- Trước kia ta từng nói với nàng, chỉ cần hội đấu thú kết thúc sẽ nói cho nàng một bí mật!
Hạng Nguyên Hoán thủ thỉ bên tai nàng.
Lời này nàng dĩ nhiên nhớ, có điều, nàng không mong đợi những gì hắn sẽ nói.
Lập tức, nàng hỏi một cách máy móc:
- Bí mật gì?
- Nàng còn nhớ đánh cược trước đó của chúng ta không?
- Nhớ.
Chính là ước hẹn cược tâm kia, bỗng dưng nói đến vụ đánh cược đó làm gì? Lẽ nào hắn phát hiện được gì rồi?
- Kỳ hạn một tháng giữa hai ta còn chưa tới.
- Ta biết chưa tới, nhưng, bây giờ có thể tuyên bố kết quả rồi.
- Hai chúng ta còn chưa quyết định thắng bại đâu.
Tim Bạch Thiên Hoan đập nhanh hơn, sốt ruột phản bác.
- Đã phân thắng bại rồi.
Khi Bạch Thiên Hoan cho rằng Hạng Nguyên Hoán sẽ lấy ra chứng cứ gì đó
chứng minh nàng thua thì Hạng Nguyên Hoán đột nhiên mở miệng:
- Ta thua!
Bạch Thiên Hoan hơi sững sờ, chẳng lẽ hắn không phải muốn chỉ ra là nàng thua? Đột nhiên hắn lại tự mình nhận thua.
Hắn nói hắn thua, hắn thua có nghĩa là............
Ổn định lại tinh thần, Bạch Thiên Hoan ranh mãnh nhắc nhở hắn:
- Nếu đã như vậy, Hạng đại thế tử đừng quên tiền cược của hai ta, ngươi
nợ ta mười vạn lượng vàng, cùng mười vạn lượng lúc trước cộng lại chính
là hai mươi vạn lượng, mời Hạng đại thế tử lập tức thanh toán.
- Lời ta đã nói thì nhất định sẽ làm được, có điều, ở nơi này, Hoan muội
muội cũng phải thực hiện giao ước lúc trước của chúng ta đã.
- Giao ước lúc trước? Giao ước gì?
Bạch Thiên Hoan bị hắn nói làm cho chẳng hiểu gì cả, ấp úng hỏi.
- Nàng còn nhớ lần đánh cược đầu tiên giữa chúng ta không?
- Đương nhiên ta nhớ, không phải đã nói rồi à, nhị muội ta chính là.........
- Hoan muội muội, nàng còn muốn giấu ta đến khi nào?
Hạng Nguyên Hoán ngắt lời nàng không thương tiếc:
- Kỳ thực, lần đầu tiên gặp mặt, ta đã nhận ra nàng chính là nữ nhân đêm đó.
Bạch Thiên Hoan kinh hãi mở lớn hai mắt, thề thốt bác bỏ:
- Ta không phải!
- Hoan muội muội dám lau bột thuốc che cái bớt nơi ngực không?
Hạng Nguyên Hoán nói đúng chỗ hiểm, ánh mắt nóng bỏng nhìn chỗ ngực nàng.
Ngực nàng nóng lên, lòng bàn tay vô thức che lại.
Nàng chợt tránh thoát cái ôm của hắn, hắn sợ vết thương sau lưng nàng lại nứt ra nên không dám giam nàng nữa.
Đối mặt với vẻ hùng hổ dọa người của hắn, bí mật Bạch Thiên Hoan giấu rất
lâu vào giờ khắc này cuối cùng cũng giấu không được nữa, đành phải thoải mái thừa nhận.
- Phải thì sao?
Giọng của nàng đang run rẩy.
Hạng Nguyên Hoán mỉm cười nhướng môi:
- Nàng rốt cục cũng thừa nhận.
- Ta thừa nhận, nữ nhân đêm đó chính là ta, thế tử gia trước nay lâu như
vậy nhìn ta bị ngươi xoay vòng vòng có phải cảm thấy rất vui vẻ không?
Bạch Thiên Hoan tức giận, ngữ điệu cũng thay đổi.
Hạng Nguyên Hoán nghiêm túc dán mắt vào mặt nàng.
- Hoan muội muội, ta chưa từng có ý định đùa bỡn nàng, hôm nay nói cho
nàng biết những thứ này là muốn để nàng hiểu rõ, chuyện ta muốn cưới
nàng không phải là nói đùa, nàng từ từ suy nghĩ cho kỹ, sáng mai cho ta
câu trả lời.
