiều người ức hiếp người khác đúng không?” Gã đeo kính râm gật đầu, ngón tay chỉ Trương Dũng: “Mày chờ cho tao, tao cho mày đẹp mặt!”

“Luôn luôn chờ mày đó!”

Trương Dũng vẻ mặt kiêu ngạo, Lâm Giai là bạn gái của hắn, bên cạnh còn có một đám bạn học, hắn vốn là thiếu gia của câu lạc bộ này, việc quái gì phải ăn nói khép nép.


“Thật đẹp trai!” Vài người bạn của lâm Giai nói với vẻ hâm mộ, bọn họ thích nhất chính là thiếu gia vừa có tiền vừa mạnh mẽ.

“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!” Lâm Giai nhíu mày: “Những người này thoạt nhìn cũng không dễ chọc.”

“Có thể xảy ra chuyện gì.” Trương Dũng ôm Lâm Giai trấn an: “Có anh ở đây, sẽ không có bất cứ chuyện gì đâu! Mọi người mau vào phòng đi!”

Đèn trong phòng lại lần nữa sáng lên, mọi người quay trở lại đều nhìn Trương Dũng với cặp mắt khác xưa, khí thế vừa rồi ở bên ngoài rất mạnh mẽ, đậm chất đàn ông!

“Có vài người! Lúc ăn uống rất nhiệt tình, nhưng đến thời khắc mấu chốt nguy hiểm lại chỉ biết đứng sau lưng.”

Thanh âm lạnh lùng vang lên, Trương Thiến dựa lưng vào tường, hút một điếu thuốc.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều nhìn Lục Phàm, lúc gã đeo kính râm chuấn bị ra tay, đám người Lưu Huyền Hào đều tiến lên, chỉ có Lục Phàm đứng yên ở phía sau, bộ dáng chính là chuyện không liên quan đến mình.

“Trương Thiến, cũng không thể nói như vậy, người ta không có tiền không có quyền, lá gan lại nhỏ, tình cảnh vừa rồi chỉ sợ dọa tên đó chết đứng rồi, nào dám nhiều lời.” Trương Dũng châm chọc khiêu khích.

Lâm Khả Nhi nhíu mày, trong lòng có chút tức giận, rồi lại không tiện nói, Lục Phàm vừa rồi đúng là không có tiến lên.

“Lâm Giai, sắc trời không còn sớm, mình phải về rồi.”


“Sớm như vậy sao?” Lâm Giai vội vàng nói: “Hay là ở chơi thêm một lát đi! Cậu cũng lâu lâu mới ra ngoài một chuyến đi chơi mà, cũng không thể bỏ qua cơ hội, hôm nay lại là sinh nhật mình đấy!”

Lâm Khả Nhi nhìn thoáng qua Lục Phàm, được Lục Phàm đồng ý, mới khẽ gật đầu.

Kỳ thật những người này cứ nhắm vào Lục

Phàm, cô đã sớm nhìn ra nên cũng không muốn ở chỗ này lâu. Nhưng Lâm Giai đã lên tiếng thì cô sẽ ở lại thêm một chút.

Lục Phàm ngồi ở một bên, đối mặt với trào phúng chế nhạo của cả đám anh cũng mặc kệ. ở trong mắt của anh, những người này và anh không phải cùng một cấp bậc, anh đế ý cái lũ này làm gì cho rách việc.

“Lâm tiểu thư, nếu không đế tôi đưa cô về!” Lưu Huyền Hào đứng dậy cười nói: “Dù sao cũng không có việc gì.”

“Không cần!” Lâm Khả Nhi dứt khoát cự tuyệt: “Anh Lục Phàm sẽ cùng tôi về.”

“Vậy được rồi!” Lưu Huyền Hào mỉm cười, dáng vẻ rất quân tử.

Lục Phàm ngồi ở một bên, lại cảm thấy mọi chuyện quá mức nhàm chán.

Đúng lúc này, quản lý câu lạc bộ lại chạy đến vác theo khuôn mặt bầm dập: “Thiếu gia, lại có chuyện lớn rồi, người khi nãy lại tới nữa rồi!”

Trương Dũng phục hồi tinh thần: “Bà nội nó, thật đúng là dai như đỉa, để tao nhìn một chút, bọn nó có lai lịch gì mà ngang ngược đến vậy!”

Lời còn chưa nói xong, cửa phòng liền bị đá văng, gã đeo kính râm đi vào, bên cạnh lại dẫn rất nhiều người, tất cả đều mặc âu phục, mỗi người


nhìn qua đều có dáng đứng thẳng tắp, bộ dáng nghiêm trang, nhìn là biết có qua đào tạo bài bản, không giống người bình thường.

“Lôi toàn bộ người ở đây về công ty vệ sĩ.”

