Cầm hòn đá trong tay, Trương Dương có thể cảm nhận được nguồn linh khí nhẹ nhàng khoan khoái truyền ra từ bên trong chỗ lõm của hòn đá, nguồn linh khí này đương nhiên là phát ra từ đám rêu kia rồi.
Chỉ cần cầm trong tay, Trương Dương đã có thể cảm nhận được nguồn linh khí phát ra từ đám rêu đó, người chủ quán này là người thường, đương nhiên không thể cảm nhận được chỗ quý báu của hòn đá này, bất cứ một cao thủ nội công nào, chỉ cần cầm hòn đá trong tay, thì nhất định sẽ phát hiện ra chỗ đặc biệt của nó.
Tuy đám rêu này ẩn bên trong chỗ lõm của hòn đá, Trương Dương tạm thời vẫn đoán ra được đây là bảo bối gì, nhưng nó có thể thu hút sự chú ý của Vô Ảnh, nhất định là không kém rồi.
Thấy Trương Dương cầm hòn đá trong tay, Vô Ảnh ở bên trong túi vải buồm liền kêu lên, đôi mắt nhỏ chăm chú nhìn chằm chằm hòn đá kia, đầy sự khát vọng đối với đám rêu bên trong hòn đá.
- Ông chủ, ông lấy viên đá này ở đâu vậy?
Trương Dương hơi suy tư, sau đó hỏi.
- Thưa quý khách, đây không phải là hòn đá gì, là vài ngày trước khi tôi đi nhập hàng ở Tân Cương, là viên ngọc thạch tôi phát hiện tại một cửa hàng ngọc thạch ở chân núi Côn Lôn, ngài xem hình dáng của viên ngọc thạch này, rất giống với ưng trảo, ngài đừng nghĩ nó là do nhân công điêu khắc nên, đây đều là hình dáng thuần khiết tự nhiên, tuyệt đối không có qua bất cứ sự gia công nào, khi đó tôi vừa nhìn đã thích viên ngọc thạch này, nên mới bỏ ra một số tiền lớn để mua về!
Ông chủ quán thấy Trương Dương có hứng thú với viên đá, bèn cười ha hả nghênh tiếp, mở miệng giới thiệu.
Vì muốn bán hòn đá này với một cái giá tốt, ông ta sẽ không thừa nhận đây chính là một hòn đá ông ta đã thuận tay nhặt được ở gần núi Côn Lôn, tất nhiên sẽ bịa đặt nhiều rồi, dù sao hòn đá này toàn thân xanh đen, hơn nữa tạo hình còn đặc biệt, cơ bản không giống với đá bình thường trên núi, tùy ông ta muốn bịa thế nào thì bịa.
Đây cũng là vì cái ông chủ quán cơ hội này đã nhìn ra Trương Dương đã thích hòn đá này, mới dám bịa đặt như thế, nói như vậy, hòn đá này ít nhất cũng bán được một cái giá tốt là mấy nghìn tệ.
- Quý khách, thế nào, nếu cậu thích viên ngọc thạch này rồi, tôi sẽ nén đau thương từ bỏ món đồ yêu thích, mà bán nó cho cậu!
Ông chủ quán này cố ý để lộ bộ dạng đau lòng, sau đó rộng rãi nói với Trương Dương:
- Tôi cũng không có muốn kiếm tiền của cậu nhiều, lúc trước tôi mua nó đã tốn gần năm nghìn tệ, bây giờ năm nghìn tệ bán cho cậu, giá chênh lệch ở giữa coi như lộ phí tôi đi đường vậy!
- Năm nghìn tệ, đắt quá vậy, cái này dù nhìn thế nào cũng chỉ là một viên đá bình thường, mặc dù hình dáng thực sự rất đẹp, nhưng hình như cũng không phải là ngọc thạch gì cả!
Nghe thấy ông chủ quán ra giá, Mễ Tuyết giật mình, cô ta mặc dù không hiểu về ngọc thạch, nhưng nhìn viên đá trong tay Trương Dương, thực sự không giống với thứ đồ đáng giá gì cả.
- Vị tiểu thư xinh đẹp này, cô tuyệt đối đừng nói như vậy, nếu không phải là đồ tốt, tôi sao lại bỏ ra hơn bốn nghìn tệ để mua nó về chứ?
Nghe thấy những lời của Mễ Tuyết, ông chủ quán này mặc dù có hơi kích động, nhưng liền chấn tĩnh lại ngay, nụ cười trên mặt càng tăng thêm sự vui vẻ.
Lời của Mễ Tuyết đã chứng minh một cách chắc chắn rằng cô ta cơ bản không hiểu gì về ngọc thạch cả, lại nhìn người thanh niên này, cũng không giống như người trong nghề, du khách ở nơi khác đến như vậy, giống như là miếng thịt béo đưa đến tận cửa vậy, trong lòng ông chủ quán vui như mở hội, nếu hòn đá này thực sự có thể bán được, thì có thể nói tiền của hơn một tháng nay ông ta đã kiếm lại được rồi.
- Năm nghìn tệ?
Trương Dương nhíu mày, hắn ta chỉ mới cầm hòn đá từ góc bàn của ông chủ quán này lên, hòn đá đặt ở đó, rõ ràng là để đè cái bàn đá xuống, tuyệt đối không quý báu như ông chủ quán này nói, nếu thực sự quý báu như vậy, ông ta nhất định sẽ không để viên đá ở chỗ không bắt mắt như vậy.