Cơn giận của Bạch Thiên Hoan giảm đi phân nửa.
- Ta đã nói rồi, hai chúng ta............
- Không cần vội trả lời, từ từ nghĩ cho kỹ, sáng mai cho ta biết đáp án, nhưng mà, đáp án ta muốn nghe chỉ có một!
Hạng Nguyên Hoán bá đạo nói xong, không cho Bạch Thiên Hoan cơ hội nói
chuyện liền xoay người đi ra ngoài, thuận tay giúp nàng đóng cửa phòng
lại.
Bạch Thiên Hoan há miệng, chỉ có thể ngây ngẩn nhìn cửa phòng đóng kín.
Hồi lâu, sau khi mắng chửi hắn trong lòng một phen, nàng vỗ mạnh lên bàn, cơn đau khiến nàng vội vã rút tay về.
“Shh”, đúng là đau.
Bởi vì lời của Hạng Nguyên Hoán mà Bạch Thiên Hoan buổi tối trằn trọc không ngủ được, mãi đến canh tư mới thiếp đi.
Sáng sớm, trời còn chưa tỏ, Bạch Thiên Hoan đang ngủ thì cảm nhận được ánh
mắt mạnh mẽ dán vào mình, cảm giác tồn tại mãnh liệt kia khiến nàng
không thể nào bỏ qua.
Nàng mơ màng mở mắt, đợi khi thấy rõ người trước mặt, nàng bị dọa thét lên một tiếng.
Hạng Nguyên Hoán tinh nghịch nháy nháy mắt với nàng, ngón trỏ đặt giữa môi, ra dấu im lặng.
- Hơ, Hoan muội muội, nàng lớn tiếng như thế, người khác sẽ nghe được đó.
Nhìn nắng sớm ngoài cửa sổ còn đậm hơi sương, Bạch Thiên Hoan giật mình ngồi dậy, hai tay ôm chăn bọc kín chính mình, cảnh giác dựa vào góc giường.
- Ngươi mới sáng sớm chạy qua đây làm gì?
- Đợi nàng thức dậy!
Hạng Nguyên Hoán không thèm nhìn nàng, thoải mái nằm trên gối của nàng, ngửi ngửi, khắp mũi đều là hương thơm của nàng, rất dễ chịu.
- Đây là phòng của ta, ngươi có thể ngủ trong phòng của ngươi, chờ ta thức dậy, tự nhiên sẽ phái người đi gọi ngươi.
- Cần gì phiền phức thế?
Hạng Nguyên Hoán đàng hoàng vỗ vỗ gối:
- Bây giờ trời còn sớm, Hoan muội muội ngủ tiếp một lát đi.
- Có ngươi ở đây, ngươi cảm thấy ta có thể ngủ được sao?
Hạng Nguyên Hoán hăng hái, khẽ nhướng đuôi chân mày:
- Nếu Hoan muội muội đã thức, vậy có thể nói cho ta biết đáp án chứ?
- Đáp án gì?
Nàng mới thức dậy, trong đầu trống rỗng.
- Bản lĩnh vờ mất trí nhớ của Hoan muội muội thật cao minh, ta không ngại nhắc lại với nàng, tối qua ta bảo nàng suy nghĩ thật kỹ hôn sự của
chúng ta, buổi sáng cho ta biết đáp án, bây giờ nàng nghĩ xong chưa?
Bạch Thiên Hoan gãi gãi tóc, rốt cục cũng nhớ.
- Ta tối qua nghĩ rồi.
- Sau đó thì sao?
- Kỳ thực.........gả cho ngươi cũng không tệ.
Tối qua, nàng đã suy nghĩ cả buổi tối.
Nàng dù sao cũng phải xuất giá, Hạng Nguyên Hoán bất luận về gia thế hay
tướng mạo đều xem như hàng đầu, hơn nữa........Hạng Nguyên Hoán đối với nàng thật sự tốt, trước đó còn nhiều lần liều mạng cứu nàng, nàng cũng
không phải không có cảm giác, với lại nàng phát hiện chính mình cũng đã
thích hắn.
Nếu không thì khi thấy hắn gặp nguy hiểm, nàng
cũng sẽ không bất chấp tính mạng của mình, cưỡi trên lưng trâu lao qua
chắn vuốt hổ cho hắn.
Nghĩ vậy, lòng nàng liền đưa ra quyết định.
- Thật không?
