Thần Y Thánh Thủ

Chương 881: Cho dù là ai, tôi cũng tuyệt đối không tha cho người đó




Mặc dù giọng Lưu Sảnh Sảnh rất nhỏ, nhưng hai cô y tá lễ tân vẫn nghe thấy được, trong lòng hai người đều hết sức kinh ngạc.

- Đúng, chính là cái tay bác sĩ thực tập mới đến tên là Trương Dương, các người mau gọi hắn ra đây cho tôi.

Tô Kỳ Phong thấy Lưu Sảnh Sảnh mở miệng, lập tức đứng thẳng lưng dậy, la ầm lên với hai cô y tá lễ tân.

- Trương Dương bác sĩ Trương?

Cô y tá lễ tân đã mở miệng hỏi vội vàng bịt miệng lại, không dám tin nhìn Lưu Sảnh Sảnh, điều khiến cô ta hết sức khó hiểu là, giữa Trương Dương bác sĩ Trương mới đến, và Lưu Sảnh Sảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến nỗi bây giờ bạn trai Lưu Sảnh Sảnh đã tìm đến tận đây.

- Sảnh Sảnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!

Vẫn là một cô y tá lễ tân khác to gan hơn một chút, hơn nữa cũng thành thục hơn, cô ta không thèm để ý đến Tô Kỳ Phong đang lớn tiếng kêu la, mà nhìn thẳng Lưu Sảnh Sảnh, cau mày, lên tiếng hỏi.

Lưu Sảnh Sảnh cúi đầu không trả lời, chỉ ôm khư khư cái túi đồ trang điểm. Thực ra cách nghĩ của Lưu Sảnh Sảnh rất đơn giản, Tô Kỳ Phong bây giờ đã phát đạt có tiền, lại có tình cảm sâu đậm với mình như vậy, dùng để làm bạn trai cũng rất thích hợp, quan trọng nhất là, Tô Kỳ Phong phát đạt có tiền, bây giờ trong mắt Lưu Sảnh Sảnh, cũng không hề kém so với Trương Dương lái Mercedes-Benz đi làm hàng ngày.

Trong lòng Lưu Sảnh Sảnh, nhà Trương Dương không phải rất có tiền, cũng nhất định rất có quyền, tóm lại xe của anh ta chắc chắn không phải do anh ta tự kiếm tiền mà mua được, như vậy mà đem so sánh, thì Tô Kỳ Phong tự dựa vào sự nỗ lực của bản thân mà cuối cùng cũng phát đạt được, hiển nhiên sẽ ưu tú hơn Trương Dương rất nhiều.

Trên thực tế cô ta và Trương Dương cơ bản không hề có bất cứ sự tiếp xúc thực sự nào, vì vậy Lưu Sảnh Sảnh ngầm khiến Tô Kỳ Phong đến bệnh viện Kinh Hòa gây phiền phức cho Trương Dương, chính là muốn mượn cơ hội này để dằn mặt cái cô Tiêu Tiểu kia, để cô ta biết rằng đừng có tưởng bản thân quyến rũ được Trương Dương là có thể kiêu ngạo trước mặt người khác.

Nói với Tô Kỳ Phong là Trương Dương ức hiếp mình, cũng hoàn toàn xuất phát từ trong lòng Lưu Sảnh Sảnh, Lưu Sảnh Sảnh cho rằng, cô ta đẹp hơn Tiêu Tiểu, biết cách trang điểm ăn mặc hơn Tiêu Tiểu, Trương Dương cho dù có tìm . cũng nên tìm cô ta chứ không phải Tiêu Tiểu.

Không thể không nói, con người Lưu Sảnh Sảnh, sự ganh đua của con gái còn lớn hơn cả tình cảm con người.

Nhưng bây giờ, Tô Kỳ Phong đã làm lớn chuyện, hoàn toàn đổ mọi lỗi lầm lên đầu Trương Dương, điều này khiến Lưu Sảnh Sảnh hoàn toàn không thể rút lui được nữa,vì vậy chỉ còn cách cứng đầu đứng đây, đối diện với câu hỏi của nữ y tá lễ tân kia, mà căn bản không nói được câu nào.

