Thần Y Thánh Thủ

Chương 911: Có nội gian




Ông lão này sau khi nói cho Trương Dương về chân tướng của linh thú biến chất biến thành ma thú, liền chuẩn bị theo Trương Bình lỗ rời khỏi.

Kỳ thật sau khi Tử Kim Sơn bị chính phủ Trường Kinh quy hoạch thành khu du lịch thiên nhiên, có người của Cục an ninh quốc gia tìm tới Linh Thú Môn của bọn họ, khi đó ông lão này mới biết được, còn có một số người tu luyện rất cường đại, mặc áo choàng dài che kín hơn nửa khuôn mặt, chịu sự quản lý cục an ninh quốc gia, chuyên môn xử lý một số sự tình của giới tu luyện.

Tình huống phát sinh trước mắt rõ ràng đã liên lụy đến hai quốc gia, ông lão thậm chí đều đoán được Trương Bình Lỗ nhất định là chuẩn bị dẫn ông đi gặp những người tu luyện kia của Cục An ninh Quốc gia, cho nên cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Điều khiến cho ông khó xử chỉ là sự tình của khe núi Động Thiên bị người ngoài phát hiện, Linh Thú Môn của bọn họ vẫn sống tại Tử Kim Sơn, vì không muốn chịu ảnh hưởng của thế tục nên chuyên tâm tu thân dưỡng tính ở nơi núi rừng nước non xinh đẹp này, cho nên họ đã ở trong khe núi Động Thiên này, dựng nhà gỗ và cùng sinh sống với linh thú chim diều hâu.

Tuy rằng người của Linh Thú Môn có thực lực bản thân rất kém cỏi, chỉ là môn phái nhỏ cấp 2, 3, không có người thủ hộ có thực lực cường đại, nhưng bọn họ biết chung sống với linh thú, trong tay bọn họ ngược lại có không ít bảo bối mà linh thú tặng, tin tức những bảo bối này lưu truyền ra ngoài khó tránh khỏi sẽ khiến cho môn phái khác thăm dò, sau khi chỗ ở của bọn họ bị bại lộ, cũng chỉ có thể dời môn phái đi một chỗ khác để cư trú.

Sau khi giải thích qua một lần nguyên nhân, ông lão lại thở dài, bất đắc dĩ lầm bầm một câu:

- Kỳ thật khe núi Động Thiên này có tiền nhân lưu lại cơ quan kỳ môn, có thể nói người bình thường căn bản không thể biết, nếu không có có thánh thú chim diều hâu của chúng tôi chỉ dẫn, chúng tôi cũng không thể nào phát hiện ra chỗ này, thật sự không hiểu, người tu luyện nước ngoài kia rốt cuộc làm sao phát hiện ra chúng tôi ở trong này, rõ ràng còn biết phương thức mở cửa để đi vào sơn động.

- Tôi biết ông ta vì sao phát hiện các ông ở trong này, còn biết phương pháp mở cửa của sơn động.

Nghe thấy ông lão lầm bầm lầu bầu, Kiều Dịch Hồng đang trầm mặc đột nhiên lên tiếng, nói lớn một câu, khiến cho mọi người đều nhìn về phía ông ta.

Kiều Dịch Hồng nghĩ tới lúc trước đi vào khe núi Động Thiên này, Phác Thừa Ân từng rất kiêu ngạo khoe với ông ta ta mình đã mua chuộc một người ở nơi này, cho nên mới biết được chỗ ẩn thân của linh thú môn và phương cách mở cửa của sơn động.

Sau khi nói cho mọi người biết những lời mà Phác Thừa Ân từng nói, Kiều Dịch Hồng nhìn ông lão, gọn gàng dứt khoát nói:

- Bên trong Linh Thú Môn của các ông, có nội gian.

- Không thể, người của Linh Thú Môn đều yêu thích tự nhiên, tự nguyện rời xa thế tục, người ở trong núi sâu làm bạn cùng linh thú để tu thân dưỡng tính, làm sao có thể vì tiền mà bán đứng nơi này.

Ông lão có chút kích động, dường như Kiều Dịch Hồng nói bên trong bọn họ có nội gian là giống như đang sỉ nhục Linh Thú Môn của bọn họ, đương nhiên cho dù là ai, cũng sẽ không nguyện ý bị một người ngoài chỉ vào mũi nói, nội môn của mình có người bán rẻ mình.

- Đây là thật đó, tôi chính tai nghe Phác Thừa Ân nói như vậy.

Thấy môn chủ Linh Thú Môn căn bản không tin tưởng lời của mình, Kiều Dịch Hồng cũng kích động lên. Ông ta ngược lại nhìn Trương Dương và Trương Bình Lỗ, khẳng định nói.

- Tôi cảm thấy, những lời của Kiều Dịch Hồng hẳn là thật, ông ta không cần lừa gạt ông.

Trương Bình Lỗ suy nghĩ một chút. Sau đó nói với ông lão:

- Cơ quan Kỳ Môn của nơi này quả thật bí ẩn, mà ngay cả tôi trước kia cũng không có phát hiện Tử Kim Sơn còn có một cơ quan như vậy, nếu không có người bán rẻ các ông, tôi nghĩ người Hàn Quốc kia tuyệt đối không thể ngựa quen đường cũ như thế. Dễ dàng tiến vào nơi đây.