Đáp án bất ngờ khiến Hạng Nguyên Hoán cao hứng muốn nhào tới ôm lấy Bạch
Thiên Hoan nhưng bị một cây ngân châm của nàng đặt ngay cổ, hắn vội vã
giơ hai tay lên cao, không dám tiến lên nữa.
- Muốn ta gả cho ngươi phải có điều kiện!
Nàng trừng hắn.
Hạng Nguyên Hoán mỉm cười nắm lấy tay cầm ngân châm của nàng:
- Hoan muội muội, ngân châm này rất nguy hiểm, phải cẩn thận, cẩn thận!
- Đừng có cợt nhả với ta!
- Có điều kiện gì nàng cứ nói!
- Đầu tiên, nếu ngươi muốn cưới ta thì sau này không cho phép cưới nữ
nhân khác! Ta rất hẹp hòi, tuyệt đối không chung chồng với nữ nhân khác! Ngươi nếu dám cưới nữ nhân khác, ta sẽ lập tức bỏ ngươi.
Bạch Thiên Hoan nghiêm túc nói ra yêu cầu.
Hạng Nguyên Hoán thu lại vẻ cười đùa trên mặt.
- Điều kiện này ta đồng ý!
- Tiếp theo, ta có những việc không muốn nói, ngươi sau này không thể ép ta, trừ phi tự ta muốn nói.
Nàng nói ra yêu cầu thứ hai, chuyện quan trọng nhất chính là chuyện em gái nàng.
- Cái này ta cũng đồng ý!
Sau đó Hạng Nguyên Hoán vội vã muốn ôm nàng, ngân châm của Bạch Thiên Hoan
lại nghênh đón, hắn cau mày nhìn chằm chằm ngân châm kia:
- Ta đã đồng ý với nàng rồi, nàng............
- Cuối cùng!
Bạch Thiên Hoan tươi cười xinh đẹp, chớp chớp mắt với hắn:
- Trước khi cưới, chúng ta không thể phát sinh quan hệ!
-..........
- Nếu ngươi dùng sức mạnh với ta thì hôn ước giữa hai ta hủy bỏ!
Bạch Thiên Hoan tuyên bố xong thì để tay xuống, ngáp một cái, lười biếng vẫy vẫy tay với hắn:
- Được rồi, ngươi đã nghe xong, có thể rời đi!
Cứ thế đuổi hắn đi? Hạng Nguyên Hoán nắm lấy tay nhỏ của Bạch Thiên Hoan.
- Ta vừa mới nói, trước khi cưới...........
Nàng còn chưa nói xong, vì động tác của hắn mà la lên một tiếng, Hạng Nguyên Hoán tay chân lanh lẹ kéo Bạch Thiên Hoan vào lòng, ôm nàng cùng nhau
nằm xuống, lại đắp kín chăn cho nàng.
- Nàng chỉ nói trước khi cưới không được đụng nàng, chỉ cần ta không làm ra chuyện gì quá giới hạn với nàng thì không tính!
Hạng Nguyên Hoán giảo hoạt nói bên tai nàng.
- Không được, ngươi tránh ra!
Bạch Thiên Hoan giãy giụa theo bản năng.
Dưới chăn, bàn tay Hạng Nguyên Hoán đặt bên hông nàng hơi siết chặt một
chút, thân thể hai người vì khoảng cách gần mà vô cùng mờ ám, nhiệt độ
giữa họ tăng lên khiến lưng Bạch Thiên Hoan căng thẳng, không dám cựa
quậy nữa.
- Nàng nếu tiếp tục giãy giụa nữa, ta thật sự không bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Môi hắn đặt bên tai nàng, thấp giọng cảnh cáo.
Nàng trước đây chưa từng thân mật với một nam nhân nào như vậy, hơi thở nam
tính thuộc về hắn lởn vởn quanh nàng, mặt nàng hơi ửng hồng, không biết
vì nóng hay vì xấu hổ.
Dưới uy hiếp của Hạng Nguyên Hoán, Bạch Thiên Hoan ngoan ngoãn nằm im, không dám lộn xộn nữa.
Cuối cùng, trong phòng yên tĩnh lại.
Đầu hắn hơi nhích gần nàng hơn, ngửi mùi hương trên tóc nàng.
Khóe môi Hạng Nguyên Hoán nhếch lên vui vẻ.
Sau khi hai người xác định quan hệ, Hạng Nguyên Hoán thường xuyên dính lấy
Bạch Thiên Hoan, giúp nàng xử lý những con thú bị thương trong sân đấu
thú.
