Thần Y Thánh Thủ

Chương 982: Sự báo đáp của Thích Minh đại sư




- Đúng đúng đúng, chúng ta nên về bình nguyên Long gia trước, hơn nữa trận đấu vừa diễn ra ở đây, chắc chắn không thể giấu người khác được, chúng ta cũng nên trở về, đề phòng có người thừa cơ quấy rối.

Trương Bình Lỗ nghe Trương Dương nói xong, liền gật đầu đồng ý.

- Lời của Trương thí chủ rất đúng, mặc dù Trương Cư Sĩ đã uống Tiểu Hoàn Đơn của Thiếu Lâm chúng tôi, nhưng vẫn cần trở về nghỉ ngơi, như vậy mới có thể hồi phục sức mạnh trước khi bàn đào vạn năm chín.

Thích Minh đại sư gật đầu theo, ông ta rất tán thành suy nghĩ của Trương Dương.

- Xèo xèo xèo!

- Chít chít chít!

Vô Ảnh và Tia Chớp vừa ăn nhiều Tinh Huyết Đơn như vậy, lúc này cũng đã hồi phục gần hết sức mạnh, việc Thích Minh đại sư chợt từ bỏ việc tranh giành bàn đào vạn năm, đã khiến hai tên tiểu tử này buồn bực mất nửa ngày, nhưng bây giờ nghe thấy ông ta nói muốn trở về bình nguyên Long gia, hai tên tiểu tử này lại vui mừng trở lại.

Truy Phong cũng đứng dậy, mặc dù vết thương của nó chưa lành, nhưng bây giờ muốn chở Trương Dương và Trương Bình Lỗ hai người rời đi, cũng là việc hết sức dễ dàng.

Trương Dương xoay người nhìn con Tam Nhãn Thú màu vàng kia, chợt cảm thấy có chút khó khăn, con Tam Nhãn Thú màu vàng này, vì đang mang thai, hành động bất tiện, mà đoạn đường từ đây trở về bình nguyên Long gia tương đối xa, không thể mang nó theo được, nhưng nếu nó ở lại đây, trong chốc lát sẽ gặp nguy hiểm, chẳng may lại xuất hiện một linh hầu giảo hoạt giống như con linh hầu kia đến đánh lén, thì tình hình sẽ thật là xấu.

- Trương thí chủ, nơi này có cây bàn đào vạn năm. Linh khí dồi dào, thích hợp nhất cho linh thú sinh sống, mà con Tam Nhãn Thú màu vàng này lại đang mang thai di chuyển rất bất tiện, chỉ e không tiện rời khỏi nơi này. Lão nạp ngày hôm nay vì Trương thí chủ cũng đã ngộ đạo phật pháp, tu vị tịnh tiến, chỉ lo không biết lấy gì báo đáp, vừa hay nhân cơ hội này, lão nạp nguyện thay các vị ở lại đây bảo vệ nó, đợi các vị từ bình nguyên Long gia mang thuốc tới.

- Ha ha, chỉ là không biết, Trương thí chủ và Trương cư sĩ có tin tưởng lão nạp không, nếu các vị không tin được, lão nạp sẽ theo các vị trở về, lập tức đưa đệ tử Thiếu Lâm rời khỏi Côn Lôn.

Thích Minh đại sư thấy Trương Dương lo lắng, khẽ mỉn cười, sau đó chủ động lên tiếng đảm nhận, tỏ ý bản thân nguyện ở lại đây bảo vệ con Tam Nhãn Thú màu vàng, đề phòng lại có bọn đạo chích đến trộm, mưu đồ gây rối.

- Nếu Thích Minh đại sư đồng ý giúp chúng tôi, canh giữ ở đây, chúng tôi đương nhiên là cầu còn không được, sao có thể không tin Thích Minh đại sư ngài được!

Trương Dương hơi dừng lại, rồi bèn chắp tay nói với Thích Minh đại sư, ngữ khí kiên định, thể hiện sự tin tưởng của mình đối với Thích Minh đại sư.

