- Các người muốn tự sát, chỉ e muốn cũng không được.
Người thanh niên lùn thấp đi phía trước dẫn đường cho bà cụ nhà Nghiêm gia và Đường Tiểu Lan đột nhiên quay đầu, mỉn cười nói với hai người bọn họ:
- Tôi khuyên hai vị vẫn là đừng có chống cự vô ích làm gì.
Người đàn ông Nhật Bản lùn thấp cũng không biết người đã từng sống trên đống hoang tàn kia là ai, cũng không biết mối quan hệ giữa chủ nhân trước kia của nơi này và Nghiêm gia, nếu anh ta biết được, thì sẽ hiểu ngay vì sao bà cụ nhà Nghiêm gia lại nghĩ như vậy, nhưng dù anh ta có không biết, thì tiếng nói chuyện giữa bà cụ nhà Nghiêm gia và Đường Tiểu Lan có nhỏ hơn nữa, cũng không thể thoát khỏi đôi tai của anh ta.
Người đàn ông Nhật Bản lùn thấp có được sự tự tin này, vì ở đây, còn có một vị đại nhân tu luyện đại viên mãn, là Ninja cấp đặc biệt của Nhật Bản, võ sĩ đế quốc Nhật Bản mạnh nhất trong truyền thuyết, Yi He Qi Dao Shun!
Vừa nghĩ tới vị võ sĩ nổi tiếng Nhật Bản này, người đàn ông Nhật Bản lùn thấp chợt lộ vẻ mặt sùng bái cuồng nhiệt, anh ta cảnh cáo bà cụ nhà Nghiêm gia và Đường Tiểu Lan xong, liền quỳ xuống trước đống hoang tàn, sau đó đột nhiên cúi đầu, lớn tiếng hô lên:
- Y He Qi đại nhân, hai người mà ngài tìm, tôi đã mang tới cho ngài rồi đây!
Bà cụ nhà Nghiêm gia và Đường Tiểu Lan nhìn nhau, nghe thấy đối phương hô tên của vị đại nhân kia ra, bọn họ mới phát hiện không ngờ đối phương cũng là người Nhật Bản.
Nhưng dù đối phương có phải là người Nhật Bản hay không, bà cụ nhà Nghiêm gia vẫn có ý muốn chết, bà cụ vẫn luôn đợi cơ hội đối phương không chú ý tới.
- Tiểu Lan!
Bà cụ nhà Nghiêm gia bỗng buông Đường Tiểu Lan ra, hét lớn một tiếng, sau đó đột nhiên nhằm hướng một hòn đá lớn bên cạnh, lao đầu tới, giả vờ chết bên tảng đá!
Tất cả những điều này đều diễn ra quá nhanh, người đàn ông Nhật Bản lùn thấp vẫn còn quỳ trên mặt đất, cơ bản là không kịp ngăn cản!
Đường Tiểu Lan trong giây phút bà cụ buông tay bà ra, thì đã hiểu rõ ý đồ của bà cụ rồi, bà liền quyết tâm, nhìn cái cây cổ thụ bên cạnh đó, lao đầu tới, đâm mạnh vào thân cây đại thụ này!
Hai người dường như cùng lúc phân ra đâm vào hai nơi khác nhau, người đàn ông Nhật Bản lùn thấp cho dù có kịp ngăn cũng chỉ có thể ngăn được một người mà thôi, người còn lại nhất định sẽ chết tại chỗ.
Nhưng người đàn ông Nhật Bản lùn thấp nhìn thấy hành động của Đường Tiểu Lan và bà cụ nhà Nghiêm gia, chỉ thở dài lắc đầu, dường như là không muốn hại hai người bọn họ đâm đầu chết ở đây.
Ngay khi bà cụ nhà Nghiêm gia và Đường Tiểu Lan đâm vào hòn đá và cây đại thụ, hai người bọn họ dường như bị một nguồn lực lớn mạnh kéo lại, một người đàn ông Nhật Bản gầy gò chợt xuất hiện bên cạnh hai người bọn họ, giống như là phân thân vậy. lần lượt kéo cả hai người bọn họ về lại vị trí ban đầu.
