Thần Y Thánh Thủ

Chương 927: Lằn ranh sinh tử




Phía bên ngoài Nhạn Minh Sơn, Trương Bình Lỗ đang đuổi theo Trương Dương đến không kịp thở thì cũng phát hiện Hoàng Long Sĩ đuổi theo đến đây, sau khi tiến vào Nhạn Minh Sơn thì đã không hẹn mà chạm mặt rồi.

Khí tức của Trương Dương phát ra chính là bắt đầu hành tung bất định từ nơi này, không cách nào phán đoán phương vị chuẩn xác, hai người chỉ có thể giữ tốc độ chậm lại, tỉ mỉ lục soát chung quanh, dẫn đến hai người bọn họ cùng đuổi theo từ hai hướng khác nhau, cuối cùng lại gặp mặt.

- Là Trương tiền bối!

Hoàng Long Sĩ nhìn thấy Trương Bình Lỗ thì lập tức chắp tay lên tiếng bắt chuyện.

Trương Bình Lỗ từ rất xa đã thấy Hoàng Long Sĩ, chỉ là bởi vì bây giờ ông ta quá mức quan tâm đến tình hình của Trương Dương mà quên khuấy đi mất những chuyện khác.

- Nơi này chắc đã bố trí một trận pháp!

Trương Bình Lỗ cau mày, đụng phải Hoàng Long Sĩ, đã chứng tỏ rằng phương hướng tìm kiếm của họ đều không sai, hai đại viên mãn dĩ nhiên không thể nào tính sai khí tức năng lượng mà Trương Dương lưu lại.

Ngay khi Trương Bình Lỗ vừa dứt lời thì cả Nhạn Minh Sơn đột nhiên chấn động nổ vang, thật giống như có băng vỡ núi tan, bốn phía cây cối gãy đổ nghiêng ngả.

Trong lúc nhất thời, cả cánh rừng đều rung động ào ào, dưới chân còn thỉnh thoảng truyền đến chấn động ù ù thành tiếng, một đám chim chóc bay lên rợp trời, chạy trối chết khỏi Nhạn Minh Sơn, phía trước vô số loài bò sát rắn rít, thỏ hoang gà núi rối rít từ trên núi xông xuống.

Khí tức năng lượng ở Nhạn Minh Sơn giống như là một quả khí cầu, vốn dĩ tất cả năng lượng đều ẩn giấu bên trong, không cách nào lộ ra ngoài, nhưng đột nhiên lúc năng lượng bên trong khí cầu không ngừng bộc phát bành trướng thì khí cầu mỏng manh căn bản không dung nạp nổi khối năng lượng bành trướng này mà thoáng cái đã vỡ tan, tạo thành khí tức năng lượng không gì sánh kịp nên lúc này mới khiến cho chim thú ở Nhạn Minh Sơn điên cuồng chạy trốn tạo nên hiện tượng kỳ dị.

- Chấn động năng lượng lớn thật!

- Chấn động năng lượng lớn thật!

Trương Bình Lỗ cùng Hoàng Long Sĩ nhất thời kinh ngạc cùng thốt lên, hai người bọn họ liếc nhau một cái, không hề do dự thêm mà lập tức nhằm phía sau Nhạn Minh Sơn lướt đi, giờ thì đã có thể ước lượng được chỗ chấn động tập trung nhất.

Không nghi ngờ chút nào rằng năng lượng bộc phát đột nhiên xuất hiện lúc này tất nhiên là có liên quan đến Trương Dương.

- Hoàng Long Sĩ, tại sao đại viên mãn Nhật Bản ngầm đến Bắc Giao mà các người một chút tin tức cũng không có vậy? Một đám phế vật!

Lão gia tử Trương Bình Lỗ vừa chạy như điên trước chấn động năng lượng mạnh như sóng biển dồn về vừa nhằm vào Hoàng Long Sĩ giận dữ trách cứ.

Trương Dương chẳng những là truyền nhân của Y Thánh Trương gia có hy vọng đột phá đến nội kình ngũ đẳng nhất, mà hắn còn là đại viên mãn trẻ tuổi nhất trong giới tu luyện đương thời, có thể nói rằng tương lai trăm năm hưng thịnh của Y Thánh Trương gia đều dựa vào Trương Dương cả, do vậy lão gia tử lúc này mới không để ý đến thân phận của Hoàng Long Sĩ mà cứ việc giận dữ mắng mỏ như vậy, ông ta cũng là quá lo lắng cho an nguy của Trương Dương nên lúc này mới như vậy.

