Trở lại trong sân đấu thú, Bạch Thiên Hoan tìm khắp nơi không thấy Hạng Nguyên Hoán.
Kỳ quái, Hạng Nguyên Hoán vừa vào sân đấu thú, sao có thể nhanh như vậy đã không thấy tăm hơi rồi? Hắn có thể đi đâu?
Tìm một vòng, Bạch Thiên Hoan bỗng dưng gặp Lưu Khải dọc đường, Lưu Khải nhất thời không nhìn kỹ, va phải Bạch Thiên Hoan.
- Kẻ nào đi đường không có mắt?
Lưu Khải hùng hùng hổ hổ chưa định thần lại, lúc này mới phát hiện người va vào hắn là Bạch Thiên Hoan thì lập tức nặn ra vẻ tươi cười:
- Hóa ra là Bạch cô nương.
- Ừ, là ta!
- Ơ, không đúng, cô nương tại sao lại ở đây? Lúc nãy thế tử gia còn nói muốn ta dẫn ngài ấy đến chỗ cha ta tìm cô nương mà.
Lưu Khải cả người hơi co lại:
- Hơn nữa bộ dạng ngài ấy rất tức giận, dọc đường làm bị thương không ít huynh đệ trong sân đấu thú của ta!
- Ngươi nói hắn đi tìm cha ngươi? Cha ngươi đang ở đâu?
Bạch Thiên Hoan cau mày hỏi.
- Chính là ở lầu dưới!
Lưu Khải mới nói được một nửa thì có tiếng chiêng vang lên khiến hắn lập tức kích động, không kiềm được hứng thú của mình:
- Ồ, trận cuối cùng rốt cục đã đến rồi, thật tốt quá!
Trận cuối cùng?
Theo nàng nhớ thì trận cuối cùng là trận đấu giữa người và thú.
Cùng lúc đó, cả khán đài cũng trở nên sôi nổi, ai nấy đều ngóng cổ nhìn vào
giữa sân, chỉ chờ trận đấu máu me giữa người và thú.
Người
khác ở phía dưới liều mạng, nhưng những người phía trên lại cao hứng
nhìn người khác cửu tử nhất sinh, đây chính là xã hội thượng lưu!
Bạch Thiên Hoan không rảnh quan tâm trận đấu người và thú gì đó, nàng nắm cổ áo Lưu Khải kéo về phía sau, động tác rất thô lỗ, không kiên nhẫn:
- Lưu Khải, dẫn ta đi tìm cha ngươi!
- Đợi..........đợi một chút, trước tiên xem đã, đợi xem xong rồi đi cũng không muộn!
Lưu Khải kích động nói, nhưng Bạch Thiên Hoan một lần nữa kéo hắn đi dọc theo hàng rào.
Sức của tên Lưu Khải này rất lớn, xem ra, nàng phải dùng chút thủ đoạn mới có thể kéo hắn đi.
Bạch Thiên Hoan vừa xuất hiện ý tưởng, ánh mắt nàng chợt quét đến giữa sân đấu thú thì theo bản năng dừng lại.
Từ phương hướng của nàng, vừa vặn có thể thấy bên trong một cửa vào, đó
chính là cửa vào dành cho người trong trận đấu người và thú, nàng thấy
loáng thoáng một bóng người bên kia hàng rào, bóng người ấy nhìn từ xa
hơi quen mắt.
Bóng người quen thuộc kia có chút giống..............Hạng Nguyên Hoán.
Sao có thể là hắn?
Có thể là nhìn lầm chăng?
Bạch Thiên Hoan không khỏi dừng bước, đôi mắt như tóe lửa nhìn chằm chằm chỗ lối vào.
Hai tay Lưu Khải nắm chặt hàng rào, tâm tình kích động không kiềm chế được, hắn cười nhìn Bạch Thiên Hoan bên cạnh:
- Bạch cô nương, thế nào? Có phải cô cũng cảm thấy rất kích động lòng người không?
Hắn tưởng Bạch Thiên Hoan cũng bị trận đấu người và thú hấp dẫn giống như hắn nên dừng lại.
Bên tai Lưu Khải truyền đến âm thanh gào to:
- Mau nhìn, mau nhìn, sắp ra rồi, sắp ra rồi!
Bạch Thiên Hoan chăm chú nhìn hàng rào bị mở ra, sau đó, tầm mắt của nàng dừng lại trên gương mặt người nọ.
- Ơ, người kia sao trông giống thế tử gia thế?
Lưu Khải khó hiểu kêu.
Không phải giống mà căn bản chính là hắn!