- Ở trước mặt ta, các người cho dù muốn cắn lưỡi tự tử, thì cũng là không thể.
Người ngăn bà cụ nhà Nghiêm gia và Đường Tiểu Lan lại, tất nhiên là Yi He Qi Dao Shun tu vi đại viên mãn.
Nhìn Yi He Qi Dao Shun, trong lòng bà cụ nhà Nghiêm gia và Đường Tiểu Lan chợt dâng lên một cảm giác bất lực. Đối phương chỉ đơn giản nói một câu, đã khiến cho bọn họ cực kỳ tin tưởng, người đàn ông này thật có sức mạnh như vậy, bọn họ cho dù muốn tự sát, cũng không có cách nào làm được.
Cảm giác này, bọn họ chỉ có khi ở cạnh Trương Dương, nhưng, người phía trước này, so với Trương Dương, hết sức âm u lạnh lẽo, không giống như Trương Dương, có thể khiến người khác tự nhiên có cảm giác thân thiết.
- Tôi mời các người tới đây, chính là muốn mời hai người tạm thời lưu lại đây một ngày.
Yi He Qi Dao Shun nhìn hai người này, khẽ mỉn cười.
Bà cụ nhà Nghiêm gia và Đường Tiểu Lan nhìn nhau, bỗng mắt tối xầm, ngất đi.
Yi He Qi Dao Shun khẽ mỉn cười, sau đó nói với người thanh niên lùn thấp vẫn đang quỳ trên mặt đất:
- Đưa bọn họ đi, biết tiếp theo phải làm gì chưa?
- Vâng!
Người đàn ông lùn thấp gật đầu mạnh lần nữa, sau đó nói:
- Thuộc hạ nhất định sẽ tránh đi, để những người còn lại tiết lộ tình hình của hai người này cho Nghiêm Lương Phi, thu hút anh ta tới đây.
Yi He Qi Dao Shun gật gật đầu, nói tiếp:
- Nhất định phải chú ý giải thích, không nên uy hiếp Nghiêm Lương Phi quá, nếu không, anh ta nhất định sẽ không tính đến hậu quả mà nói cho Trương Dương biết, điều này sẽ phá hỏng kế hoạch của chúng ta, nhớ kỹ, nhất định phải đảm bảo chỉ có một mình Nghiêm Lương Phi lên núi Nhạn Minh, đợi sau khi ta bắt được Nghiêm Lương Phi, thì không sợ không không thu hút được Trương Dương tới.
Người đàn ông Nhật Bản nghe Yi He Qi Dao Shun nói xong, vẻ mặt lộ vẻ khó xử, yêu cầu của Yi He Qi Dao Shun đối với anh ta mà nói, thực sự là rất khó khăn, bản thân anh ta cứ nghĩ rằng, sau khi bắt được mẹ và bà nội của Nghiêm Lương Phi, rồi uy hiếp một mình Nghiêm Lương Phi lên núi là được, nhưng theo như yêu cầu của đại nhân Yi He Qi Dao Shun, hiển nhiên là không thể làm như vậy, ít nhất là không thể làm thẳng như vậy được.
Nhưng cụ thể cần làm như thế nào, mới có thể hoàn toàn đảm bảo Nghiêm Lương Phi sẽ một mình lên núi Nhạn Minh?
Người đàn ông Nhật Bản lùn thấp sau khi đứng dậy thì đứng nghiêm một lúc khá lâu, vắt hết óc, cũng không nghĩ ra cách nào tốt cả.
Yi He Qi Dao Shun cơ bản không cho thuộc hạ bất cứ sự chỉ dẫn nào, chỉ lạnh lùng nhìn bà cụ nhà Nghiêm gia và Đường Tiểu Lan đang hôn mê nằm trên đất, phịch một phát, cả người đều biến mất trên đống hoang tàn.
Trong nháy mắt, nơi này chỉ còn lại một mình người đàn ông Nhật Bản lùn thấp.
Anh ta nhìn hai người nằm trên đất, vẫy vẫy tay.
Từ bên ngoài liền có 4 người đi vào, 4 người này, chính là 4 người đã giúp Yi He Qi Dao Shun bắt người trước đó, bọn họ đi lại gần, mang bà cụ nhà Nghiêm gia và Đường Tiểu Lan đi.