Trương Dương gật đầu, ông cụ nói rất có lý, Kỳ Môn Độn Giáp thuật của Trung Quốc rất tinh xảo. Mà sự thiết lập cơ quan Kỳ Môn của sơn môn kia cũng không giống như cơ quan bình thường, chỉ dựa vào Phác Thừa Ân tuyệt không thể tự mình phát hiện hay phá vỡ cơ quan này.

Thái độ của Trương Dương và Trương Bình Lỗ, khiến cho ông lão không thể không tỉnh táo lại, mà khi ông tỉnh táo lại đã suy nghĩ cẩn thận, liền phát hiện những lời mà Kiều Dịch Hồng nói quả thật chỉ có một khả năng duy nhất.

- Tiểu Thất, Tiểu Thất.

Nghĩ đến đây, ông lão lập tức la lớn với người bên ngoài.

Người trung niên mà vừa nãy lui ra trước, sau khi nghe thấy ông lão gọi, lập tức đẩy cửa ra, đi đến.

- Môn chủ, ngài gọi tôi?

- Ừ, anh gọi người của chúng ta tụ tập lại đây, để tôi nói ra suy nghĩ của mình.

- Vâng.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, người trung niên lập tức đi ra ngoài, truyền đạt mệnh lệnh của môn chủ, gọi tất cả mọi người đến.

Uống viên thốc của Trương Dương vào, tuy rằng cả đêm đều không nghỉ ngơi, nhưng tất cả mọi người vẫn có tinh thần tỉnh táo, khi được gọi triệu tập cũng không ai có một câu oán hận.

Hai ba mươi người tụ tập bên cạnh đống lửa của nhà gỗ, mọi người liếc mắt nhìn nhau, không biết môn chủ đại nhân gọi tất cả đến tụ tập là có chuyện gì.

Ông lão đi ra trước nhà gỗ, mặt âm trầm, nhìn mọi người, Trương Dương và ông cụ đứng ở phía sau.

Hiện tại lão nhân muốn tìm ra nội gian bán đứng Linh Thú Môn của họ, Trương Dương và ông cụ dù sao cũng là người ngoài, không có tiện nhúng tay vào cho nên liền đứng một bên xem.

- Tiểu Thất, gọi toàn bộ môn nhân phụ trách mấy ngày gần đây ra.

Ông lão nhìn người đàn ông trung niên, mở miệng dặn dò nói, không đợi người đàn ông trung niên nhắc lại, đã có ba người từ trong đám người đi ra, nhìn ông lão hỏi:

- Môn chủ, ngài tìm mấy người chúng tôi có chuyện gì?

Nhìn thấy ba người này đi ra, người đàn ông trung niên kia kinh ngạc một chút, ngẩng đầu nhìn sang, nghi ngờ nói:

- Sao chỉ có ba người Lục Trang, Lục Bình, Lục Cửu? Còn Lục Chính Hoa đi nơi nào rồi?

- Anh ta hôm nay phụ trách đi tuần tra lối vào, đến hiện tại còn chưa có trở lại.

Trong đám người, lập tức có người hồi đáp, nghe thấy câu trả lời, người đàn ông trung niên không kìm lòng nổi nhìn đám người của Trương Dương, người mà tuần tra lối vào tên là Lục Chính Hoa hiện tại cũng chưa trở về, chỉ sợ có quan hệ với những người tới từ bên ngoài như bọn Trương Dương.

Trương Dương hơi sửng sốt, sau đó mới nhớ tới, khi hắn đi vào khe núi Động Thiên này đã từng thấy một người đàn ông trúng độc té trên mặt đất lúc ấy do vì hắn vội vã đuổi theo Phác Thừa Ân, cho nên Trương Dương chỉ để cho Vô Ảnh cắn anh ta một ngụm, giải hết độc của linh hồ chín đuôi dị biến, theo lý mà nói, người kia sớm đã được giải hết độc, và đã về tới đây rồi.

- Lục Chính Hoa còn chưa có trở lại?

Sau khi ông lão nghe được tin tức này, trong lòng của ông đã có một ý niệm không tốt, nhưng không thể tin được, tiếp theo lập tức nói:

- Đi, phái vài người đi đến lối vào tìm anh ta một chút.

Người trung niên kia lập tức đồng ý, sau đó dẫn theo mấy người rời khỏi chỗ này đi đến cửa vào.

- Trương tiên sinh, căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm trinh thám của tôi, tôi phỏng chừng Lục Chính Hoa kia, mười phần chính là bán đứng người ở đây.

Kiều Dịch Hồng tiến đến bên cạnh Trương Dương, nhỏ giọng nói:

- Phác Thừa ân tới Trường Kinh cũng mấy ngày rồi, nhưng cố tình lựa chọn tối nay lại đây, nhất định là đã định trúng người gác đêm chính là người mà ông ta mua chuộc, cho nên khi ông ta lẻn vào đến nơi này, sẽ không khiến cho những người còn lại của Linh Thú Môn chú ý, như vậy mới có thể lặng yên không một tiếng động bắt linh thú chim diều hâu của nơi này.

