Thần Y Thế Tử Phi

Chương 5: Diễn kịch thắt cổ




Trong phòng, Sở Lưu Nguyệt nghe xong liền nhướng mày, hỏi Thạch Lựu:

- Thạch Lựu, hôm nay trong phủ có khách không?

Thạch Lựu nghiêng đầu suy nghĩ một chút liền nhớ ra đúng là hôm nay trong phủ có khách, hơn nữa lại còn là khách quý, ngay lập tức hạ giọng bẩm báo :

- Có ạ, hôm nay có Huệ Vương Gia tới thăm lão gia, lão gia thiết đãi Vương Gia tại Lan Hoa đình.

Trước đây Thạch Lựu chưa từng chú ý tới những việc như thế này, nhưng hôm nay do được tiểu thư căn dặn từ trước nên nàng vẫn luôn chú ý nghe ngóng tin tức, bây giờ mới có thể biết rõ tình huống trong phủ như vậy.

Sở Lưu Nguyệt nở nụ cười, mặt mày sáng lạn:

- Thật là ông trời giúp ta, mau tới dìu ta đứng dậy.

Thạch Lựu nhanh chân đi tới giúp đỡ tiểu thư nhà mình đứng lên, bên ngoài cửa, Đổng mụ mụ cũng vừa vào tới. Vốn là Đổng mụ mụ muốn đi ra ngoài lĩnh tội nhưng Thạch Lựu nói tiểu thư có cách giúp cho cả ba người vô tội nên bà chọn tin tưởng tiểu thư, không tự mình đi nhận tội nữa. Nếu đến lúc đó cách của tiểu thư không có hiệu quả thì bà vẫn có thể đứng ra chịu toàn bộ trách nhiệm.

Sở Lưu Nguyệt thấy Đổng mụ mụ đi tới liền mở miệng nói với bà:

- Đổng mụ mụ, lập tức đi tìm cho ta một miếng vải trắng.

Đổng mụ mụ cũng không hỏi tiểu thư nhà mình muốn làm gì, bà nhận ra tiểu thư bây giờ thông minh hơn lúc trước rất nhiều cho nên bà tin tưởng tiểu thư nhanh chóng đi tìm vải trắng. Rất nhanh bà đã tìm được vải trắng mang tới.

Lúc này Sở Lưu Nguyệt đã mặc xong quần áo, Thạch Lựu có ý muốn giúp nàng chải đầu liền bị nàng giơ tay ngăn lại:

- Không cần chải a, cứ để như vậy đi.

Sau đó khẽ vươn tay cầm lấy miếng vải trắng trên tay Đổng mụ mụ đưa lên vết thương trên đầu một vòng lại một vòng băng lại. Kỳ thật miệng vết thương của nàng đã kết một tầng vảy từ hôm qua, bây giờ băng lại hay không cũng không có gì khác biệt. Nhưng khi nàng vừa quấn lớp vải trắng lên, cả người nàng liền lộ ra vẻ cô độc, yếu ớt, kết hợp với thân hình gầy gò ốm yếu của nàng lại càng khiến cho người ta nhìn thấy liền nảy sinh lòng thương tiếc.

Đổng mụ mụ nhìn thấy thế liền đau lòng không thôi, nhưng không để cho bà có thời gian đau lòng Sở Lưu Nguyệt đã lên tiếng ra lệnh cho hai người:

- Mau đem màn lụa trên giường xuống xé rách lấy một mảnh, treo lên xà ngang cho ta.

Lời vừa nói ra liền dọa cho Đổng mụ mụ cùng Thạch Lựu thiếu chút nhảy dựng lên:

- Tiểu thư, người muốn làm gì a?

- Làm gì? Đương nhiên là diễn kịch- Sở Lưu Nguyệt liếc nhìn sắc trời sau đó quay lại thúc dục hai người:

- Nhanh lên, nếu chưa kịp diễn mà người của Nhị phòng đã tới thì nguy.

Đổng mụ mụ cùng Thạch Lựu nghe xong cũng tranh thủ thời gian đem màn lụa trên giường kéo xuống dưới sau đó xé làm đôi, một người đứng lên ghế vắt ngang mảnh lụa qua xà ngang cuối cùng buộc lại một cái nút thòng lọng.

Sở Lưu Nguyệt lập tức lên tiếng:

- Buộc một cái nút chết, nút thòng lọng sẽ bị người khác phát hiện.

- Tiểu thư, nhưng vạn nhất có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?

Trong lòng Đổng mụ mụ tràn đầy lo lắng, tuy nói là diễn kịch nhưng khi tiểu thư treo cổ, người ở bên ngoài không vào kịp thì chẳng phải tính mạng tiểu thư sẽ nguy hiểm sao?

Sở Lưu Nguyệt nghe thế liền trợn to mắt, trời mới biết nàng yêu quý sinh mệnh này như thế nào, sao lại có thể để mình mất mạng chứ?

- Hai người tìm cho ta một cây kéo nhỏ, ta giấu trong tay áo. Nếu mọi người vào không kịp ta có thể dùng kéo cắt đứt dải lụa tự cứu chính mình, được rồi, thắt một nút nữa đi.