- Đợi một chút!
Người đàn ông Nhật Bản lùn thấp đột nhiên lên tiếng, anh ta trong giây lát đã nghĩ ra được một điểm tốt.
Sau khi 4 người dừng lại, anh ta đi tới, ở bên hông của Đường Tiểu Lan, tháo một túi thơm đã rất cũ ra.
Thời gian anh ta sống ở Trung Quốc cũng khá lâu, biết được một tập tục dân gian của Trung Quốc, trên người con gái thường có đeo túi thơm, đều rất đặc biệt.
Người đàn ông Nhật Bản lùn thấp này phỏng đoán, nếu chiếc túi thơm này đối với Đường Tiểu Lan mà nói là rất quan trọng, vậy thì Nghiêm Lương Phi nhất định sẽ không hề xa lạ với chiếc túi thơm này, cầm chiếc túi thơm này để nhử mồi Nghiêm Lương Phi , anh ta chưa chắc sẽ không bị mắc câu!
- Lui xuống đi!
Cầm chiếc túi thơm trong tay, người đàn ông Nhật Bản lùn thấp lập tức đi theo hướng xuống núi.
Sau khi rời khỏi núi Nhạn Minh, người đàn ông Nhật Bản lùn thấp lái xe thẳng tới Trường Kinh trong suốt đêm.
Ở Trường Kinh, cũng có tổ chức tình báo của người Nhật Bản bọn họ, tới đó, đưa túi hương cho bọn họ, để bọn họ sẽ tìm cách thu hút một mình Nghiêm Lương Phi lên núi Nhạn Minh.
Dù sao mục tiêu của đại nhân Yi He Qi Dao Shun chỉ có một, bắt được Nghiêm Lương Phi , sau đó ép Trương Dương một mình lên núi, quá trình này nhất định phải khớp thời gian, để Trương Dương không có thời gian tìm được trợ thủ hỗ trợ!
- Lanh canh linh!
Sáng sớm ngày thứ hôm sau, điện thoại của Trương Dương chợt vang lên.
Cầm lấy điện thoại, Trương Dương mới biết là viện Trưởng Quách Dũng của bệnh viện Kinh Hòa gọi tới, từ khi hắn bắt đầu thực tập ở bệnh viện Kinh Hòa, Quách Dũng rất ít khi gọi điện thoại cho hắn khi hắn đang trong giờ nghỉ ngơi chưa đến giờ đi làm, xem ra, Quách Dũng có việc rất quan trọng cần tìm hắn.
- Alo, viện trưởng Quách?
- Trương Dương, là cậu sao, có phải là cậu không?
Đầu bên kia điện thoại, giọng của Quách Dũng quả nhiên có phần rất sốt ruột, xem ra nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.
- Làm sao vậy?
Trương Dương tò mò hỏi một cậu.
- Mau tới bệnh viện, ở đây đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, một lái xe tải, hẳn là đã rất mệt mỏi khi lái xe, đã xém chút nữa đâm vào cửa bệnh viện chúng ta và một chiếc xe có che rèm, hai chiếc xe lần lượt đâm vào tường bên cạnh đường, mà hướng bị thương của cả hai người hai bên gây ra tai nạn, chỉ e là phải lập tức làm phẫu thuật mở sọ ngay, nhưng độ nguy hiểm của cuộc phẫu thuật này thực sự quá lớn, rất nhiều bác sĩ bệnh viện chúng ta đều bó tay, cậu mau lại đây xem xem, có biện pháp nào khác, có thể giảm bớt sự nguy hiểm của cuộc phẫu thuật!
Quả nhiên là có chuyện, Quách Dũng mới lo lắng như vậy, phẫu thuật mở sọ không phải là phẫu thuật bình thường, bác sĩ mổ chính cần phải có y thuật và tố chất tâm lý siêu cao, nếu không chỉ một chút không cẩn thận, sẽ dẫn tới người bệnh chết trên bàn mổ, bệnh viện Kinh Hòa dù sao cũng chỉ là một bệnh viện tư lập bình thường, thiết bị y tế và trình độ tổng thể của bác sĩ , đều không phải là rất cao siêu, không thể tự mình hoàn thành ca phẫu thuật với tiêu chuẩn siêu cao này, nhưng bây giờ hai người bệnh bị trọng thương đang ở cửa bệnh viện Kinh Hòa, cho dù có chuyển tới bệnh viện gần nhất, cũng không thể kịp được.