- Thích Minh đại sư đồng ý ở lại đây bảo vệ con Tam Nhãn Thú màu vàng, vậy thì thật là không thể tốt hơn được nữa.

Trương Bình Lỗ cũng tin có Thích Minh đại sư ở đây, không những Tam Nhãn Thú màu vàng sẽ không có nguy hiểm gì, mà đến cả bàn đào vạn năm, cũng chẳng khác nào có người trông coi hộ bọn họ.

Có thể khiến một vị đại viên mãn đặc biệt còn là một vị đại viên mãn vừa đạt được sự đột phá giúp bọn họ canh giữ ở đây, trên đời này ngoại trừ Trương Dương ra, chỉ e cũng không có nổi người thứ hai có thể làm được điều này. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Thích Minh đại sư gật đầu, liền đi về phía con Tam Nhãn Thú màu vàng, ngồi xuống khoanh chân bên cạnh nó, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.

Giờ phút này ông ta vừa đạt được sự lĩnh ngộ, chính là thời điểm tốt để tu luyện, hơn nữa linh khí ở đây dồi dào, năng lượng trời đất dày đặc, là nơi không thể thích hợp hơn nữa để tu luyện, ông ta ở lại thay Trương Dương bảo vệ nơi này, cũng không phải là không có lợi.

Con Tam Nhãn Thú màu vàng cũng hiểu được ý của Trương Dương, đối với vị hòa thượng đã giúp chồng nó tụng kinh siêu độ cũng không hề có phản cảm, thực tế nó bây giờ chỉ quan tâm đến đứa trẻ trong bụng nó có thể thuận lợi sinh ra được hay không, còn tất cả những điều khác, nó đều không quan tâm.

Trương Dương vẫn có chút không yên tâm, vì thế mà ở lại thêm nửa canh giờ nữa, hoàn thiện nốt Cửu Cung Bát Quái trận mà trước đó hắn đã dùng Thái Cực Côn sắp đặt, nhằm bảo vệ sự an toàn của Tam Nhãn Thú màu vàng, sau khi làm xong hết tất cả, hắn và Trương Bình Lỗ hai người cùng cưỡi Truy Phong rời khỏi quảng trường ngầm dưới đất này.

Vết thương của hai tên tiểu tử Vô Ảnh và Tia Chớp lúc này dường như hồi phục rất tốt, đã khôi phục được sức sống, líu ríu kêu lên, bọn chúng muốn nói tất cả đều không nằm ngoài việc sau này nếu lại gặp mấy tên đại viên mãn không biết xấu hổ kia, phải làm cho bọn họ khó coi ra sao mà thôi.

Trương Dương cưỡi trên mình Truy Phong, thấy vậy cùng chỉ cười ha hả, trong lòng không khỏi có một chút cười gằn, hắn cũng muốn xem xem, rốt cuộc bọn người Võ Đang Lý gia chuẩn bị lấy món đồ tốt gì để xin lỗi, mới có thể làm nguôi đi cơn phẫn nộ này trong lòng hắn.

Sau khi thuận lợi rời khỏi lòng đất, mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng, trong rừng cây lúc này đã có nhiều điểm sáng, hóa ra đã qua một đêm, lúc này vừa đúng tảng sáng.

Vết thương của Truy Phong mặc dù đã có sự hồi phục, nhưng xem ra, nó vẫn chưa khỏi hẳn hoàn toàn, vì vậy mà tốc độ chậm hơn nhiều so với lúc bình thường, thời gian rời khỏi cánh rừng trở về bình nguyên Long gia, cũng mất gần một canh giờ.

- Nhìn xem, đó chẳng phải là Trương Dương sao!

- Đúng là sư phụ!

- Trương trưởng lão ra rồi!

- Trương huynh đã đi ra rồi!

Sau khi Trương Dương và Trương Bình Lỗ cưỡi Truy Phong mang theo hai tên tiểu tử Vô Ảnh và Tia Chớp đi ra từ cánh rừng, trên bình nguyên Long gia, sớm đã tụ tập một đám người.