Ông chủ quán này, rõ ràng đã xem hắn là khách du lịch ở nơi khác đến không hiểu biết gì, muốn chặt chém một trận đây mà.
- Vị khách này, thấy cậu vừa nhìn đã chọn trúng viên ngọc thạch này, cho thấy cậu cũng là người có con mắt, giá của nó, chẳng lẽ không đáng năm nghìn tệ sao?
Ông chủ quán thấy Trương Dương nhíu mày, trong lòng giật mình, không biết giá bản thân đưa ra có cao không, dù sao ông ta cũng không nắm chắc hòn đá này rốt cuộc có thể bán được bao nhiêu tiền, vội vàng nói:
- Tuy nhiên, thấy cậu cũng là người sảng khoái, được tôi sẽ bớt chút nữa, coi như tôi đã chạy không một chuyến, viên ngọc thạch này, tôi lấy giá gốc bốn nghìn bảy tệ, một xu cũng không nhiều hơn, bán cho cậu đó!
Lần này, đã giảm bớt ba trăm tệ.
Mọi người xung quanh thấy sự việc này, cũng vây lại quanh, chỉ vào hòn đá trong tay Trương Dương nhỏ tiếng bình luận.
Mà các chủ quán gần đó cũng bu lại gần, cẩn thận nhìn thật kỹ viên đá trong tay Trương Dương, thì biết ngay là ông chủ quán này nhất định đã bắt được dê béo, ánh mắt bọn họ nhìn ông chủ quán này, đều hiện lên sự hâm mộ.
Ha hả cười, Trương Dương cũng không nói gì, hắn sớm đã nhận ra đây chỉ là viên đá bình thường, đoán chừng là ông chủ quán này đã tiện tay nhặt về từ núi Côn Lôn, bây giờ ông ta đã giảm bớt ba trăm, thực sự vẫn kiếm lời được bốn nghìn bảy.
Trương Dương cúi đầu, tiếp tục đánh giá hòn đá này, hắn vẫn muốn kiểm tra lần nữa chỗ lõm của hòn đá kia, đám rêu kia rốt cuộc là bảo vật gì, rồi mới tính toán tiếp.
Núi Côn Lôn gần đây có bàn đào vạn năm sắp xuất thế, mà hòn đá này lại vừa hay đến từ núi Côn Lôn, Trương Dương phỏng đoán, đám rêu trong hòn đá này rất có khả năng có liên quan đến sự xuất thế của bàn đào vạn năm ở núi Côn Lôn.
Theo sự xuất hiện của thiên nguyên địa bảo vạn năm, lẽ nào là… Trương Dương chợt trừng to mắt, trong lòng bỗng lóe lên điều gì đó, hắn cuối cùng cũng đã nghĩ ra, đám rêu trong hòn đá này là bảo vật gì.
Ngọc ban linh khuẩn!
Thời kì xuân thu chiến quốc, trong câu chuyện nổi tiếng "Hoàn bích quy triệu", vết bớt trên viên Hòa Điền Ngọc, kỳ thực chính là Ngọc Ban Linh Khuẩn, nó cũng vì vậy mà nổi tiếng.
Ngọc Ban Linh Khuẩn là một loại thiên nguyên địa bảo cực kỳ hiếm có, thường chỉ sinh trưởng trên linh ngọc bảo thạch nhiều năm tuổi, sự phân bố linh khí của nó, là sự kết hợp giữa rất nhiều dược liệu phụ tá tuyệt hảo của linh dược hiếm có, lại cộng thêm linh dược hiếm có Ngọc Ban Linh Khuẩn thì công dụng thuốc của nó sẽ tốt hơn gấp ba bốn lần nguyên mẫu ban đầu.
Ngay từ đầu Trương Dương không nhận ra nó, cũng là vì không ngờ rằng nó sẽ xuất hiện trên một hòn đá bình thường, nhưng liên tưởng tới gần đây núi Côn Lôn sắp có bàn đào vạn năm xuất thế, Trương Dương mới liền nhận ra nó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hòn đá này nhất định có liên quan tới việc sắp xuất thế của bàn đào vạn năm, vì vậy mà bên trong chỗ lõm của nó, mới xuất hiện Ngọc Ban Linh Khuẩn.
Sau khi biết được bảo bối này là gì, Trương Dương mới yên lòng, hắn nhất định sẽ không để bảo bối này lưu lại ở đây, nhưng, điều này cũng không có nghĩa là, hắn chấp nhận để tên chủ quán gian trá này chặt chém một vố.
- Trương Dương, hòn đá này thực sự đáng nhiều tiền như vậy sao? Nó rốt cuộc là bảo bối gì vậy?
Mễ Tuyết bộ dạng yêu thích không nỡ buông tay của Trương Dương đối với hòn đá, trong lòng rất tò mò, liền tới gần hỏi.
Trương Dương khẽ lắc đầu, buông hòn đá xuống, nói với Mễ Tuyết:
- Đây chẳng phải bảo bối gì cả, chẳng qua chỉ là một hòn đá bình thường có tạo hình kỳ lạ mà thôi, không đáng bao nhiêu tiền.
- Cái gì!
Nghe được những lời này của Trương Dương, ông chủ quán trong lòng đang tràn đầy sự vui mừng vì tưởng bắt được dê béo liền ngẩn người tại chỗ, ông ta cơ bản không ngờ rằng, Trương Dương lại không phải là người biết xem hàng.