- Cô làm gì vậy!

Nhìn thấy Lưu Sảnh Sảnh đối mặt với nữ y tá lễ tân kia mà cúi đầu, dường như lại muốn khóc, sự tức giận trong lòng Tô Kỳ Phong lại nổi lên, anh ta cho rằng, cái cô y tá lễ tân trước mắt này rõ ràng là đang biện hộ cho cái tay Trương Dương kia, nhất định cũng là người cùng với Trương Dương ức hiếp Lưu Sảnh Sảnh, tất nhiên cũng không hề có thái độ tốt đối với cô ta rồi.

Tô Kỳ Phong lúc này giận dữ hét lên với cô y tá lễ tân kia:

- Đừng có nhiều lời, mau gọi Trương Dương ra đây cho tôi, ức hiếp bạn gái tôi, chẳng lẽ lại muốn cho qua như vậy?

- Anh!

Cô y tá lễ tân kia bị quát cho một câu thì không nói nên lời, chán ghét nhìn vào mắt Lưu Sảnh Sảnh, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Tô Kỳ Phong nói:

- Vị tiên sinh này, mong anh làm rõ tình hình rồi mới chất vấn có được không? Trương Dương bác sĩ Trương mới đến của chúng tôi hôm nay mới là lần thứ hai đi làm, có thể nói cơ bản là không quen biết Lưu Sảnh Sảnh, thì làm sao có thể ức hiếp Lưu Sảnh Sảnh được chứ?

Cô y tá lễ tân nói như vậy, trái lại càng khiến Tô Kỳ Phong tin rằng, cái tay Trương Dương kia là một bác sĩ thực tập có đặc quyền, vì vậy mới có sự ỷ quyền, nhất định là trong khi làm việc bình thường, đã lén lún sàm sỡ Lưu Sảnh Sảnh, ức hiếp Lưu Sảnh Sảnh mà cô ta không dám nói ra.

Bây giờ, trong lòng Tô Kỳ Phong đã thay đổi chủ ý ban đầu, chỉ xin lỗi không thôi chắc chắn là không đủ, nhất định phải giáo huấn tên tiểu tử này một trận!

- Vị tiên sinh này, có phải anh có chỗ hiểu nhầm Trương Dương nhà tôi?

Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Tô Kỳ Phong ngẩng đầu lên, mới phát hiện người lên tiếng chính là cô gái xinh đẹp vừa suýt đụng phải ở cổng ra vào.

Khi Mễ Tuyết bước vào đại sảnh, thì thấy Tô Kỳ Phong đang cãi vã với y tá lễ tân, đặc biệt sau khi nghe thấy tên Trương Dương, cô liền từ bỏ ý định gọi điện thoại cho Trương Dương, bước lại gần, nhất là nghe thấy người đàn ông kia nói Trương Dương ức hiếp bạn gái anh ta, Mễ Tuyết cũng đã nổi giận.

- Trương Dương nhà cô?

Lưu Sảnh Sảnh đầu tiên là ngẩn người ra một lúc, sau đó khó hiểu hỏi:

- Cô là gì của Trương Dương?

- Tôi là vị hôn thê của anh ấy!

Mễ Tuyết thẳng thắn trả lời một câu, nhưng câu trả lời này, lại khiến cho hai cô y tá lễ tân ở quầy phục vụ nghe xong mà choáng váng!

Thật không ngờ, Trương Dương bác sĩ Trương mới đến, lại có vị hôn thê xinh đẹp như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Chả trách từ trước tới giờ không hề nghe thấy vị bác sĩ Trương này, có bất cứ sự đáp lại nào với thiện ý của các cô y tá trong bệnh viện.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn luận, không nghi ngờ gì khi tất cả đều là sự ngưỡng mộ, một cô gái xinh đẹp như vậy, lại đã là vị hôn thê của người khác.

