- Như vậy cũng được, vậy Kiều huynh tôi đi trước.
Long Phong gật đầu, thấy Kiều Dịch Hồng nói vậy cũng không dừng lại thêm, chắp tay với Triệu Chí Thành rồi xoay người đi.
Triệu Chí Thành vội vàng chắp tay đáp lễ Long Phong, đợi sau khi Long Phong đi xa mới nhỏ giọng dò hỏi Kiều Dịch Hồng:
- Kiều huynh, người thanh niên kia tuổi còn trẻ, dường như cũng có thực lực nội công tam tầng, cậu ta cũng là đệ tử Y thánh vũ tông sao?
Kiều Dịch Hồng lắc lắc đầu mỉm cười nói:
- Cậu ấy không phải đệ tử Y thánh vũ tông tôi, người đó là Long Phong của Long gia.
- Hóa ra là Long Phong.
Triệu Chí Thành thầm cả kinh, con cháu khá nổi bật trong thời gian của Hiên Viên Long gia gần đây chính là Long Phong. Hơn nữa nghe nói cậu ta đã được điều động nội bộ kế nhiệm chức tộc trưởng của Long gia.
Nhìn bóng dáng Long Phong, Triệu Chí Thành trong mắt toát ra một sự hâm mộ, hóa ra là con cháu của Long gia siêu cấp. Chẳng những trẻ tuổi đã đột phá nội kình tam tầng, hơn nữa tương lai còn là gia chủ của Long gia. Giới tu luyện còn đồn, nghe nói bản thân Long Phong không có tư cách được điều động nội bộ thành tộc trưởng Long gia, nhưng bởi vì cậu ta có quan hệ cá nhân tốt với Trương Dương, thêm nữa Trương Dương lại từng cứu Long gia khỏi cơn hoạn nạn mất đi người thủ hộ, cho nên mới phá cách điều động nội bộ làm tộc trưởng kế tiếp của Long gia.
Nghĩ đến đây Triệu Chí Thành chua xót nghĩ, nếu không thể loại bỏ hiểu lầm giữa Ỷ Thiên phái và Y thánh vũ tông, ai biết được kết cục của Ỷ Thiên phái sẽ thế nào? Một người thanh niên có quan hệ khá tốt với Trương Dương đã có thể trở thành tộc trưởng của một thế gia siêu cấp, cũng không biết có bao nhiêu người sẽ muốn lấy lòng Trương Dương.
Triệu Chí Thành cũng không hy vọng Ỷ Thiên phái thành đá kê chân của những kẻ muốn lấy lòng Trương Dương, nghĩ đến đây ông ta càng kiên định ý nghĩ phải xin Y thánh vũ tông tha thứ.
- Kiều huynh, không biết anh có rảnh không, Ỷ Thiên phái tôi ở gần đây, tuy điều kiện đơn sơ nhưng có rượu có thịt, chi bằng chúng ta đi uống vài chén?
Thấp thỏm lo lắng nhìn Kiều Dịch Hồng, Triệu Chí Thành cẩn thận nói, hiện tại Kiều Dịch Hồng là sợi dây duy nhất nối ông ta và Trương gia, tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Được, đúng lúc tôi cũng rảnh, đi, chúng ta tới kia uống vài chén.
Sau khi Kiều Dịch Hồng phát hiện mình không thể nắm bắt được điểm mấu chốt kia thì từ bỏ. Thấy Triệu Chí Thành mời mình, ông ta không nghĩ nhiều liền đồng ý.
Triệu Chí Thành rất vui mừng, vội vàng dẫn Kiều Dịch Hồng đi về nơi đóng quân của Ỷ Thiên phái mình.
Bên ngoài bình nguyên Long gia, mấy doanh địa tốt nhất đã bị Hoa gia, Lý gia, Võ Đang, Thiếu Lâm, Ma Môn, Chu gia chiếm mất, những môn phái nhỏ loại hai như Ỷ Thiên phái căn bản không thể tới gần bình nguyên Long gia, nên Triệu Chí Thành và đệ tử thực tế không có doanh địa đóng quân, mà tùy ý tìm một sườn núi nhỏ, dựng lên mấy lều trại nhỏ cho xong việc.
Kiều Dịch Hồng đi theo Triệu Chí Thành tới nơi Ỷ Thiên phái bọn họ dừng chân, sau đó cũng âm thầm kinh hãi.
Khi đó dưới chân Côn Lôn Sơn, lúc mấy môn phái nhỏ Ỷ Thiên phái và Linh Xà môn hổ quyền phái trú đóng ở một doanh địa, toàn bộ doanh địa có thể nói có 1/4 địa bàn thuộc Ỷ Thiên phái. Lều trại của họ cũng rất khí thế.
Nhưng hiện tại, lều trại của Ỷ Thiên phái kém khi đó nhiều lắm. Hơn nữa nhìn cả đám người cũng có vẻ rất giản dị. Điều này cũng đủ chứng tỏ Triệu Chí Thành hiện nay không khá giả gì.
- Kiều huynh, bên này, mời.