Có thể tạo thành chấn động năng lượng khổng lồ như thế tự nhiên chỉ có thức thứ hai của Phá Thiên kiếm pháp, sau lúc ở bình nguyên Long gia thì lão gia tử cũng đã biết Trương Dương sử dụng qua một chiêu này, nhưng bây giờ Trương Dương thậm chí lại đánh ra một chiêu này thêm lần nữa, đối thủ kia chắc chắn cũng là đại viên mãn.

Trăm phương ngàn kế dụ Trương Dương ra khỏi Trường Kinh như thế, thân phận người này ắt cũng rất thú vị, hiển nhiên chính là đại viên mãn Nhật Bản lẻn vào đất Trung quốc rồi.

Hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Long Sĩ một cái, lão gia tử dưới chân lại lần nữa tăng tốc nhanh hơn, cấp tốc nhằm phía sau núi mà lao đi.

Hoàng Long Sĩ bị lão gia tử Trương Bình Lỗ chỉ trích, mặt lộ vẻ xấu hổ, không nói gì để phản bác, bởi vì ... tc những chuyện này chính là do mình thất trách.

Đối phó với người tu luyện ngoại quốc lẻn vào Trung Quốc luôn là trách nhiệm của bọn họ, nhưng khi đó y chỉ biết đại viên mãn Nhật Bản bày thiên la địa võng ở Trường Kinh mà cũng không ngờ tới âm mưu của đối phương nên mới gây nên tất cả những chuyện này, nếu như Trương Dương gặp chuyện không may thì y cũng phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

Nhưng đồng thời với việc xấu hổ tự trách mình thì trong lòng Hoàng Long Sĩ cũng là khiếp sợ không thôi, đại viên mãn Nhật Bản kia hiển nhiên là bày ra trận pháp có thể che dấu khí tức của đại viên mãn ở chỗ này, nhưng bây giờ trận pháp này đã bị năng lượng từ bên trong giày xéo phá hư, Trương Dương nhất định là đã sử dụng thủ pháp tấn công của ngũ đẳng tiến công thì mới có thể tạo thành kết quả như thế.

Trương Dương thật sự là rất đáng sợ.

Hoàng Long Sĩ cắn răng, lập tức lại tăng tốc cố đuổi kịp Trương Bình Lỗ.

Cùng lúc năng lượng ở Nhạn Minh Sơn phát lộ ra ngoài thì ở Trường Bạch Sơn, Ngân Long Sơn xa xôi cũng có phản ứng, chẳng qua là rất nhanh chóng đã trở về trạng thái bình thường.

Ở Dã Nhân Sơn, hai con vẹt đang đùa nhau đột nhiên dừng lại, dựng thẳng tđứng cả cơ thể.

- Lại tới nữa rồi, động tĩnh lớn như vậy rốt cuộc là cường giả ngũ đẳng nào ra tay đây?

- Gần đây thật giống như ngoài đó rất nhộn nhịp? Người kia không thể nào lợi hại như vậy rồi chứ? Mà thôi kệ đi, cũng chẳng phải chuyện của chúng ta...

Hai con vẹt vừa nói vậy cũng chẳng qua là chúng chỉ nghi ngờ một chút, sau đó thì cũng không thảo luận chuyện này nữa.

Bây giờ trừ việc Trương Dương đột phá ngũ đẳng ra thì cũng không có cái gì có thể khiến cho chúng chú ý nữa rồi.

Ngoại thành Trường Kinh, trong huyệt động tối om, một người dáng vẻ buồn ngủ nằm nghiêng trên một tảng đá lớn đột nhiên mở mắt, sắc mặt kinh ngạc rồi lại dần biến thành phẫn nộ.

- Thằng nhóc khốn kiếp này, ta đã cảnh cáo mà cũng không chịu nghe một câu... À mà không đúng, bọn rác rưởi kia lại dám bước vào lãnh thổ Trung Quốc!

Người này trong mắt lòe ra một đạo tinh quang, bên trong sơn động nhất thời có mấy tảng đá lớn bị nổ tung vỡ vụn, ngay cả sơn động cũng theo đó lay động cả lên.

- Muốn chết rồi chắc!

Người này lầm bẩm một câu rồi ngồi thẳng người nhắm hai mắt lại.