Không hề để ý đến tiếng bàn luận xung quanh, Mễ Tuyết cau mày, không hài lòng nhìn Lưu Sảnh Sảnh, vô cùng tức giận nói:

- Vị tiểu thư này, tôi lại rất muốn biết, chồng tôi rốt cuộc đã ức hiếp cô như thế nào!

- Tôi, tôi…

Lưu Sảnh Sảnh nhất thời bị hỏi cứng họng, nói không ra lời, cô ta cơ bản không nghĩ tới, cô gái xinh đẹp trước mắt, lại có thể là vị hôn thê của Trương Dương, chả trách, từ trước tới giờ Trương Dương không hề liếc mắt nhìn cô ta, nhưng …vì sao Trương Dương lại thân mật với cái cô Tiêu Tiểu như vậy? Tiêu Tiểu có chỗ nào hơn cô ta chứ?

Lưu Sảnh Sảnh nghĩ tới đây, thì sự đố kỵ trong lòng, lại được dịp trào dâng trong lồng ngực, không biết trút đi đâu!

Tô Kỳ Phong thấy Lưu Sảnh Sảnh không nói được lời nào, liền bước lên trước một bước, trực tiếp chắn trước mặt Mễ Tuyết , nhưng đối mặt với Mễ Tuyết, không biết khí khái khi nãy của Tô Kỳ Phong đã chạy đi đâu hết, bước lên như vậy cũng không biết nên nói gì.

Lúc này, một cô y tá trẻ đi từ trên lầu xuống, thấy đại sảnh có nhiều người vây lại, thì tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy lại, mới nhìn thấy một nam một nữ đang giằng co với y tá lễ tân trước quầy phục vụ, liền hô lên:

- Sảnh Sảnh? Sao cô lại tới đây, tôi nghe y tá trưởng nói không phải là cô không được khỏe nên xin nghỉ làm sớm sao?

- Tiêu Tiểu!

Thấy cô y tá đi tới, Lưu Sảnh Sảnh như tìm được cứu tinh, có chút tinh thần hơn, cũng không để ý đến Mễ Tuyết, đầu tiên là vươn tay ra ôm chặt lấy cánh tay Tô Kỳ Phong, giống như con chim nhỏ nép vào bên mình Tô Kỳ Phong, sau đó ngẩng đầu lên, giơ một ngón tay khác lên, chỉ Tiêu Tiểu nói:

- Chính là cô ta, đã thông đồng với tay Trương Dương kia, liên kết lại ức hiếp em!

- Cái gì!

Nụ cười của Tiêu Tiểu bỗng cứng ngắc trên mặt, mở to mắt, không biết phải nhìn Lưu Sảnh Sảnh bằng cách nào.

Lưu Sảnh Sảnh nhìn thấy vẻ mặt này của Tiêu Tiểu, sự đố kỵ trong lòng dường như đã tìm được chỗ để trút, vô cùng sảng khoái!

Cô ta không buông tha chỉ thẳng Tiêu Tiểu, kêu lên:

- Tiêu Tiểu, cô không ngờ phải không, Trương Dương cũng đã có vị hôn thê, cô ấy à, cùng lắm cũng chỉ là kẻ thứ ba, kẻ thứ ba mà thôi!

Nói xong, Lưu Sảnh Sảnh còn không quên chỉ Mễ Tuyết đứng bên cạnh, dương dương đắc ý nhìn Tiêu Tiểu, vẻ mặt này, cùng với vẻ mặt trước đó hoàn toàn khác nhau.

Sắc mặt Tiêu Tiểu bỗng trở nên trắng bệch, tiếp sau đó thì lui lại hai bước, nếu không phải có người phía sau cô ta nhanh tay, kịp thời đỡ cô ta, chỉ e lúc này Tiêu Tiểu sẽ ngã nhào xuống đất.

Mắt Tiêu Tiểu thoáng chốc hoa hết cả lên, nước mắt đột nhiên không kìm được mà trào ra ngoài, cô dường như đã dùng hết sức lực của bản thân, mới có thể mở miệng thốt ra hai chữ:

- Tôi …tôi, không…không…

- Đừng có giảo biện nữa, cô tưởng rằng cô và Trương Dương ở góc cầu thang làm chuyện xấu xa không ai nhìn thấy sao? Nói cho cô biết, tôi đã nhìn thấy tất cả!