Triệu Chí Thành nhìn doanh địa của mình mặt hơi đỏ lên. Sau đó giơ tay ra mời Kiều Dịch Hồng tới bên đất trống, nơi đó có một cây đại thụ, dưới tàng cây có một cái bàn đá rất thích hợp để ngồi uống rượu.
Sau đó Triệu Chí Thành hét lớn với bên trong lều:
- Chấp Cán, mau đem hết rượu ngon của chúng ta ra đây.
Lúc này Triệu Chấp Cán đi từ trong lều ra, chỉ là nhìn thấy Kiều Dịch Hồng bên cạnh chưởng môn Triệu Chí Thành lập tức hiểu ra, đồng ý một tiếng rồi bỏ đi.
Không lâu sau, Triệu Chấp Cán và mấy đệ tử Ỷ Thiên phái đã đem toàn bộ rượu tới chỗ bàn đá, hơn nữa còn đang chuẩn bị không ít đồ ăn.
Sau đó Triệu Chấp Cán liền đứng phía sau Triệu Chí Thành, không dám nói câu nào. Tuy nhiên anh ta vẫn vụng trộm nhìn đồ ăn trên bàn đá, thỉnh thoảng còn nuốt nước bọt ừng ực, xem ra không nỡ mời mấy đồ ăn này.
Kiều Dịch Hồng có thể nhìn ra, e rằng mấy thứ này là đồ ăn ngon nhất mà Triệu Chí Thành có thể chuẩn bị rồi. Bằng không đại đệ tử Ỷ Thiên phái Triệu Chấp Cán cũng không tới mức nhìn thấy đồ ăn liền biến thành như vậy.
Sau khi ngồi xuống, Triệu Chí Thành bảo toàn bộ đệ tử Ỷ Thiên phái lui xuống, chỉ để lại đại đệ tử Triệu Chấp Cán. Sau đó ông ta cắn chặt răng hạ quyết tâm thật lớn, kính Kiều Dịch Hồng một chén rượu.
- Kiều huynh, lần này tôi nói thẳng không giấu gì, kính xin Kiều huynh nhất định phải giúp tôi.
Kiều Dịch Hồng nâng chén rượu lên, ông ta cũng mang máng đoán ra Triệu Chí Thành muốn nói gì, ánh mắt liếc xéo về phía Triệu Chấp Cán phía sau, khẽ thở dài, thầm nghĩ sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước sao lại làm vậy.
Lúc trước nếu không phải những người này khinh thường vợ chồng Diêm Diệp Phi, Lý Quyên, miệt thị Y thánh vũ tông thì cũng sẽ không có kết cục ngày hôm nay.
- Kiều tiền bối, tôi thật sự sai rồi, tôi sai rồi, ông cho tôi cơ hội, tôi nhất định đích thân tới nhận lỗi với Trương chưởng môn.
Nhìn thấy Kiều Dịch Hồng trầm mặc không nói, Triệu Chấp Cán đột nhiên quỳ trên mặt đất, khóc không ra nước mắt nhìn Kiều Dịch Hồng, đau khổ cầu khẩn nói:
- Kiều tiền bối, xin ông, giúp Ỷ Thiên phái chúng tôi, nói vài lời trước mặt Trương chưởng môn.
Chuyện khi đó hoàn toàn do Triệu Hải Lượng dựng lên, nhưng nếu không có chỗ dựa là Triệu Chấp Cán ở sau thì Triệu Hải Lượng cũng không dám làm nhục Y thánh vũ tông như vậy. Nhưng hiện tại Triệu Hải Lượng sớm đã bị Triệu Chí Thành đuổi ra khỏi Ỷ Thiên phái, Ỷ Thiên phái đương nhiên cần anh ta đứng ra chịu tiếng xấu này.
Triệu Chấp Cán đã nghe nói kết cục của Triệu Hải Lượng. Nghe nói sau khi Ỷ Thiên phái họ rời đi, Triệu Hải Lượng bị chưởng môn Linh Xà Môn Lăng Vân Thiên treo trước doanh địa thị chúng ba ngày, lúc hấp hối bị ném ra Côn Lôn Sơn.
Vừa nghĩ tới kết cục của Triệu Hải Lượng, Triệu Chấp Cán liền kinh hồn táng đảm. Nên lúc này, sau khi thấy Kiều Dịch Hồng mới có phản ứng như vậy.
Thấy Kiều Dịch Hồng vẫn trầm mặc, Triệu Chí Thành cũng không ngồi yên, lấy thanh kiếm Nga Mi tín vật đại biểu chưởng môn Ỷ Thiên phái ra, đặt trên bàn đá, mở miệng nói:
- Kiều huynh, nể tình quen biết chúng tôi một thời gian, ông giúp Ỷ Thiên phái đi, thanh kiếm mày chính là bảo kiếm đại biểu cho chưởng môn Ỷ Thiên phái, cũng là bảo vật được luu truyền từ phái Nga Mi, tôi xin tặng lại Y thánh vũ tông, chỉ cầu xin Trương chưởng môn nể mặt tha thứ cho chúng tôi.