Quách Dũng cũng hoàn toàn không còn cách nào, chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu Trương Dương, hi vọng vào người trẻ tuổi đã cho ông ta nhiều kỳ tích này, có thể có cách, ít nhất là bảo đảm được hai người này sẽ không chết ở đây.
Ông ta làm như vậy là nghĩ còn nước còn tát, từ biệt thự của Trương Dương tới bệnh viện Kinh Hòa, chỉ cần tốc độ đủ nhanh, nhất định vẫn sẽ kịp, ít nhất là hơn chuyển người bị thương nặng tới bệnh viện lớn, thời gian nhanh gấp bội lần.
Trương Dương không trễ nải, sau khi cúp điện thoại, đeo túi vải buồm lên, tiện tay chuẩn bị một ít thuốc viên xong, liền gọi Nghiêm Lương Phi vừa mới ngủ dậy xong, đi đến bệnh viện Kinh Hòa ngay.
Lúc này, Nghiêm Lương Phi vừa mới ngủ dậy, cơm sáng vẫn chưa ăn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Trương Dương, anh ta biết là có chuyện đã xảy ra, cũng không dám lãng phí thời gian, đi ngay phía sau Trương Dương.
Lần này, Trương Dương không có lái Mercedes-Benz nữa, mang theo Nghiêm Lương Phi cưỡi Truy Phong, nhằm hướng bệnh viện Kinh Hòa mà chạy tới!
Với tốc độ của Truy Phong, đến bệnh viện Kinh Hòa chỉ là chuyện chớp mắt, như thế mới có thể đảm bảo Trương Dương tới bệnh viện Kinh Hòa trong thời gian ngắn nhất.
Bác sĩ, lấy người bệnh làm trọng, Trương Dương lúc này, đã không còn để ý tới việc sau khi Truy Phong bị phát hiện ra sẽ phải giải thích như thế nào, nhưng cũng may trừ cửa bệnh viện Kinh Hòa ra, trên đường Đại Minh Bình không có nhiều người, sau khi Trương Dương tới phía bên cạnh bệnh viện Kinh Hòa, liền nhảy từ trên lưng Truy Phong xuống trước, mang theo Nghiêm Lương Phi chạy nhanh vào cửa chính bệnh viện Kinh Hòa.
Còn viện trưởng Quách Dũng, vẫn luôn đứng ở cửa chính, nhìn thấy Trương Dương tới nhanh như vậy, không kịp ngạc nhiên về tốc độ của Trương Dương, kéo vội Trương Dương chạy đến phòng phẫu thuật, Nghiêm Lương Phi vội vàng theo sau.
Hai người thay quần áo nhanh như bay, cùng với Quách Dũng đi vào phòng phẫu thuật.
Ở một nơi khác, bên ngoài biệt thự nhà Trương Dương, mấy tên tiểu tử lén lút, ở bên ngoài nhìn chằm chằm vào biệt thự nhà Trương Dương.
- Nghiêm Lương Phi bình thường vào giờ này đã đi làm ở bệnh viện Kinh Hòa rồi, chúng ta có thể ở đây đợi anh ta.
- Đồ đã chuẩn bị xong chưa?
- Yên tâm đi, đều đã chuẩn bị xong rồi!
- Đúng rồi, anh nói mấy người Nhật Bản kia rốt cuộc là muốn làm gì, tôi nghe nói người trong căn biệt thự này rất lợi hại, bọn họ đã đắc tội với mấy người Nhật Bản kia sao?
- Đừng nhiều lời, làm tốt việc của mình đi, xong việc có tiền là được, chuyện giữa mấy người có tiền, và chúng ta không có quan hệ gì cả!
- Này, mấy người các người đang làm gì vậy!