Một ông lão đang lững thững dạo bước trên đường phố vắng vẻ ở Trường Kinh thì đột nhiên xoay người, quẹo vào bên trong một ngõ nhỏ vắng người, tiếp đó cả thân ảnh cũng bỗng nhiên biến mất bên trong con ngõ nhỏ.

Vách đá phía sau núi tại Nhạn Minh Sơn, Trương Dương nhảy lên rất cao rồi dừng lại trên không trung, kiếm trong tay nhắm thẳng vào Y Hạ Khi Đạo Thuận trên mặt đất đang liều mạng chạy về phía vách đá.

Truy Phong ý thức được uy lực trong một kiếm này của Trương Dương, để né tránh chấn động lan đến, nó liền lập tức đưa Vô Ảnh, Thiểm Điện, trưởng lão Nghiêm gia cùng Đường Tiểu Lan lui về phía sau thật nhanh.

- Ha ha ha, Trương Dương, giết ta thì hai người bọn họ cũng không sống được đâu!

Y Hạ Khi Đạo Thuận vừa chạy về phía vách đá, đồng thời vẫn không quên lên tiếng khiêu khích Trương Dương đang ở giữa không trung, y ý thức được dù mình không trốn được thì chỉ cần đến bên cạnh Yến Diệp Phi và Lý Quyên trên vách đá, chỉ cần Trương Dương chém xuống thì y sẽ chết, nhưng cả ba tất nhiên đều sẽ rơi xuống vách đá chết chung.

Chỉ cần Trương Dương có một chút do dự thì uy lực của kiếm chiêu sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí còn có thể bị năng lượng kinh khủng trong một kiếm này do chính hắn ngưng tụ cắn trả, khi đó Y Hạ Khi Đạo Thuận tuyệt đối có thể lợi dụng nhẫn thuật để né tránh.

Một khi Trương Dương bị thương thì thực lực tất nhiên cũng tổn hao nhiều, khi đó cũng chỉ có thể mặc cho y định đoạt rồi, Y Hạ Khi Đạo Thuận trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn mà âm hiểm.

- Trương tiên sinh không cần lo cho chúng tôi!

Tựa hồ nhìn ra điểm mấu chốt với Trương Dương trong giờ phút này, Lý Quyên dù bị trói mà vẫn đang không ngừng giãy dụa, xông lên hét to với Trương Dương.

- Trương tiên sinh, mau ra tay điiiii! ! !

Yến Diệp Phi bây giờ hối hận lắm rồi, là chính bản thân y không tự lượng sức, mới dẫn theo Lý Quyên một mình tới Nhạn Minh Sơn không ngờ tự mình cuối cùng lại liên lụy trở thành vật cản với Trương Dương.

Trong nháy mắt, thời gian tựa hồ trôi qua rất chậm.

Trương Dương thấp thỏm trên không trung, kiếm trong tay thoáng phóng xuống phía dưới hơi chếch về bên phải, trong nháy mắt trước lúc xuất thủ một kiếm này, cảm giác của hắn rất kỳ diệu.

Y Hạ Khi Đạo Thuận âm hiểm dữ tợn, Yến Diệp Phi hối hận không dứt, Lý Quyên sốt ruột cam chịu chết, khuôn mặt của bọn họ lần lượt đọng lại hiện lên trước mắt Trương Dương.

- Sát!

Trường kiếm trong tay hóa thành một luồng sáng cực nóng với xu thế bao trùm vạn dặm dứt khoát kiên quyết đâm xuống.

Thấy kiếm xuyên xuống, khuôn mặt tươi cười âm hiểm xảo trá của Y Hạ Khi Đạo Thuận đột nhiên cứng đờ ra, hai chân đáng lẽ phải chạy như điên thì lại đứng nguyên tại chỗ.

Đôi con ngươi hai mắt y trong nháy mắt đột nhiên lớn hơn, nhìn kiếm phong sắc ngọt tới gần từng chút một, lớn lên từng chút một mà hé miệng nhưng lại không thốt ra được tiếng nào.

Có vẻ năng lượng ở đây đã được áp súc đến giới hạn cực nóng, lấy mũi kiếm làm trọng tâm, biến thành vỏ năng lượng chiếm hơn phân nửa hình bầu dục, không ngừng rút ngắn khoảng cách với Y Hạ Khi Đạo Thuận.

Ầm ầm! ! !

Y Hạ Khi Đạo Thuận giống như một cái đinh bị hung hăng đập vào dưới chân, muốn chạy trốn mà lại trốn không thoát, mặt đất dưới chân theo đó vỡ nát, lộ ra vô số đường nứt vỡ như mai rùa.