Mấy ngày sau, vết thương trên người Bạch Thiên Hoan đã khỏi hẳn.
Hạng Hân Lạc sức khỏe đã hoàn toàn bình phục từ xa xa nhìn Hạng Nguyên Hoán
cố ý cù lét Bạch Thiên Hoan, khiến Bạch Thiên Hoan tức giận đuổi theo
đánh hắn, ánh mắt nàng chua xót, lặng lẽ rời khỏi biệt viện Lưu gia.
Đinh Viễn Sơn theo sau nàng, thấy Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán bên
nhau ở xa xa, ánh mắt hắn lóe lên rồi lại lặng lẽ theo sau Hạng Hân Lạc.
Bạch Thiên Hoan tinh mắt liếc thấy bóng lưng của hai người Hạng Hân Lạc và
Đinh Viễn Sơn rời đi thì bước chân chợt ngừng lại.
Hạng Nguyên Hoán thấy nàng không đuổi theo cũng ngừng lại, lắc mình đến phía sau nàng, tò mò hỏi:
- Nàng đang nhìn gì vậy?
Bạch Thiên Hoan chỉ chỉ bóng lưng Đinh Viễn Sơn và Hạng Hân Lạc rời đi.
- Đinh tướng quân và muội muội chàng.
Bạch Thiên Hoan lườm hắn:
- Mấy ngày nay, chàng không nói với muội muội chàng câu nào, có biết muội ấy rất đau lòng không?
Hạng Nguyên Hoán cười ranh mãnh.
- Sao hả? Chưa qua cửa đã bắt đầu lo cho em chồng à?
- Ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh với chàng!
Bạch Thiên Hoan khẽ đẩy hắn.
- Nghiêm chỉnh là, muội ấy nên có cuộc sống của chính muội ấy.
- Là ý gì?
- Hơn mười năm qua, ta và phụ vương, mẫu phi đã bảo vệ muội ấy quá tốt rồi, muội ấy nên học tự mình độc lập thôi.
- Nhưng nói thế nào thì chàng cũng là ca ca ruột của muội ấy, để muội ấy độc lập chứ đâu phải cô lập?
Nàng phản bác.
- Đợi khi nào muội ấy có thể di dời tâm tư đối với ta là được.
Ngón trỏ Hạng Nguyên Hoán búng lên sống mũi nàng:
- Chỉ có điều, trước đó, nàng làm đại tẩu phải vất vả chút rồi.
“Bộp”, Bạch Thiên Hoan đánh vào ngón tay Hạng Nguyên Hoán không thương tiếc kèm theo một cái liếc mắt.
- Giữa ban ngày ban mặt, chàng không thể đứng đắn chút à?
- Vậy chúng ta đi vào trong phòng!
Hạng Nguyên Hoán ra vẻ nghiêm túc chỉ chỉ phía phòng.
Vào phòng hắn sẽ càng trắng trợn hơn nữa, nàng mới không mắc mưu hắn.
- Dược liệu ta bảo chàng làm, chàng có làm chưa?
Bạch Thiên Hoan cố ý chuyển đề tài.
- Thứ Hoan muội muội bảo ta làm, ta nào có đạo lý không làm? Ta đã làm bỏ vào trong sân đấu thú rồi.
- Tốt, xem tình hình thì qua hai ngày nữa, chúng có thể khỏi rồi.
Hạng Nguyên Hoán hừ hừ trong mũi.
Cuối cùng có thể giải thoát rồi, hai ngày nay Bạch Thiên Hoan chữa thương
cho mấy con vật kia, vì không có thuốc gây mê nên luôn là Hạng Nguyên
Hoán dùng nội lực giúp chúng chữa trị, uất ức muốn chết.
- Tốt, hai ngày nữa chúng ta sẽ về kinh thành thân!
Hạng Nguyên Hoán cao hứng nói.
- Gấp cái gì?
- Ta sợ nàng gấp.
Nàng liếc hắn:
- Ta một chút cũng không gấp, huống hồ, ta còn chưa gặp phụ vương và mẫu phi chàng.
- Nàng yên tâm đi, phụ vương và mẫu phi nhất định sẽ thích nàng, hơn nữa.........
Hạng Nguyên Hoán ranh mãnh chớp chớp mắt với nàng:
- Bọn họ sốt ruột muốn rước nàng vào cửa còn hơn cả ta.
- Tại sao?