Ngay khi mấy tên côn đồ nhỏ tuổi lén lút bên ngoài biệt thự nhà Trương Dương nhỏ tiếng thì thầm, Diêm Diệp Phi đột nhiên xuất hiện phía sau bọn họ, đi cùng còn có Lý Khuyên.
- Á? Anh, các người đứng ở sau lưng chúng tôi từ khi nào vây!
Diêm Diệp Phi đột nhiên xuất hiện làm cho mấy tên côn đồ nhỏ tuổi sợ mất vía, bọn chúng còn thậm chí còn không biết Diêm Diệp Phi và Lý Khuyên từ khi nào đã xuất hiện sau lưng chúng.
Diêm Diệp Phi và Lý Khuyên cũng biết Trường Kinh gần đây không được yên bình lắm, vì vậy mới đặc biệt chú ý đến đám người khả nghi ở gần đây, sáng sớm hôm này, anh ta đã phát hiện ra mấy tên côn đồ nhỏ tuổi này đang quanh quẩn bên ngoài biệt thự.
- Các cậu rốt cuộc đang làm gì ở đây? Tôi để ý các cậu lâu rồi, từ khi các cậu cứ lén lút ở đây.
Diêm Diệp Phi cau mày, lạnh lùng hỏi một câu, mặc dù anh ta vẫn chưa gia nhập Y Thánh Võ Tông, bái Trương Dương làm sư phụ, nhưng từ trong thâm tâm anh ta đã xem Trương Dương là sư phụ của mình rồi, những người này ở đây lén lén lút lút anh ta đương nhiên phải lại chất vấn.
- Chúng tôi là tới tìm người!
Sau khi hết kinh ngạc như lúc đầu, mấy tên côn đồ nhanh chóng định thần lại, sau đó hùng hồn nói với Diêm Diệp Phi .
- Tìm người? Các cậu tìm ai, ở đây có người quen của các cậu sao?
Diêm Diệp Phi cũng ngẩn ra một lúc sau đó nhìn đánh giá qua mấy tên côn đồ nhỏ tuổi này, ở gần đây chỉ có Trương Dương và anh ta, đối phương mặc dù là tới tìm người, nhưng có thể tới tìm ai chứ?
- Chúng tôi tới tìm một người tên là Nghiêm …Phi!
Cái tên côn đồ mở lời trước chỉ nói một nửa, đột nhiên cắc ké lại nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra người mà bản thân muốn tìm tên là Nghiêm gì Phi, Diêm Diệp Phi đột nhiên xuất hiện, dọa cậu ta một trận nên nghĩ không ra, chỉ úp úp mở mở mơ hồ.
- Tìm tôi?
Diêm Diệp Phi ngẩn người ra, anh ta không nghe rõ tên côn đồ này nói gì, còn tưởng đối phương nói mình.
Ngay chính tên côn đồ nhỏ tuổi kia cũng ngẩn người ra một lúc, cậu ta nhìn Diêm Diệp Phi với vẻ mặt nghi hoặc, cậu ta mặc dù quên mất mấy người Nhật Bản trả tiền cho cậu ta rốt cuộc muốn cậu ta tới tìm Nghiêm gì Phi, nhưng vẫn nhớ đối phương nói là một người còn khá trẻ nhưng cái người trước mặt này, rõ ràng đã lớn tuổi rồi.
- Anh chắc nhận ra cái này chứ?
Mặc dù có sự nghi hoặc, nhưng tên côn đồ nhỏ tuổi này vẫn lấy một chiếc túi thơm từ trong người ra, hỏi Diêm Diệp Phi :
- Người giao cho tôi nói rồi, anh nhìn thấy cái này thì sẽ hiểu tất cả!
- Cái gì!
Diêm Diệp Phi nhìn thấy túi thơm trong tay tên côn đồ nhỏ tuổi này, vẻ mặt khi đó hoàn toàn xa lạ, Lý Khuyên cũng nhìn lại gần, nhìn thấy túi thơm chuyên dụng của phụ nữ, còn ngầm véo Diêm Diệp Phi một cái.
- Tôi không biết cái túi thơm này, càng không quen người phụ nữ nào!