Lưu Sảnh Sảnh không gì nham hiểm hơn nhằm Tiêu Tiểu mà rống lên, còn cố ý kéo kéo Tô Kỳ Phong đứng bên, dương dương đắc ý nói:

- Nhìn thấy chưa, đây là bạn trai của tôi Tô Kỳ Phong , anh ấy nghiên cứu phần mền và chế tác trang web cá nhân, đã được người ta đầu tư đến mấy triệu tệ, tương lai còn có thể lên đến chục triệu, so với cái tay Trương Dương mà cô quyến rũ được, mạnh gấp bội lần!

Khi nói những lời này, Lưu Sảnh Sảnh còn vô cùng tự hào, chỉ có điều câu nói này vừa được nói xong, thì hai cô y tá lễ tân kia liền lộ vẻ mặt tỉnh ngộ hiểu ra mọi chuyện, bọn họ bây giờ mới hiểu dụng ý quay lại lần này của Lưu Sảnh Sảnh!

Vào lúc này, Lưu Sảnh Sảnh cố ý nói ra những điều quan trọng nhưng không liên quan đến nhau, dụng ý của nó, thì mọi người đều đã hiểu!

Nhưng mặc dù là vậy, mọi người xung quanh vẫn bị số tiền đầu tư mấy triệu mấy chục triệu tệ mà Lưu Sảnh Sảnh nói tới dọa cho một trận, ánh mắt bọn họ nhìn Tô Kỳ Phong, hỗn loạn không giống nhau.

- Bốp!

Một dáng người mảnh mai, đột nhiên đứng trước mặt Tiêu Tiểu, nhằm ngay Lưu Sảnh Sảnh đang núp bên mình Tô Kỳ Phong, tặng cho cô ta một cái bạt tai chính xác mà còn vang dội!

Cái bạt tai vô cùng vang dội!

Hít !

Cái bạt tai này khiến mọi người xung quanh không khỏi kinh ngạc thở hổn hển!

Lúc trước Lưu Sảnh Sảnh còn đang rất khoa trương, thì bây giờ trên mặt hiện rõ vết tay đỏ, toàn thân không khống chế được mà rời khỏi Tô Kỳ Phong, ngửa ra phía sau, té lăn trên đất, chật vật không dậy nổi.

Tất cả việc này xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến Tô Kỳ Phong không kịp đỡ Lưu Sảnh Sảnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Sảnh Sảnh ngã sấp xuống xong, mới bừng tỉnh cúi xuống, vội vàng đỡ Lưu Sảnh Sảnh dậy.

Tiêu Tiểu ngẩng đầu, nhìn thấy một hình bóng xinh đẹp đứng chắn trước mặt mình, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích.

Lưu Sảnh Sảnh hiển nhiên đã bị tát cho thành hồ đồ, ôm mặt, thừ người ra nhìn Mễ Tuyết, không nói được câu nào.

Mọi người xung quanh cũng ngây người ra, chẳng ai ngờ rằng cô gái xinh đẹp như vậy, nhìn có vẻ rất có khí chất, khi tức giận, lại ghê gớm đến như thế.

- Tôi tin Trương Dương nhà tôi tuyệt đối không làm những chuyện như vậy, còn nữa, tôi không hy vọng, cũng không cho phép người khác làm vấy bẩn danh dự của Trương Dương nhà tôi như vậy…

Nói đến đây, Mễ Tuyết ngừng lại, ánh mắt cô phát ra tia nhìn khiến người ta lạnh gáy, đúng lúc Lưu Sảnh Sảnh đang ngây người nhìn cô thì thấy ánh mắt này, bỗng sợ run cả người.

- Bất kể là ai, tôi cũng tuyệt đối không tha cho người đó!

Sau khi ngừng lại một lúc, Mễ Tuyết mới nhẹ giọng nói, ngữ khí của cô ta không nặng, nhưng mỗi chữ lại đều đả kích mạnh mẽ trong lòng mọi người.