- Không! ! !

Y Hạ Khi Đạo Thuận rốt cục lộ ra vẻ tuyệt vọng , rống to một tiếng khản cả họng.

Nhưng hết thảy đều là phí công!

Uỳnh! ! ! !

Kiếm trong tay Trương Dương thuận thế đấm xuống khiến cả vách đá cũng xuất hiện một cái khe bóng loáng, vách đá tách rời khỏi Nhạn Minh Sơn rồi sau đó bắt đầu rơi xuống vực sâu.

Yến Diệp Phi và Lý Quyên sớm đã bị năng lượng khổng lồ chấn động ngất đi, nhưng trên mặt họ vẫn đang mỉm cười, theo vách đá rơi xuống vực sâu.

Đâm xuống xong một kiếm này, Trương Dương mạnh mẽ ngẩng đầu, hai mắt chăm chú nhìn hai người Yến Diệp Phi và Lý Quyên, không để ý năng lượng tích lũy của Hàn Tuyền Kiếm trong tay đã giải phóng hết hay chưa đã đột nhiên rút kiếm thoát khỏi quán tính khổng lồ kéo thân kiếm đi xuống dưới, đạp liền mấy bước nhằm phía Yến Diệp Phi và Lý Quyên đang rơi xuống phía dưới vách đá.

- Ta chưa cho phép các người chết, các người làm sao dám chết chứ!

Không cần tốn nhiều sức hắn đã chém đứt dây trói Yến Diệp Phi và Lý Quyên, Trương Dương mỗi tay nắm lấy một người, sử ra chút sức lực cuối cùng của bản thân, hét lớn một tiếng đem hai người đồng thời ném về phía trước!

- Dương Dương!

- Trương huynh!

Trương Bình Lỗ cùng Hoàng Long Sĩ ở thời khắc cuối cùng này rốt cục đã chạy tới vách đá phía sau núi, mắt thấy hai người bọn họ vọt tới giống như hai quả tên lửa.

Sau khi tiện tay đón lấy Yến Diệp Phi cùng Lý Quyên, Hoàng Long Sĩ mới nhìn đến Trương Dương giờ phút này đang nằm trên vách đá bị xẻ ra đang thuận thế lao xuống.

Trương Bình Lỗ hoàn toàn chẳng quan tâm gì nhiều, cấp tốc lướt về phía vách đá, đáng tiếc là lúc ông ta vọt tới vách đá thì ranh giới đã bị cắt đứt, Trương Dương đã rơi xuống vực sâu thăm thẳm phía dưới, không cách nào cứu được nữa.

- Dương Dương! ! !

Trương Bình Lỗ gục ở rìa vách đá, vươn một tay ra phía ngoài vách đá, miệng hét lớn một tiếng tan nát cả ruột gan.

Gắng sức thu hồi kiếm thế để chạy tới cứu Yến Diệp Phi và Lý Quyên, đối với cơ thể Trương Dương mà nói ảnh hưởng thật sự quá lớn, Trương Dương lúc này chỉ cảm thấy cả người vô lực, hắn bây giờ nằm đang không ngừng rơi xuống cạnh vách đá, trừ há mồm thở dốc ra thì chẳng làm gì nổi nữa.

Nghe tiếng lão gia tử kêu, Trương Dương muốn đáp lại nhưng hé miệng lại chỉ tợp vào được một ngụm gió lạnh,vì thế cũng không nói được gì cả.

- Dương Dương đừng sợ, có ta tới cứu đây!

Lão gia tử Trương Bình Lỗ đành phải liều mình lập tức nhảy xuống dưới vách đá, đuổi theo Trương Dương, tính cách cứu hắn lên.

Hoàng Long Sĩ đỡ lấy Yến Diệp Phi và Lý Quyên xong, thấy Trương Bình Lỗ sắp tung người nhảy xuống vực thì lập tức chạy vội qua túm chặt lấy Trương Bình Lỗ, lớn tiếng nói:

- Trương tiền bối, nếu ông nhảy xuống thì Y Thánh Trương gia có thể mất hết đại viên mãn, ông có thể tưởng tượng được hoàn cảnh đó mà!

- Cút ngay!

Trương Bình Lỗ đột nhiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó giận dữ cho Hoàng Long Sĩ ăn luôn một cái bạt tai trên mặt, trực tiếp đánh lui Hoàng Long Sĩ vài bước, rồi kế đó xoay người định tiếp tục nhảy xuống núi.

