Ngụy Tử Phong kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy Hạng Nguyên Hoán trong miệng
ngậm một cọng rơm mỉm cười bước tới, hắn nhổ cọng rơm trong miệng ra,
đôi con ngươi màu đen nhìn chăm chăm vào tay Ngụy Tử Phong đang nắm cổ
tay Bạch Thiên Hoan, đáy mắt rực lửa.
Thấy Hạng Nguyên Hoán tới, trong lòng Ngụy Tử Phong thoáng khẩn trương, tay hắn âm thầm dùng sức nhiều hơn một chút.
Đúng như hắn đoán, một giây sau, Hạng Nguyên Hoán đi về trước kéo tay Ngụy Tử Phong ra khỏi cổ tay Bạch Thiên Hoan.
Nhìn bề ngoài, Ngụy Tử Phong dường như không nắm quá chặt, Hạng Nguyên Hoán chỉ hơi dùng sức đã gỡ được tay hắn ra.
Nhưng trên thực tế, khi Hạng Nguyên Hoán nắm cổ tay Ngụy Tử Phong, ngón trỏ
và ngón cái của hắn ngầm dùng nội lực đánh vào khớp xương, ngón giữa đè
huyệt đạo nơi cổ tay khiến Ngụy Tử Phong buộc phải buông tay Bạch Thiên
Hoan.
Như vậy Hạng Nguyên Hoán vẫn thấy chưa đủ, hắn cố tình chen vào giữa hai người, che Bạch Thiên Hoan ở phía sau.
- Sao ngươi lại ở đây?
Ngụy Tử Phong xoa cổ tay bị Hạng Nguyên Hoán làm đau, ánh mắt đầy tức giận.
Hắn ta không phải bị cố ý dẫn đến nơi khác rồi sao? Sao xuất hiện nhanh như vậy?
Hạng Nguyên Hoán cười híp mắt sờ sờ mũi.
- Trước đó gặp phải một đám bọ chét, tâm trạng gia tốt nên chơi với chúng một lát, chơi đủ rồi thì về, không phải sao?
Ngụy Tử Phong khóe miệng co quắp.
Những người kia đều là tinh anh do hắn tuyển chọn, đến bây giờ hắn vẫn chưa
nhận được tin tức do bọn họ truyền đến, xem ra………bọn họ đã bị Hạng
Nguyên Hoán tiêu diệt rồi.
Cùng Hạng Nguyên Hoán giao thủ nhiều năm như vậy, hắn biết hắn ta có năng lực này.
Bọn họ bị diệt không có gì đáng tiếc, đáng tiếc là………hắn chỉ mới nói với
Bạch Thiên Hoan vài câu mà thôi, còn chưa khiến nàng hồi tâm chuyển ý.
- Nếu ngươi có việc khác thì cứ đi đi.
- Gấp cái gì? Hai chúng ta cũng mấy ngày không gặp rồi, nói thế nào thì
chúng ta cũng là lão bằng hữu, vội đuổi ta đi làm gì chứ?
Hạng Nguyên Hoán nhướng mi pha trò.
Lão bằng hữu? Ai là lão bằng hữu với hắn?
- Ta có chuyện muốn nói với Bạch cô nương, ngươi ở đây không thích hợp.
- Hoan muội muội không có việc gì mà ta không biết, nếu ngươi muốn biết chuyện của nàng ấy thì cũng có thể tới hỏi ta.
Ngụy Tử Phong nghiêng đầu muốn nhìn Bạch Thiên Hoan nhưng luôn bị Hạng
Nguyên Hoán cố ý dùng thân thể ngăn trở khiến hắn không cách nào được
như ý nguyện.
Xem ra, có Hạng Nguyên Hoán ở đây, hắn không thể nào đạt được mục đích mà còn có thể rước giận vào thân.
Nghĩ đến đây, Ngụy Tử Phong đành phải bỏ đi ý định trong đầu.
Hắn tức giận xoay người, nói với hai gã thị vệ phía sau:
- Chúng ta đi!
Hạng Nguyên Hoán cười hì hì ở phía sau kêu to:
- Phong Tử, ngươi đi rồi à? Ngươi không phải muốn hỏi chuyện ta sao?
Không lâu sau, Ngụy Tử Phong và hai gã thị vệ của hắn đã mất hút trong đám đông.
Đợi người đi hết rồi, Hạng Nguyên Hoán đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt,
không nói lời nào kéo Bạch Thiên Hoan trở về, từ bước đi hơi dồn dập và
bóng lưng của hắn, Bạch Thiên Hoan nhìn ra được lúc này hắn không quá
vui vẻ.
Bạch Thiên Hoan không hiểu mô tê gì, để mặc hắn kéo đi.
Ngưu Quang nhận ra được gì đó, đã từng……..có một người, cứ thế biến mất
trong cuộc đời Hạng Nguyên Hoán, rồi chưa bao giờ xuất hiện nữa.
Hạng Nguyên Hoán kéo Bạch Thiên Hoan về khách điếm, đi thẳng một mạch vào phòng.
Mở cửa phòng, Hạng Nguyên Hoán đột nhiên đóng cửa lại, đè hai tay nàng lên cửa.
Mặt của hắn sáp lại gần, ép lưng Bạch Thiên Hoan dựa vào ván cửa.