Hạng Nguyên Hoán sờ sờ cằm:
- Nếu nàng biết mẫu phi ta luôn dùng biện pháp gì ép ta đi xem mắt thì biết được tại sao thôi!
Bạch Thiên Hoan khóe miệng co quắp.
- Xem mắt?
- Ừ, lần trước nàng gặp Lưu San San chính là một người trong số đó, mẫu
phi uy hiếp ta, nếu ta khiến cô nương người ta tức giận bỏ đi thì sẽ
không nhận ta làm nhi tử!
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, hắn thở dài, nét mặt chuyển sang vui vẻ:
- Có điều, lần này ta mang con dâu về, bà ấy nhất định sẽ mừng không khép miệng được.
Quả nhiên hiếm thấy, nàng vốn cho rằng Hạng thân vương phi là một trưởng bối vô cùng đoan trang, dịu dàng.
Một nữ tử bưng chậu nước đi phía sau Hạng Nguyên Hoán, khi đi ngang qua
hắn, đúng lúc hắn đang nói đến chỗ kích động, suýt đụng vào nàng ấy.
Bạch Thiên Hoan kịp thời kéo Hạng Nguyên Hoán qua, tránh cho hắn đụng phải người ta.
Nữ tử kia lui về sau một bước, nhẹ nhàng xin lỗi:
- Thật ngại quá, lúc nãy tôi không chú ý nhìn đường.
Bạch Thiên Hoan lúng túng cười giải thích:
- Là chúng ta nên nói xin lỗi mới phải, Nguyên Hoán lỗ mãng rồi, suýt đụng phải cô, cô không sao chứ?
- Không sao.
Đối phương cười nhẹ rồi bước đi.
Bạch Thiên Hoan không nhịn được chăm chú nhìn đối phương, nàng ấy không mặc
đồng phục nha hoàn, cử chỉ rất có giáo dưỡng, không phải nữ tử gia đình
nghèo khó, lúc nãy nàng không nhìn kỹ nhưng cũng nhận ra được dung mạo
nàng ấy không tồi.
Một bàn tay huơ huơ trước mắt nàng, Bạch
Thiên Hoan phục hồi tinh thần lại, phát hiện là tay Hạng Nguyên Hoán,
hắn thấy nàng hoàn hồn thì dí dỏm cười hỏi:
- Nhìn gì đấy? Gì mà xuất thần như thế?
- Cô nương lúc nãy rất xinh đẹp.
- Xinh đẹp? Cô nương nào cũng không đẹp bằng Hoan muội muội nàng cả.
Hạng Nguyên Hoán không hề để ý.
- Ít nói nhảm đi, ta đi xem thuốc gây mê vừa chế tạo thế nào.
- Ta đi cùng nàng.
Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán vừa nói vừa cười rời đi.
Sau khi họ đi, nữ tử lúc nãy phía sau họ nghe lén xoay người lại, đôi mắt u oán nhìn bóng lưng hai người.
Cánh tay bưng chậu nước hơi run rẩy, sóng nước trong chậu gợn lên từng vòng.
Huynh ấy vậy mà.........không nhận ra mình!
Trưa hôm đó, Lưu Khải đặc biệt mời Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán đến
tiền sảnh của biệt viện dùng bữa, nói là muốn giới thiệu một người với
họ.
Trên đường đến tiền sảnh, Hạng Nguyên Hoán luôn oán trách Bạch Thiên Hoan quá tốt với những con dã thú kia.
- Ta cảm thấy nàng đặc biệt tốt với con hổ làm chúng ta bị thương!
- Ta đối với chúng nó đều như nhau, là chàng nhỏ nhen, luôn nhắm vào nó nên mới thấy ta đặc biệt tốt với nó!
Bạch Thiên Hoan không chút khách khí phản bác.
- Nàng cố ý tốt với nó để chọc tức ta chứ gì?
- Ta chọc tức chàng làm gì? Vả lại, chàng tức với một con vật làm gì?
Bạch Thiên Hoan hết nói nổi đối với hành vi ghen lung tung của Hạng Nguyên Hoán.
- Đúng, nó chỉ là một con vật, nàng tốt với nó như vậy làm gì?
- Là chàng nghĩ vậy thôi!
Hai người ầm ĩ mãi đến tiền sảnh, Lưu Khải thấy họ vừa cãi vừa tiến vào thì không khỏi cười khuyên:
- Thế tử gia, Bạch cô nương, hai vị đừng tranh cãi nữa.
Vừa thấy có người ngoài ở đây, hai người lập tức trở thành một tổ đội nho nhã lễ độ.