Đang lúc này, một bóng đen trong chớp mắt xẹt qua bên người Hoàng Long Sĩ và Trương Bình Lỗ như một ngọn gió rồi tung người nhảy xuống trước một bước.

Trương Bình Lỗ cùng Hoàng Long Sĩ cả hai đều không thấy rõ bóng đen này là ai thì đã cảm thấy một lực đẩy rất mạnh đẩy bọn họ ra xa vách đá đến vài bước.

- Trương Dương cứ để ta cứu!

Một thanh âm trung khí mười phần từ vách đá xuống truyền vào trong tai Trương Bình Lỗ cùng Hoàng Long Sĩ, Hoàng Long Sĩ thất kinh, đây là ai vậy!

Lão gia tử thì không nghĩ nhiều như vậy, ông lập tức cúi xuống bên vách núi quan sát.

Cái bóng đen kia tốc độ ngày một nhanh, cấp tốc hạ xuống, đảo mắt đã tìm ra vị trí Trương Dương rơi xuống, một tay tóm lấy cổ áo Trương Dương rồi thân ảnh lại loáng cái vọt lên.

Người này cùng với Trương Dương thậm chí đồng thời ngưng xu thế đang rơi xuống lại.

- Nhìn kìa!

Hoàng Long Sĩ trông qua liền lập tức phát hiện có một sợi xích sắt một đầu cắm phập vào vách đá, đầu còn lại do bóng đen kia nắm lấy, lão gia tử hiển nhiên cũng nhìn thấy sợi xích sắt này.

Trương Dương cùng người nọ sau khi ngừng rơi xuống thì bắt đầu bay nhanh lên phía trên vách đá.

Phát hiện mình được cứu, Trương Dương muốn quay lại nhìn cho rõ là ai cứu mình nhưng người nọ căn bản không cho hắn cơ hội, hai bên gió vù vù thổi qua khiến Trương Dương không cách nào mở miệng, ngay cả cơ thể cũng không cách nào nhúc nhích.

- Không nói được thì đừng nói chuyện, cứ nghe ta nói là được!

Người vừa cứu Trương Dương dường như có thể đoán ra Trương Dương muốn hỏi cái gì liền trực tiếp truyền âm lọt vào tai hắn:

- Chẳng phải ta đã bảo Hoàng Long Sĩ cảnh cáo ngươi đừng đi sử dụng những thứ không thuộc về thực lực của mình sao, ngươi cho là nhiều lần sử dụng thứ không thuộc về sức mạnh bản thân đối với ngươi không có có bất cứ thương tổn gì hay sao? Nói cho ngươi biết, sau này chỉ e là ngươi không thể đột phá lên ngũ đẳng nữa, cho nên kể từ hôm nay đừng có tìm đám ngoại quốc báo thù nữa.

Người nọ đầu tiên là tức giận nhưng rồi vừa thông suốt lại lập tức sửa lời nói:

- Nhưng chuyện này không liên quan gì mà lại liên lụy tới ngươi, coi như ta nợ ngươi một mối nhân tình, sau này nếu như cần trợ giúp thì cứ nhờ Hoàng Long Sĩ chuyển lời tới ta, ta sẽ không đứng nhìn đâu! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nói xong, Trương Dương chỉ cảm thấy cơ thể bay bổng lên, cả người hắn đã rời khởi vực sâu ngoài vách đá bay về phía đám người Trương Bình Lỗ.

Vừa đỡ được Trương Dương, Trương Bình Lỗ liền lui về phía sau mấy bước rồi mới nhẹ nhàng để Trương Dương xuống, sau đó lập tức kiểm tra cơ thể.

Sau khi đám Trương Dương được cứu lên thì bóng người kia mới chốc lát đã biến mất không thấy đâu nữa, Hoàng Long Sĩ kinh ngạc nhìn xuống phía dưới vực sâu thêm một lần xem có còn ai ở dưới đó không.

- Người đó rốt cuộc là ai?

Hoàng Long Sĩ quay đầu hỏi một câu, mới vừa rồi người kia khiến y có cảm giác rất quen thuộc, có thể nói y không nhìn rõ đối phương là ai, y hoàn toàn không cách nào tưởng tượng còn có thể có người tu luyện lợi hại như thế, có thể từ chỗ y và Trương Bình Lỗ đang đứng nhảy xuống vách đá đem Trương Dương cơ hồ hẳn phải chết chắc cứu lên.