Diêm Diệp Phi đau khổ cười một cái, vội vàng nhỏ giọng giải thích với Lý Khuyên.
Nhưng cái tên côn đồ đối diện kia cơ bản là không để ý Diêm Diệp Phi nói gì, chỉ để chiếc túi thơm vào tay anh ta, sau đó nói:
- Đúng rồi, người đó còn chuyển đạt một câu với tôi, người phụ nữ đang ở núi Nhạn Minh Bắc Ô, bắt buộc phải một mình anh tới, đến 12 giờ trưa ngày hôm nay, nếu vẫn không thấy anh tới, hoặc anh còn mang theo người khác, người phụ nữ kia chắc chắn sẽ chết!
Nói xong đám côn đồ này lập tức giải tán.
- Là Nghiêm Lương Phi !
Sau khi Diêm Diệp Phi và Lý Khuyên nghe xong những lời của đối phương, cả hai nhìn nhau lập tức hiểu ra người mà bọn họ thực sự muốn tìm là ai!
Bọn họ rất rõ, Nghiêm Lương Phi vốn là người Bắc Ô, mà mẹ và bà nội anh ta vẫn còn ở thị trấn Bắc Ô, vậy chiếc túi thơm này, không phải của mẹ Nghiêm Lương Phi thì là của bà nội anh ta.
Cũng có nghĩa là, đối phương đã chú ý đánh tới người nhà của Nghiêm Lương Phi !
- Để anh đi bắt mấy tên tiểu tử đó!
- Thôi anh đừng đi!
Diêm Diệp Phi nhăn mày, muốn đuổi theo mấy tên côn đồ đang chạy kia ngay, chỉ tại anh ta bị Lý Khuyên giữ lại!
- Đối phương không dám tự mình đến, điều đó nói rõ bọn họ sợ chúng ta, mà mấy tên côn đồ người kia phái đến đến tên còn bị nhầm, rõ ràng là không biết gì, anh có bắt chúng lại cũng không hỏi được gì đâu!
Lý Khuyên vẫn có thể giữ được bình tĩnh, nhìn Diêm Diệp Phi, vội vàng phân tích:
- Việc cấp bách hiện nay, là thông báo với Trương tiên sinh, báo cho anh ấy biết việc này!
- Đúng, anh lập tức gọi điện thông báo với Trương tiên sinh!
Diêm Diệp Phi liền rút điện thoại ra, bấm gọi điện thoại của Trương Dương, vừa gọi vừa nhằm hướng biệt thự nhà Trương Dương đi tới!
Điện thoại của Trương Dương, đã tắt máy, cơ bản là không gọi được, Trương Dương lúc này đang cùng với Nghiêm Lương Phi ở trong phòng phẫu thuật cấp cứu cho người tài xế trong vụ tai nạn xe, hiển nhiên là không thể mang theo điện thoại bên mình.
Diêm Diệp Phi nhìn Lý Khuyên lắc đầu, hai người đã đứng bên ngoài cửa chính biệt thự của Trương Dương, lúc này, vừa hay Khúc Mỹ Lan cũng đang ở trong vườn, cũng đã nhìn thấy bọn họ.
- Cô Khúc, cô mau mở cửa, tôi muốn gặp Trương tiên sinh, có chuyện rất quan trọng!
Diêm Diệp Phi lớn tiếng gọi, Khúc Mỹ Lan vẻ mặt nghi hoặc đi ra mở cửa, không biết Diêm Diệp Phi và Lý Khuyên hai người bọn họ vì sao mà lại vội vã đến như vậy, cô đành nói trước với họ về hành tung của Trương Dương.
- Sư phụ anh ấy sáng sớm này đã đem theo Nghiêm Lương Phi đi bệnh viện Kinh Hòa rồi, nghe nói hình như là ở bệnh viện Kinh Hòa xảy ra tai nạn xe hơi, tình hình rất nghiêm trọng.
Diêm Diệp Phi và Lý Khuyên ngẩn người ra trước cửa, nghe thấy những lời của Khúc Mỹ Lan, bọn họ mới hiểu, vì sao mà gọi thế nào cũng không gọi được điện thoại của Trương Dương, bây giờ đến Nghiêm Lương Phi cũng không có ở nhà.