Bạch Thiên Hoan lịch sự gật đầu:
- Thật ngại quá, vừa rồi chúng tôi có chút thất lễ! Chào Lưu lão gia, Lưu công tử, ơ, vị này là?
Khi thấy rõ tình hình, Bạch Thiên Hoan mới phát hiện trong phòng có nhiều thêm một người.
Nhìn kỹ thì người đó hơi quen quen, không phải là nữ tử suýt bị Hạng Nguyên Hoán đụng phải trong viện hôm nay sao?
Nàng ấy gương mặt trái xoan, làn da trắng nõn, dung mạo thanh tú, khi cười
thì hai khóe môi sẽ hiện lúm đồng tiền, an tĩnh đứng bên người Lưu Khải.
Lưu Khải gương mặt vui vẻ, một tay ôm lấy bả vai nữ tử, nhiệt tình giới thiệu với Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán:
- Đây là vị hôn thê của ta, Lý Thanh Nhã, Thanh Nhã, họ chính là Hạng thế tử và Bạch cô nương mà ta đã nói với nàng, nàng không phải luôn nói
muốn gặp họ sao?
Lý Thanh Nhã, người cũng như tên, thanh tao nhã nhặn.
Khóe môi hiện lên hai lúm đồng tiền, nàng hơi cúi người, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển:
- Thanh Nhã bái kiến thế tử gia, bái kiến Bạch cô nương!
Hạng Nguyên Hoán đứng cạnh Bạch Thiên Hoan khi vừa thấy Lý Thanh Nhã thì cảm giác gương mặt nàng ta hơi quen nhưng nhất thời không nhớ ra được.
Sau đó nghe Lưu Khải giới thiệu, Hạng Nguyên Hoán cuối cùng cũng nhớ ra, sắc mặt khẽ biến.
- Buổi sáng đã gặp rồi, chỉ có điều không nhận ra, thật ngại quá.
Bạch Thiên Hoan thấy nàng ta cử chỉ lịch sự, cẩn trọng, so ra thì mình thật sự quá thô tục rồi.
Hạng Nguyên Hoán bên cạnh vẫn không phản ứng gì, Bạch Thiên Hoan liếc hắn,
phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm người ta thì không khỏi dùng khuỷu tay huých hắn, lúc đó hắn mới giật mình, khôi phục như thường.
Bữa cơm này Bạch Thiên Hoan cảm thấy Hạng Nguyên Hoán rất khác, tuy lời nói vẫn như thường nhưng nàng chú ý thấy ánh mắt giữa Hạng Nguyên Hoán và
vị hôn thê của Lưu Khải – Lý Thanh Nhã có chút mờ ám.
Cuối
bữa tiệc, Bạch Thiên Hoan tìm cớ rời đi trước, sau đó Hạng Nguyên Hoán
và Lý Thanh Nhã cũng lần lượt rời khỏi tiền sảnh, nàng lén núp một bên
nhìn hai người họ kẻ trước người sau đi về hướng hoa viên.
Bạch Thiên Hoan khó chịu trong lòng.
Hạng Nguyên Hoán mới cùng nàng xác định quan hệ, vậy mà giờ đã cấu kết với nữ nhân khác sau lưng nàng.
Nàng phẫn nộ lập tức đuổi theo.
Hạng Nguyên Hoán và Lý Thanh Nhã sau khi đến hoa viên thì cùng nhau đến chỗ núi giả.
Bạch Thiên Hoan lén theo sau hai người, lặng lẽ nấp một bên.
Nàng vừa mới ẩn mình thì nghe được giọng nói kích động của Lý Thanh Nhã.
- Nguyên Hoán ca ca!
Bạch Thiên Hoan lặng lẽ ló đầu ra thì thấy Lý Thanh Nhã thoạt nhìn rất quy
củ, lễ độ lại lao vào lòng Hạng Nguyên Hoán, hai cánh tay còn ôm lấy cổ
hắn.
Giận!
Bạch Thiên Hoan nấp một bên suýt chút không kiềm được lửa giận mà xông ra cho hai người họ mỗi người một bạt tai.
Ý nghĩ này sau khi Hạng Nguyên Hoán mất hứng, đẩy Lý Thanh Nhã ra thì tắt đi một nửa.
- Thanh Nhã, muội chú ý cử chỉ của mình.
Hạng Nguyên Hoán nghiêm khắc quở trách.