- Vâng.

Nhận cây kéo nhỏ từ tay Đổng mụ mụ, Sở Lưu Nguyệt quan sát kỹ xung quanh một lượt, khi xác định mọi chuyện đều ổn mới sai hai người đi ra ngoài, trước đó còn kề sát lỗ tai hai người nhỏ tiếng dặn dò, hai người hiểu ý gật đầu sau đó đi ra.

Đợi cho bóng hai người khuất hẳn Sở Lưu Nguyệt liền đóng cửa, cài lại chốt cửa sau đó thong thả đi đến bên bàn ngồi xuống, thảnh thơi uống trà. Dù sao người còn chưa tới, có tới cũng đã có Đổng mụ mụ ra ám thị, đến lúc đó diễn cũng chưa muộn.

Lúc này bên ngoài viện đã vang lên tiếng khóc tê tâm liệt phế của Đổng mụ mụ:

- Có ai không, tiểu thư nhà chúng ta thắt cổ rồi, mau tới cứu mạng a.

Thạch Lựu phía sau cũng gân cổ khóc theo:

- Có ai không, tiểu thư thắt cổ rồi, mau tới a, tiểu thư thắt cổ rồi.

Mà giờ này vị tiểu thư một mực đòi thắt cổ mà hai người nói tới vẫn đang nhàn nhã uống trà dưỡng thần, hiện tại thân của nàng không tốt, phải nghỉ ngơi thật tốt lát nữa diễn mới có khí lực.

Lúc này bên chiếc bàn đá đặt chính giữa trong Lan Hoa Đình đang có hai người ngồi thưởng trà, nói chuyện phiếm, bên ngoài đình có vài người mặc áo cẩm y vệ mặt không biểu tình quan sát bốn phía, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy tới họ.

Khách nhân trong đình cũng không phải khách quý bình thường mà chính là Hoàng Tử thứ sáu của Đương Kim Hoàng Thượng, Huệ Vương Gia, Phượng Trác. Mẫu phi Hiền Phi của Phượng Trác chính là người của Sở gia cho nên Sở gia không chỉ là Quốc Công Phủ mà xét ra còn là hoàng thân quốc thích, bình thường Hiền Phi đối với Sở gia rất hạn chế qua lại bởi vì cơ sở ngầm của Hoàng Thượng rất lớn, tai mắt nhiều chỉ một chút sơ xảy cũng có thể bị gán cho tội danh cấu kết làm phản.

Hôm nay Huệ Vương tới đây chính là phụng mệnh của mẫu phi tới trấn an người cậu này. Chuyện hôm qua Sở Lưu Nguyệt chưa vào cửa đã bị hưu đã lan truyền khắp kinh thành, tất nhiên Hoàng Thượng cùng các vị nương nương trong cung cũng biết.

Hiện tại Sở Lưu Nguyệt đã trở thành đối tượng mà mọi người bàn luận lúc trà dư tửu hậu*.

*trà dư tửu hậu: ý nói chuyện của Sở Lưu Nguyệt trở thành chuyện phiếm để mọi người bình luận sau khi đã thưởng trà, uống rượu.

- Tam cữu*, sáng nay Phụ Hoàng đã triệu Thất Hoàng đệ tiến cung giáo huấn hắn một trận cho nên người cũng đừng vì chuyện này mà phiền lòng nữa.

Huệ Vương Gia Phượng Trác ngũ quan tuấn tú, quý khí bức người, khắp người mang theo một cỗ khí phách tôn quý của dòng dõi thiên tử, nhưng là người trong Hoàng Thất trong lòng đều tự có mưu tính cho bản thân chẳng qua là không thể hiện ra mặt mà thôi. Trong mấy người cậu của hắn thì Tam cữu này chính là người mà Phượng Trác kính trọng nhất, bởi vì phụ thân của Sở Lưu Nguyệt sinh ra đứng hàng thứ ba, tước vị Quốc Công này cũng không tới lượt hắn kế thừa, cho nên hắn dựa vào thi cử cùng sự cố gắng nhiều năm đã lên chức tứ phẩm của nội các đại học sĩ, bên người Hoàng Thượng cũng có tiếng nói.

Sở Thiên Hạo có bộ dạng vô cùng nho nhã, tuy đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn là một nam nhân tràn đầy có mị lực, trong phủ không thiếu thiếp thân vì muốn tranh giành tình cảm của hắn mà diễn trò, cũng có vô số nha hoàn muốn làm ấm giường cho hắn, thế nhưng những kia thường không có kết quả tốt, vì Sở Thiên Hạo có một phu nhân Diệp Thị rất khôn khéo dù chỉ là một chút gió thổi cỏ lay nàng sẽ đem kẻ có can đảm có vọng tưởng kia bán ra ngoài, vì thế nha hoàn trong phủ đều rất an phận làm việc của mình. Lúc này Sở Thiên Hạo nghe Huệ Vương Gia nói xong liền buông tiếng thở dài:

- Việc này không trách được Tĩnh Vương Gia, chỉ trách Lưu Nguyệt không có phúc khí được Tĩnh Vương Gia yêu thích, nếu Lưu Liên không đột nhiên mắc bệnh thì sự tình này cũng đã không xảy ra.