Cảnh tượng linh hồ chín đuôi săn bắt chim diều hâu Kiều Dịch Hồng cũng đã nhìn thấy qua, nếu quả thật chính là mai phục nơi đây, như vậy lần này Phác Thừa Ân thật có thể lén mang con linh thú chim diều hâu kia đi.

Giống như những lời mà Kiều Dịch Hồng xác minh, người phụ trách đi tìm Lục Chính Hoa đã nhanh chóng trở lại, nói với ông lão:

- Môn chủ, không xong rồi, tìm không thấy Lục Chính Hoa.

Ông lão biết rất rõ, mấy ngày nay người đi ra ngoài có cơ hội tiếp xúc với người bên ngoài, chỉ có bốn người chính là Lục Trang, Lục Bình, Lục Cửu còn có Lục Chính Hoa, mà hiện tại Lục Chính Hoa biến mất không thấy gì nữa, vậy chẳng phải là anh ta quả thật đã bán đứng linh thú môn sao?

- Sẽ không đâu, sẽ không đâu, đứa bé Chính Hoa sẽ không bán đứng Linh Thú Môn của chúng ta.

Bụng nói thầm, nhưng ông lão vẫn là không thể tin được bên trong Linh Thú Môn của ông đã xuất hiện phản đồ.

- Chít chít chít.

- Xèo xèo xèo.

Tia Chớp cùng Vô Ảnh từ bên đầm nước bên cạnh, ngửa đầu nhìn bầu trời, lúc này đột nhiên kêu lên chít chít xèo xèo, gây sự chú ý cho mọi người.

Hoá ra con linh thú chim diều hâu kia lúc trước rời khỏi đây giờ đã bay trở về.

Trương Dương mở to mắt, lập tức nhìn thấy, dưới cánh lớn của con linh thú chim diều hâu này, còn đang quắp chàng trai to lớn khôi ngô, trong miệng, còn ngậm một cành cây khô màu trắng bạc, trên cành cây khô còn có trái cây màu xanh.

Chim diều hâu bỗng bay chậm lại lượn vòng giữa không trung của khe núi Động Thiên.

Đông.

Người đàn ông mà nó quắp dưới chân bỗng nhiên từ giữa không trung rơi xuống, nằm xõng xoài trên mặt đất.

- Lục Chính Hoa?

Người đàn ông trung niên lập tức đi qua, nhìn thoáng qua người bị linh thú chim diều hâu ném xuống, đột nhiên kêu lên.

- Khụ, khụ khụ...

Đây là chàng trai mà gọi là Lục Chính Hoa chính là người này đã đứng trước mặt chặn hỏi khi Kiều Dịch Hồng và Phát thừa Ân vừa đến, anh ta hiện tại lại chật vật không chịu nổi, thân chịu trọng thương, bị ném như vậy, nửa cái mạng nhỏ cũng đều vứt bỏ.

Chim diều hâu sống chung với Linh Thú Môn nhiều năm, đối xử rất tốt với mỗi người của Linh Thú Môn, căn bản không có khả năng đối đãi với người của Linh Thú Môn như thế, lại nhìn Lục Chính Hoa, trong mắt ông lão, hiện lên một một vẻ thất vọng thật sâu.

- Lục Chính Hoa, là anh phản bội linh thú môn của ta, đem chỗ cư ngự của chúng ta còn đem cả phương cách mở cơ quan Kỳ Môn nói cho những người Hàn Quốc kia biết?

Ông lão run rẩy giơ tay lên, chỉ vào Lục Chính Hoa, rất đau lòng.

- Khụ, không sai, chính là tôi.

Bị chim diều hâu bắt trở về, Lục Chính Hoa cũng không thèm chống cự, lúc nãy anh ta bị chim diều hâu hung hăng nắm, thân chịu trọng thương, đã không có nhiều hy vọng còn sống, đối mặt với sự chỉ trích của ông lão, cũng lười biện giải, nhanh chóng thừa nhận.

- Tôi không cam lòng cả đời sống trong núi sâu rừng thẳm như vậy, cái gì cũng không có, thế giới bên ngoài tuyệt vời như vậy, tôi vì sao còn ở lại chỗ này? Chỉ có bọn ngốc các ông mới rời xa xã hội, núp ở trong núi sâu chịu nhiều đau khổ.

Lời nói của Lục Chính Hoa khiến cho tất cả mọi người của linh thú môn đều thất kinh, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nhìn Chính Hoa.

- Cậu tên phản đồ này.

Rốt cục hiểu được vì sao Linh Thú Môn đêm nay đã bị một tai bay vạ gió như vậy, người đàn ông trung niên đột nhiên bước ra trước một bước, cả người run rẩy, giận không kiềm được chỉ vào Lục Chính Hoa khiển trách nói:

- Cậu tên phản đồ này, không ngờ bán đứng Linh Thú Môn đã nuôi cậu từ nhỏ đến lớn.