Bạch Thiên Hoan hầm hừ trong bụng: miệng thì nói người khác chú ý cử chỉ của mình, còn bản thân thì gọi người ta cũng thân mật gớm.
Đôi mắt Lý Thanh Nhã rưng rưng, hai tay nắm chặt dưới ống tay áo, không để cho nước mắt rơi xuống.
- Nguyên Hoán ca ca ~~
Giọng nàng dịu dàng run run, hai mắt nhìn hắn chứa chan tình cảm:
- Mấy năm nay, muội luôn muốn đi tìm huynh nhưng không có cơ hội, muội
biết huynh sẽ đến hội đấu thú cho nên mới đến đây chờ huynh, cuối cùng
cũng chờ được huynh đến rồi.
- Nếu muội gặp ta là để nói chuyện này, như vậy ta phải đi rồi.
Hạng Nguyên Hoán nghiêm mặt, định xoay người.
Lý Thanh Nhã gấp gáp nắm lấy tay Hạng Nguyên Hoán.
- Nguyên Hoán ca ca, huynh thật sự muốn cưới nữ nhân họ Bạch kia sao?
- Đúng!
- Huynh thích nàng ấy?
- Ta yêu nàng ấy!
Hắn dứt khoát:
- Lý cô nương cũng nên trở lại bên Lưu Khải đi, có thể thấy được, hắn yêu muội.
Lý Thanh Nhã lắc đầu như trống bỏi.
- Không không không, người muội yêu là huynh, Nguyên Hoán ca ca, chỉ cần huynh bằng lòng cưới muội, muội sẽ ở bên huynh.
- Xem ra, ta nên bảo Lý thúc thúc đến Sơn Thành một chuyến để quản giáo muội cho tốt!
Từng chữ của Hạng Nguyên Hoán đều mang theo chán ghét.
Mặc dù không hiểu giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì nhưng có một điều Bạch Thiên Hoan đã nhìn rõ.
Lý Thanh Nhã này chỉ là một bên tình nguyện mà thôi.
Nghĩ đến đây, Bạch Thiên Hoan liền thong dong từ chỗ tối bước ra, trên mặt
nở nụ cười đúng mực, chậm rãi đi về phía hai người.
Thấy Bạch Thiên Hoan xuất hiện, vẻ mặt Hạng Nguyên Hoán hơi khẩn trương, nôn nóng muốn giải thích với nàng:
- Hoan muội muội, nàng đừng hiểu lầm, giữa ta và Lý cô nương không có gì cả.
- Nguyên Hoán ca ca là của ta!
Mắt Lý Thanh Nhã sáng lên, nắm lấy cơ hội, ôm chặt cánh tay Hạng Nguyên
Hoán, ngạo mạn hất cằm, đắc ý nói với Bạch Thiên Hoan:
- Nếu ngươi không muốn gả cho huynh ấy thì lập tức rời đi!
Bạch Thiên Hoan nhướng nhướng mày, dán mắt vào hai tay Lý Thanh Nhã đang chiếm lấy cánh tay Hạng Nguyên Hoán.
Ánh mắt kia như tên như dao, Lý Thanh Nhã cảm thấy nó vô cùng sắc bén, hai tay vô thức muốn buông tay Hạng Nguyên Hoán.
Chỉ trong khoảnh khắc, hai tay Lý Thanh Nhã lại càng quấn lấy cánh tay Hạng Nguyên Hoán chặt hơn.
- Nhìn cái gì mà nhìn? Ta và Nguyên Hoán ca ca mới là một cặp trời sinh,
ngươi tốt nhất là mau mau tránh ra, bằng không, ta sẽ báo quan phủ bắt
ngươi.
- Bắt ta?
Bạch Thiên Hoan cười đùa:
- Lý cô nương, ngươi đoạt vị hôn phu của ta trước mặt ta mà còn mạnh miệng như vậy?
- Vị hôn phu của ngươi gì chứ?
Gương mặt Lý Thanh Nhã vì giận mà méo mó:
- Nguyên Hoán ca ca không phải là vị hôn thê của ngươi, ta và Nguyên Hoán ca ca biết nhau đã năm năm rồi, ngươi mới được bao lâu? Dựa vào ngươi
cũng muốn gả cho Nguyên Hoán ca ca? Đừng có mơ!
- Thanh Nhã!
Hạng Nguyên Hoán nhíu mày, quở Lý Thanh Nhã.
- Nguyên Hoán ca ca, huynh rõ ràng đã hứa sau này sẽ chiếu cố muội, chẳng lẽ huynh không giữ lời sao?