Mễ Tuyết, Khúc Mỹ Lan và Kiều Dịch Hồng ba người bọn họ đứng ở phía trước nhất, còn Long Hạo Thiên và Long Phong, hai người này đem theo vài đệ tử Long gia đứng ở phía sau, khi bọn họ nhìn thấy đám người Trương Dương, liền kích động lên.

Sau khi ra đến bình nguyên Long gia, Trương Dương từ trên lưng ngựa nhảy xuống, Mễ Tuyết liền đi tới, lúc này cô phát hiện ra sắc mặt Trương Dương nghiêm lại hơi bất ổn.

Mễ Tuyết một đêm ngủ không ngon nên sắc mặt cũng không được tốt, hai mắt của cô hơi sưng đỏ, rõ ràng là đã có một đêm mất ngủ.

Mễ Tuyết đã biết được việc Trương Dương tối qua đi vào cánh rừng rậm này từ ông ngoại Trương Đạo Phong và cậu Trương Vận An, lại thêm cả tối qua cả núi Côn Lôn thường xuyên có chấn động, cô một mực lo lắng cho Trương Dương, vì vậy mới cố ý đi theo đám người Long Phong tới, ở bên ngoài cánh rừng chờ Trương Dương trở về.

- Trương Dương, sao sắc mặt anh kém vậy, có chỗ nào không thoái mái sao? Anh đừng có dọa em nha ông xã…

Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Trương Dương, Mễ Tuyết lo sợ đến phát khóc.

- Đừng lo lắng, đừng lo lắng, anh không bị sao cả…

Trương Dương giữ được Mễ Tuyết, nhẹ giọng trấn an vài câu, rồi mới xoay người lại nhìn đám người Long Phong, hắn phát hiện, ông cậu Trương Vận An và ông ngoại Trương Đạo Phong không có trong đám người này.

Ông cụ có Tiểu Hoàn Đan do Thích Minh đại sư tặng cho, mặc dù bản thân bị trọng thương, nhưng bên ngoài xem ra cũng không hiện rõ lắm, ngoài Long Hạo Thiên và Kiều Dịch Hồng tu luyện tương đối cao ra, thì những người khác đều không nhận ra ông cụ đang bị trọng thương.

- Được rồi, nếu Thái Thượng trưởng lão và ông cụ Trương gia đều đã trở về, chúng ta cũng không nên ở lại đây nữa, mọi người đều trở về thôi!

Long Hạo Thiên liếc nhìn ông cụ, rồi xoay người nói với những đệ tử Long gia còn lại, sau đó, bèn dặn dò một đệ tử Long gia trở về chuẩn bị một phòng đơn sạch sẽ.

Ông ta đã nhìn ra ông cụ và Trương Dương đều đã rất suy yếu, đương nhiên hiểu được rằng việc chấn động cả đêm qua ở núi Côn Lôn không phải là chuyện nhỏ, nhưng việc cấp bách trước mắt vẫn là chuẩn bị chỗ tốt, để ông cụ và Trương Dương nghỉ ngơi.

- Trương huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Long Phong thì ngược lại không nhịn nổi mà đi hỏi Trương Dương đã xảy ra chuyện gì, Trương Dương mặc dù là thái thượng trưởng lão của Long gia, nhưng Trương Dương và anh ta là huynh đệ, thì sẽ không có nhiều sự e dè trong cách xưng hô.

- Phong nhi!

Long Hạo Thiên nhíu mày khẽ quát một tiếng, ngăn Long Phong tiếp tục truy vấn, sau đó hướng về phía Trương Dương nói:

- Việc tối nay, chúng ta trở về hãy nói, tôi đã dặn dò thuộc hạ chuẩn bị phòng tốt rồi, mời ông cụ cũng cùng về nghỉ ngơi hồi phục trước đã, rồi chúng ta thảo luận tiếp.

- Tôi không sao, ông cụ tạm thời cũng không có việc gì, Long Phong cậu cũng không cần gấp, tôi trở về chắc chắn sẽ kể hết cho mọi người biết.