Diêm Diệp Phi đem những lời đám côn đồ vừa rồi nói chuyển đạt lại với Khúc Mỹ Lan, Khúc Mỹ Lan nghe xong cũng kích động lên, liền hỏi:
- Vậy phải làm sao đây…
Diêm Diệp Phi nhìn đồng hồ, từ đây lái xe đi tới núi Nhạn Minh Bắc Ô cũng cần mấy tiếng đồng hồ, quan trọng nhất là, đối phương không có nói rõ người rốt cuộc đang ở đâu trên núi Nhạn Minh.
- Thế này, cô Khúc, cô bây giờ đi bệnh viện tìm Trương tiên sinh, nói với anh ấy chuyện này, tôi sẽ cùng với chồng tôi đi núi Nhạn Minh tìm trước, chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại!
Lý Khuyên ở bên cạnh Diêm Diệp Phi đột nhiên kéo kéo Diêm Diệp Phi , sau đó nói với Khúc Mỹ Lan sự sắp xếp của mình.
Khúc Mỹ Lan ngẫm nghĩ một lúc, thấy đây thực sự là cách thích hợp nhất, liền gật đầu, sau đó chỉ vào chiếc Mercedes-Benz ở trong ga-ra nói với bọn họ:
- Sư phụ sáng hôm nay đi rất vội, không có lái xe, hai người lái xe đi trước đi, dù sao tôi cũng không có biết lái xe, tôi bắt xe đi tìm sư phụ được rồi!
- Được, tôi đưa vợ tôi đi núi Nhạn Minh tìm đám người kia trước, cô Khúc cô cấp tốc tới bệnh viện Kinh Hòa thông báo với Trương Dương!
Việc không thể chậm trễ, Diêm Diệp Phi cũng không để ý nhiều, kéo Lý Khuyên ngồi vào chiếc Mercedes-Benz của Trương Dương, lái xe dời đi.
Mercedes-Benz rít lên lao vút đi, thẳng tiến tới núi Nhạn Minh Bắc Ô.
Ở trong xe, Diêm Diệp Phi nắm chặt tay lái, nóng lòng đến nỗi lòng bàn tay chảy mồ hôi, Lý Khuyên ngồi bên cạnh không thể không trấn an:
- Đừng sốt ruột, Trương tiên sinh gần đây có đắc tội với một số người Nhật Bản và Hàn Quốc, bàn tay phía sau vụ này, không phải người phía Hàn Quốc, thì chính là người phía Nhật Bản, mà Kiều tiên sinh không phải đã trông chừng mấy người Hàn Quốc rồi sao, vì vậy em đoán, việc lần này mấy người Nhật Bản kia không thoát khỏi có liên quan!
- Bất kể nói thế nào, chúng ta vẫn phải tới kịp núi Nhạn Minh trước 12 giờ trưa, tìm đám người đó, trước tiên là không cần e ngại cho mấy người đó một trận mới được. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Diêm Diệp Phi không nghĩ nhiều, anh ta hết sức chú tâm lái xe, Lý Khuyên nhìn bên ngoài xe, cũng trầm mặc lạim chỉ là nét mặt có mang chút u ám.
Thực ra Lý Khuyên để Khúc Mỹ Lan đi thông báo với Trương Dương, còn cô ta và Diêm Diệp Phi đi tới núi Nhạn Minh Bắc Ô, chính là một kế hoạch mạo hiểm, vì cô ta và Diêm Diệp Phi đến sức mạnh nội công nhất tầng cũng không có, một khi ở núi Nhạn Minh có xảy ra tình hình gì, bọn họ rất có khả năng sẽ bị cuốn vào theo, nhưng đây cũng là việc bất đắc dĩ, Khúc Mỹ Lan không biết lái xe, nhất định không thể một mình đi núi Nhạn Minh được, hơn nữa cô ta có đi cũng không tác dụng gì.
Nhưng Lý Khuyên và Diêm Diệp Phi cũng không biết rằng, khi bọn họ lái Mercedes-Benz rời khỏi Trường Kinh, đã có người theo dõi bọn họ, vẫn luôn bám đuôi chiếc Mercedes-Benz của bọn họ, theo phía sau.