Lý Thanh Nhã tủi thân hai mắt rưng rưng, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu khiến người ta thương tiếc.
- Thanh Nhã, đủ rồi!
- Chưa đủ, chưa đủ!
Lý Thanh Nhã ra sức lắc đầu như điên.
Bạch Thiên Hoan không nhìn nổi nữa, tiến về trước hai bước, kéo tay Lý Thanh Nhã, nàng dùng sức kéo tay nàng ta ra khỏi cánh tay Hạng Nguyên Hoán,
đồng thời đẩy Hạng Nguyên Hoán ra phía sau mình thể hiện tính chiếm hữu, còn bản thân đối mặt với Lý Thanh Nhã.
Lý Thanh Nhã vô thức muốn túm lấy Hạng Nguyên Hoán phía sau Bạch Thiên Hoan nhưng bị Bạch
Thiên Hoan dùng sức kéo lại, nàng ta liên tục kêu đau, không dám nhúc
nhích nữa.
- Lý Thanh Nhã, ta kính ngươi là vị hôn thê của
Lưu đại ca nên mới hạ thủ lưu tình với ngươi, có điều, ngươi tốt nhất
nên chú ý hành vi của mình, nếu ngươi lại dám động tay động chân với vị
hôn phu của ta thì đừng trách ta xuống tay vô tình, lần này chỉ là cho
ngươi đau một chút nhưng lần sau sẽ là phế đi tay của ngươi!
Lý Thanh Nhã rưng rưng muốn khóc nhìn Hạng Nguyên Hoán.
- Nguyên Hoán ca ca, huynh cứ mặc cho nữ nhân này ức hiếp muội sao? Nguyên Hoán ca ca........
Bạch Thiên Hoan dùng sức hất ra, Lý Thanh Nhã mất trọng tâm ngã mạnh xuống
đất, lúc nàng ta ngã xuống đồng thời giọng nói vô tình của Bạch Thiên
Hoan vang lên:
- Bộ dạng hiện giờ của ngươi, dù ta là nam nhân cũng sẽ không thèm nhìn trúng ngươi.
Cuối cùng, nàng lại bồi thêm một câu:
- Nếu Nguyên Hoán thật sự nhìn trúng ngươi thì ta sẽ là người đầu tiên khinh bỉ hắn!
Nước mắt luôn rưng rưng nơi khóe mắt sau khi Bạch Thiên Hoan thốt ra những lời này thì lã chã rơi xuống.
- Ta yêu Nguyên Hoán ca ca như vậy chẳng lẽ là sai sao?
Bạch Thiên Hoan chậc chậc lắc đầu rồi xoay người rời đi.
Đi được mấy bước, thấy Hạng Nguyên Hoán vẫn đứng yên tại chỗ, Bạch Thiên Hoan mất hứng gọi hắn:
- Sao thế? Định đợi đến khi nào? Còn chưa đi?
- Nguyên Hoán ca ca, huynh đừng đi!
Lý Thanh Nhã sốt ruột muốn gọi Hạng Nguyên Hoán dừng lại.
Mà câu trả lời của Hạng Nguyên Hoán là, không hề lưu luyến xoay người theo sau Bạch Thiên Hoan rời đi.
Từ buổi trưa sau khi Hạng Nguyên Hoán gặp Lý Thanh Nhã, Bạch Thiên Hoan
luôn giận dỗi không nói chuyện với hắn, mặc hắn nói gì nàng cũng không
nghe.
Chớp mắt đã đến xế chiều, Hạng Nguyên Hoán định tìm Bạch Thiên Hoan nói cho rõ ràng.
Trước đó luôn có Họa Mi ngăn lại, đúng lúc Họa Mi tạm thời rời đi, Hạng
Nguyên Hoán lặng lẽ chuồn vào trong phòng Bạch Thiên Hoan.
Đáng tiếc, khi hắn đi vào phòng không thấy bất kỳ bóng người nào.
Chẳng lẽ nàng không ở trong phòng? Hôm nay hắn cũng không thấy nàng ra ngoài, nàng có thể đi đâu đây?
Đang suy nghĩ thì hắn thính tai đột nhiên nghe được tiếng động trong phòng tắm, hắn theo bản năng đi về phía đó.
Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, Bạch Thiên Hoan tắm xong đứng dậy, định bước ra khỏi thùng tắm, nàng vừa ngẩng đầu thì đối mắt với Hạng Nguyên Hoán.