- Tam cữu có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, chỉ là không biết bên phía Ngoại Công thế nào?

Phượng Trác nói tới đây thì ngừng, đôi đồng tử thâm thúy chợt lóe, thổi một hơi, nhìn từng gợn lăn tăn trong chén trà.

Sở Thiên Hạo đương nhiên biết rõ ý của hắn chỉ sợ người cha già của mình lần này sẽ thực sự nổi giận, xưa nay ông vốn là người luôn coi trọng thanh danh, mà chuyện của Lưu Nguyệt lần này đã làm ông mất hết thể diện, không biết ông sẽ tức giận tới mức nào, có khi sẽ không nhận người cháu Lưu Nguyệt này nữa cũng nên.

- Chuyện này chúng ta chỉ có thể từ từ khuyên ông ấy, không để ông tức giận làm hại tới thân thể.

Sở Thiên Hạo chỉ có thể nói thế, nâng chum trà lên uống.

Hai người trong đình im lặng uống trà, bỗng bên ngoài vang lên tiếng gào khóc chói tai:

- Không tốt rồi, có ai không, tiểu thư thắt cổ rồi, mau tới cứu...cứu tiểu thư, mau tới.

Sở Thiên Hạo nghe thấy liền sầm mặt lại, hướng hạ nhân bên ngoài lạnh giọng quát:

- Đã xảy ra chuyện gì, một chút quy củ cũng không có, lại dám chạy tới chỗ này hô lớn, còn không mau đi thông báo cho phu nhân.

- Dạ, lão gia.

Hạ nhân bên ngoài Lan Hoa Đình lên tiếng nhận lệnh đang định đi bẩm báo phu nhân để phu nhân xử lý chuyện này.

Không ngờ trong đình Huệ Vương Gia lại đứng lên thần sắc nghiêm trọng, thúc dục:

- Cậu, mạng người quan trọng, nếu như mợ đến trễ chỉ sợ không cứu được biểu muội, hay là chúng ta qua đó xem chút đi.

Phượng Trác vừa nói xong Sở Thiên Hạo cũng không hai lời đứng dậy đi ra ngoài, Phượng Trác đi theo phía sau hắn khóe môi cong lên một nụ cười vui vẻ, nghĩ đến vị tiểu thư thắt cổ này có lẽ chính là Sở nhị tiểu thư mới bị hưu hôm qua chẳng lẽ vì không có mặt mũi gặp người thế nên mới tự tử sao?

Ngoài đình, Đổng mụ mụ trên mặt dàn dụa nước mắt, đôi mắt ửng hồng, Thạch Lựu phía sau cũng có bộ dạng kinh hãi, nhìn qua vô cùng chật vật.

Sở Thiên Hạo nhìn thấy vô cùng tức giận:

- Còn ra thể thống gì? Còn không im miệng.

Đổng mụ mụ cùng Thạch Lựu nghe thế liền ngừng khóc, nhưng cơ thể vẫn run rẩy, khóc thút thít.

Sở Thiên Hạo sắc mặt đen lại hỏi:

- Nàng lại ầm ĩ cái gì?

Ngữ khí thực sự không tốt, lại chọn thời điểm có khách quý tới nhà gây ầm ĩ, thực khiến cho người ta tức giận.

Đổng mụ mụ nhanh chóng nói:

- Lão gia, xin người mau đi cứu tiểu thư a, tiểu thư hôm qua bị hưu trở về vốn đã chịu nhiều uất ức vậy mà Mộng Linh tiểu thư còn tới cười nhạo tiểu thư. Tiểu thư trong lúc nhất thời tức giận đã đánh Mộng Linh tiểu thư nhưng sau đó lại bị bất tỉnh, ngày hôm nay tỉnh lại, nàng nghĩ tới hôm qua đã ra tay đánh Mộng Linh tiểu thư nên tự thấy nghiệp chướng nặng nề*, cho nên đem đuổi hết bọn nô tì ra ngoài, nói là muốn tự mình kiểm điểm. Nô tì lo lắng mới đến bên cửa sổ nhìn xem, nhưng lại thấy nàng xé rách màn lụa dường như là muốn thắt cổ, nô tì sợ đến hết hồn cho nên mới không kịp suy xét đã chạy ra ngoài cầu cứu.

(*nghiệp chướng nặng nề: nghĩa như tội lỗi chồng chất)

Sở Thiên Hạo nghe thực không hiểu ra sao, sắc mặt càng thêm đen, quát lạnh:

- Vô dụng, tất cả đều là phế vật, nhanh đi cứu người, một người cũng không để ở lại! Đánh người thì cũng đánh rồi, nhiều nhất chỉ là bắt phạt quỳ, chép nữ giới mà thôi, cần gì phải đi tìm cái chết chứ?