Gã đeo kính râm vừa dứt lời, Trương Dũng lại tiến lên nói: “Người anh em này, đừng có đem mọi chuyện làm cho quá mức ầm ĩ Ị”

“Câm mồm mày vào!”

Gã đeo kính râm đạp hắn một cước: “Bọn tao là người của công ty vệ sĩThái An, mày đúng là mắt chó mới dám động thủ ở trên đầu bọn tao!”

Trương Dũng lảo đảo một cái, bị đạp ngã xuống đất, trong lòng sợ hãi: “Công ty vệ sĩ Thái An?”

Trong phòng, những người khác cũng cau mày, ở Thanh châu, nếu không tính thế lực mạnh mẽ của Thanh Long Mỏn thì công ty vệ sĩThái An chính là ứng cử viên cho vị trí top đầu. Là một trong sổ những thế lực có quy mô thuộc hàng khủng, bọn họ cũng không dám tuỳ tiện đắc tội.

“Lưu thiếu gia, lần này gặp phiền toái lớn rồi.” Trương Dũng vội vàng nói: “Anh mau giúp tôi xử lý chuyện này với!”

Lưu Huyền Hào kéo kéo quần áo, đi về phía gã đàn ông đeo kính râm: “Là chúng tôi không hiểu quy củ, mạo phạm công ty bảo vệ Thái An,

ba tòi là Lưu Tử Diệp, cũng từng hợp tác với công ty bảo vệ Thái An, không biết có thế nể mặt ba tôi chút được không? Chuyện hôm nay dừng ở đây!”

Gã đeo kính râm cười lạnh: “Tao đúng là biết ba mày đó, nhưng kể cả ba mày đến, cũng không dễ dàng cho qua đâu, huống chi mày chỉ là con ông ta!”

Sắc mặt Lưu Huyền Hào xanh mét, nhà hắn cũng có chút thế lực nhưng nếu so với công ty vệ sĩ Thái An thì kém xa lắm.

Thấy Lưu Huyền Hào cũng không thế giải quyết, mọi người tâm như tro tàn, nhất là đám người Trương Thiến, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bọn họ đã bao giờ bị người khác uy hiếp đâu!

“Người đắc tội với ông là tên kia, không liên quan đến những người khác ở đây, chúng tôi có thể đi rồi chứ?”


Lục Phàm đứng dậy nói, kéo Lâm Khả Nhi rời đi, lại bị mấy người đàn ông ngăn lại.

Trương Dũng vẻ mặt không vui đứng sững một bên, Lục Phàm nói như vậy, chẳng những không giúp được bọn họ, ngược lại sẽ chọc giận mấy tên điên bạo lực trước mặt.

“Mày là ai?” Gã đeo kính râm nhìn Lục Phàm: “Chẳng lẽ lỗ tai điếc sao? Mới nãy tao có nói là không ai được phép đi!”

Lục Phàm vẻ mặt lạnh lùng: “Tao là ai thì kệ đi, mấy người khác tao không quản, nhưng hai người này phải đi!”

Lục Phàm chỉ Lâm Khả Nhi và Lâm Giai, những người khác không liên quan đến anh, anh cũng sẽ không quản nhiều.

Lưu Huyền Hào nhìn Lục Phàm như nhìn kẻ ngốc, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, dám ngông cuồng trước mặt gã đeo kính râm như vậy.

“Mẹ nó anh có muốn đi chết, cũng đừng kéo bọn này theo!” Trương Thiến mắng to.

Lưu Huyền Hào cũng bất bình, Lục Phàm là cái thá gì, cũng dám nói như thế, chọc giận gã đeo kính râm, bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.

Gã đeo kính râm cũng cảm thấy buồn cười, nhìn Lục Phàm: “Nếu mà mày chán sống đến vậy, tao có thể tiễn mày một đoạn đường!”

“Vậy sao?”

Lục Phàm cười lạnh, Giơ chân lên cho gã một cước, gã đeo kính râm bị anh đá bay ngược ra ngoài. Mẹ nó, anh đang gấp muốn chết, trời đã khuya rồi, nếu anh và Lâm Khả Nhi còn không về nhà, bà Quế Hoa chắc chắn rất lo lắng.

Lâm Khả Nhi vốn định ngăn cản Lục Phàm, nhưng đã không kịp rồi.

Mọi người cũng bối rối nhìn nhau nhất là Trương Dũng, lúc trước thấy Lục Phàm yếu đuối vô năng hoá ra tính cách lại nóng nảy như vậy, một cước đã sút gã đeo kính râm văng ra tận bên ngoài.

Ngay lúc gã đeo kính râm bị đánh, bên trong câu lạc bộ, nháy mắt xuất hiện tới mấy chục tên đàn ông mặc âu phục, đem câu lạc bộ bao vây kín mít khônq một kẽ hở.