Trương Dương biết ông cụ đã uống Tiểu Hoàn Đơn, tạm thời không có vấn đề gì, hơn nữa sau khi đại viên mãn bị trọng thương việc hồi phục tất nhiên là một việc cần thời gian rất dài, không gấp được, việc trước mắt là phải tìm hiểu xem tình hình ở bên ngoài, bốn đại viên mãn Võ Đang, Lý gia, Hoa gia và Chu gia sau khi chạy khỏi lòng đất, cũng không biết sẽ khiến cho bên ngoài thay đổi như thế nào, nghĩ tới đây, hắn không kìm nổi mà hỏi một câu.

- Đúng rồi, tình hình ở bên ngoài thế nào rồi?

- Cách đây không lâu, trong doanh trại của Chu gia và ma môn đóng ở nam cương bên ngoài bình nguyên Long gia, đột nhiên trống không, bọn người Chu gia và ma môn, không ngờ lại hoảng hốt bỏ chạy, trong doanh trại có rất nhiều đồ đạc không kịp thu dọn, đã vội vội vàng vàng tháo chạy khỏi Côn Lôn, không ai biết bọn họ đã đi đâu.

Long Hạo Thiên đương nhiên nắm rất rõ tình hình bên ngoài, cũng vì không giải thích nổi, mà nghi hoặc nói:

- Nhưng trước khi chúng tôi tới đây, tôi lại nghe được tin tình báo từ thuộc hạ, ba thế lực siêu cấp bao gồm Lý gia ở Thục Sơn, Hoa gia ở núi Trường Bạch và Võ Đang, không biết vì nguyên nhân gì, lại theo sát Chu gia và ma môn rời khỏi núi Côn Lôn.

Long Hạo Thiên dừng một chút, rồi nói tiếp:

- Vì bốn thế lực lớn là Chu gia, Lý gia, Hoa gia và Võ Đang rời đi quá vội vàng, nên các thế gia môn phái còn lại vẫn đang quan sát, tạm thời không có động thái gì quá lớn.

Trương Dương gật gật đầu, Lý gia, Hoa gia, Chu gia và Võ Đang có phản ứng như vậy cũng là bình thường.

- Hừ, bọn họ dám không đi sao?

Nghe Long Hạo Thiên nói xong, ông cụ Trương Bình Lỗ hừ lên một tiếng, tiếp đó nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi:

- A, sao không thấy Vận An và Đạo Phong đâu?

Vì lo lắng cho Trương Dương, đám người Khúc Mỹ Lan, Kiều Dịch Hồng, Diêm Diệp Phi và Lý Khuyên đều đã tới, nhưng Trương Vận An và Trương Đạo Phong hai người này lại không có ở đây.

- Trương tiền bối và Vận An huynh đã đi ra ngoài bình nguyên Long gia, ra mặt giúp cho Long gia chúng tôi, xử lý một việc.

Long Hạo Thiên thấy ông cụ hỏi, bèn trả lời ngay.

- Xử lý việc? Long gia xảy ra chuyện gì sao?

Trương Dương nghe Long Hạo Thiên nói vậy, thì nhíu mày, gần đây Long gia vẫn luôn trốn trong bình nguyên Long gia, vậy thì bên ngoài bình nguyên Long gia có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Lúc này ông cụ đang bị trọng thương, ông tạm thời vẫn chưa hồi phục được sức mạnh, vì vậy lấy Long gia làm đại bản doanh của Y Thánh Trương gia, càng không thể loạn được, huống hồ việc này lại còn cần cả ông ngoại và ông cậu cùng ra mặt, Trương Dương cảm thấy bản thân cần phải hỏi rõ.

- Việc này, có chút phức tạp, nhưng có Trương tiền bối và Vận An huynh ra mặt, tôi tin rằng nhất định có thể giải quyết hoàn mỹ.

Long Hạo Thiên cười khổ lên một tiếng, ông ta có chút ngượng ngùng khi nhìn Trương Dương, dường như có điều gì đó xấu hổ.