Kiều Dịch Hồng cười khổ một tiếng, không nói gì đã ngửa đầu uống một chén rượu.
Kỳ thật ông ta cũng không biết mình nên nói gì cho phải, Trương Dương sớm đã quên chuyện xảy ra ở Côn Lôn Sơn hôm đó rồi. Sau khi trở lại bình nguyên Long gia, Trương Dương chưa từng nhắc đến Ỷ Thiên phái hay cái tên Triệu Chí Thành, tuy nhiên ông ta cũng hiểu vì sao Triệu Chí Thành như vậy.
Tiếng tăm của Trương Dương thực sự quá lớn, mà hiện tại cả giới tu luyện không ai không biết Y thánh vũ tong, ai đắc tội cũng sẽ không có cuộc sống bình yên.
Triệu Chí Thành và Triệu Chấp Cán nhìn thấy Kiều Dịch Hồng sảng khoái uống rượu như vậy trong mắt liền hiện lên niềm vui.
- Triệu huynh, mọi người yên tâm đi, sau này có cơ hội nhất định tôi sẽ thay mọi người nói vài câu tốt trước mặt Trương chưởng môn.
Đặt chén rượu xuống, Kiều Dịch Hồng lắc lắc đầu, trong giọng nói có vẻ bất đắc dĩ.
- Vậy là đủ rồi, vậy là đủ rồi.
Triệu Chí Thành nghe thấy Kiều Dịch Hồng nói như vậy lập tức tươi cười thở phào nhẹ nhõm, vội đích thân rót đầy chén rượu cho Kiều Dịch Hồng.
- Triệu Chấp Cán tạ ơn Kiều tiền bối trước.
Triệu Chấp Cán kích động, vội vàng rót cho mình một chén rượu, sau đó cung kính nâng chén với Kiều Dịch Hồng, sau đó uống một hơi cạn, vẻ lo lắng trên mặt cũng tan biến.
- Đúng rồi, Ỷ Thiên phái của các người sao lại ít như vậy?
Kiều Dịch Hồng cười ha hả uống rượu, sau đó nhìn quanh, tùy ý hỏi một câu.
- Ôi, việc này nói ra thì dài dòng lắm. Từ sau khi Trương chưởng môn mang theo Y thánh vũ tông ra đi, tôi liền dẫn đệ tử Ỷ Thiên phái tới Long gia, hy vọng có thể cầu xin Trương chưởng môn tha thứ. Một vài đệ tử Ỷ Thiên phái bị tôi đuổi về Nga Mi, còn vài đệ tử phản bội Ỷ Thiên phái đã đi theo môn phái khác.
Triệu Chí Thành một mình uống một chén rượu, lập tức cười khổ nói:
- Điều này cũng không có gì, tuy nhiên còn một vị trưởng lão cũng đi rồi, điều này khá đáng tiếc.
- Trưởng lão?
Kiều Dịch Hồng đang cầm chén rượu đột nhiên cả kinh. Ông ta chợt phát hiện, bản thân như nắm được điếm mấu chốt kia.
- Kiều huynh hẳn còn nhớ vị trưởng lão đi theo Ỷ Thiên phái chúng tôi chính là người khá trẻ kia, sau khi chúng tôi vào Côn Lôn sơn, không ngờ lôi kéo được một cường nhân tứ tầng gia nhập Ỷ Thiên phái, đoán chừng là do Ỷ Thiên phái đắc tội với Y thánh vũ tông nên đi không từ giã.
Triệu Chí Thành không phát hiện sự kỳ lạ của Kiều Dịch Hồng, tiếp tục tố khổ.
- Đúng, chính là cái này.
Kiều Dịch Hồng tỉnh táo lại, ông ta biết điểm mấu chốt kia là gì rồi.
Một cường nhân tứ tầng, lại còn đang du lãng xung quanh Côn Lôn, cuối cùng còn gia nhập Ỷ Thiên phái, một môn phái hạng hai, tất cả những điều này đều rất khả nghi.
- Triệu huynh, về cường nhân tứ tầng gia nhập Ỷ Thiên phái này rút cuộc anh biết tới mức nào?
Kiều Dịch Hồng trực tiếp để ly rượu trong tay xuống, nhìn chằm chằm Triệu Chí Thành.
- À? Người này có vấn đề sao?
Triệu Chí Thành hơi sửng sốt, không ngờ Kiều Dịch Hồng lại có hứng thú với vị cường nhân tứ tầng kia. Tuy nhiên nếu Kiều Dịch Hồng muốn biết, ông ta đương nhiên sẽ nói tất cả những gì mình biết ra.
- Đúng vậy, Triệu huynh, kính xin anh kể toàn bộ chuyện của người này cho tôi.
Kiều Dịch Hồng bật cười ha hả, ông ta không ngờ mình mới ra khỏi bình nguyên Long gia đã có thu hoạch bất ngờ như vậy. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Ông ta cơ bản đã có nhận định, cường nhân tứ tầng đột nhiên gia nhập Ỷ Thiên phái này khẳng định có quan hệ tới việc bất ngờ xảy ra với Long gia lần này.