Lái xe được hơn một tiếng, Diêm Diệp Phi mới chú ý thấy, phía sau mình, còn có một chiếc xe việt dã màu đen vẫn luôn bám theo bọn họ.
Cùng lúc đó, Lý Khuyên cũng đã chú ý đến chiếc xe việt dã màu đen ở phía sau.
- Không cần để ý đến anh ta, nếu là người đứng sau chuyện này, thì càng tốt, đợi đến núi Nhạn Minh rồi, bọn họ tự nhiên sẽ dẫn chúng ta tới tìm người nhà của Nghiêm Lương Phi .
Lý Khuyên nhỏ giọng nói vào bên tai Diêm Diệp Phi.
Diêm Diệp Phi gật gật đầu, lại nắm chặt tay lái, anh ta bây giờ chỉ hi vọng Khúc Mỹ Lan đi bệnh viện Kinh Hòa có thể tìm được Trương Dương thật nhanh, cũng chỉ có Trương Dương mới biết chuyện đã xảy ra ở đây, mới có cách để cứu người nhà Nghiêm Lương Phi , và cả bản thân anh ta rất có khả năng rơi vào nguy hiểm.
Dường như chiếc xe việt dã biết hành tung của mình đã bị lộ, cũng không còn che dấu, tăng tốc độ như bay, xông tới trước chiếc Mercedes-Benz mà Diêm Diệp Phi đang lái, sau đó dừng lại cấp tốc.
Diêm Diệp Phi liền đạp vội phanh, mới không đụng vào phía trước.
Bước xuống khỏi chiếc xe việt dã kia là hai người đàn ông vóc dáng không cao lắm, đi lại gõ gõ vào cửa kính chiếc Mercedes-Benz, khi Diêm Diệp Phi và Lý Khuyên bước ra khỏi chiếc Mercedes-Benz, bọn họ rõ ràng ngẩn ra một lúc, không ngờ rằng ở trong xe lại là hai người.
- Là xe của Trương Dương, không sai.
- Vậy mặc kệ đi, đưa về trước đã!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ngắn với nhau.
Còn Diêm Diệp Phi và Lý Khuyên thì cau mày laik, Lý Khuyên quả nhiên không đoán sai, ngôn ngữ mà hai người này sử dụng, chính là tiếng Nhật.
Một mặt, Khúc Mỹ Lan gọi xe vội tới bệnh viện Kinh Hòa, vừa vào tới bệnh viện đã chạy khắp nơi hỏi Trương Dương đang ở đâu.
Tên của Trương Dương ở bệnh viện Kinh Hòa có thể nói sớm đã là tiếng tốt đồn xa, đến rất nhiều người bệnh cũng biết có một vị bác sĩ không những y thuật cao siêu mà còn rất nhiều tiền, nhìn thấy Khúc Mỹ Lan sốt ruột tìm Trương Dương như vậy, có một người y tá chạy ra, nói với cô ta:
- Xin chào cô, bác sĩ Trương bây giờ đang trong phòng phẫu thuật, không tiện tiếp đón người bệnh khác.
- Không không không, tôi không phải người bệnh, tôi là đồ đệ của anh ấy.
Khúc Mỹ Lan lập tức xua tay, sau đó nói:
- Sư phụ anh ấy đang ở trong phòng phẫu thuật sao? Có thể phiền cô dẫn tôi tới cửa phòng phẫu thuật được không, tôi đợi ở đó là được rồi, tôi có việc rất quan trọng muốn nói với sư phụ!
Người y tá kia nhìn Khúc Mỹ Lan với ánh mắt ngạc nhiên, đương nhiên là khó tin khi Trương Dương còn có một nữ đồ đệ trẻ như vậy, nhưng cô ta vẫn dẫn Khúc Mỹ Lan tới bên ngoài phòng phẫu thuật.
Khúc Mỹ Lan nhìn thấy trước phòng phẫu thuật sáng đèn đỏ thể hiện sự khẩn cấp, hai tay quấy vào một chỗ, chau mày lại.