Thần Y Thánh Thủ

Chương 864: Đánh lén




- Vậy thì nói cho tôi biết, rốt cục anh là ai, còn nữa, là ai sai anh theo dõi tôi?

Trương Dương nhìn người nam nhân này, hỏi dứt khoát.

Người kia xem ra đã thôi chống cự, cúi đầu, sau khi lên tiếng lần nữa, giọng điệu hoàn toàn là bất đắc dĩ.

- Người sai khiến tôi, chính là ……!

Bỗng nhiên lúc đó người này ngẩng mạnh đầu, hai mắt đầy dữ tợn, hét lớn:

- Người đi chết đi!

Lúc hét rống lên, người này như mũi tên lao ra, vèo một cái xông ra ngoài, tay không biết từ khi nào đã có thêm một thanh dao găm, trực tiếp đâm thẳng vào ngực Trương Dương.

Người này và Trương Dương cách nhau khoảng mười mấy bước, nhưng trong nháy mắt, dường như người này đã gần sát Trương Dương, tốc độ kia trong chốc lát bỗng nhiên được đề cao.

Tốc độ này không kém gì người tu luyện cảnh giới của Đại viên mãn, khủng bố hơn là, trước khi người này xuất thủ, hơi thở của hắn thong thả, hơn nữa năng lượng dao động dường như không có bất kỳ biến hóa nào, đổi lại là ai cũng đều cho rằng đây là người hoàn toàn bỏ qua chống cự.

Chiêu thức đánh lén này có thể nói là hoàn mỹ!

Phù!

Nhưng có hoàn mỹ hơn nữa cũng không thể gây tổn thương đến Trương Dương.

Sau khi dao găm đâm ra, bất thình lình Trương Dương lắc mình, tốc độ không kém người này chút nào.

Người này ra tay đánh lén, hoàn toàn từ phí trước, Tia Chớp ra tay, nhưng Trương Dương không phải là người tu luyện bình thường, hắn tuy chỉ là nội công tứ tầng, nhưng đã thành công Đại viên mãn, hơn nữa, lúc này tâm cảnh của hắn hoàn toàn phù hợp một cao thủ nội công tứ tầng hậu kỳ.

Uy lực của Đại viên mãn, bị Trương Dương phát huy đến cực hạn, bất kỳ hành động nào của người nam nhân này đều khó có khả năng qua nổi cảm giác của Trương Dương.

Trước khi người này ra tay, Trương Dương đã bắt đầu né tránh, nhát đâm này, tự nhiên không công mà lui!

Cảnh giới chênh lệch, không đơn giản là đánh lén, là có thể bù đắp, nhất là nam nhân này cũng chỉ có thực lực tam tầng hậu kỳ so sánh với tứ tầng hậu kỳ Đại viên mãn thì loại đánh lén này có thể nói chỉ như trò chơi của con nít.

Đông!

Trương Dương né tránh dao găm của người nam nhân này, thời điểm hai người lần lượt chuyển đổi vị trí, một luồng thiên địa năng lượng thoáng chốc tràn ngập giữa hai người, Trương Dương nhẹ nhàng trở tay đẩy một cái, trực tiếp liền khống chế luồng năng lượng thiên địa, chuyển hóa thành một lực lượng khổng lồ, đánh vào cổ tay của người nam nhân kia.

Đinh

Con dao găm kia rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu thanh thúy.

Tiếp theo Trương Dương không chút lưu tình đá một cước vào bụng nam nhân này.

Người tu luyện cảnh giới Đại viên mãn, giơ tay lên cũng có thể khống chế năng lượng thiên địa, chênh lệch giữa hai người căn bản là không phải nhỏ.

Một cước này của Trương Dương, giống như một cây thép Thiết Trụ, đánh trên bụng nam nhân này, khiến anh ta còn chưa kịp cảm nhận cảm giác bị đau ở cổ tay, cả người liền như diều đứt dây, bay ra ngoài, té lăn trên đất.

Tất cả những hành động này xảy ra quá nhanh, giống như hai người vừa gặp mặt đột nhiên một người chợt bay ra ngoài vậy.

- A!!

Người nam nhân kia té lăn trên mặt đất, bưng lấy cổ tay, một trận co giật, hắn chỉ cảm thấy không chỉ cổ tay như bị gãy mà ngay cả lục phủ ngụ tạng đều giống như bị người ta hung hăng đâm vào.

Hiện tại hắn rốt cục hiểu được, bản thân quá mức khinh thường Trương Dương rồi.

Gần đây giới tu luyện đều truyền tai nhau nói Trương Dương đã là đệ nhất truyền nhân, đây tuyệt đối không phải là tin đồn vô căn cứ, hơn nữa trải qua lần đánh nhau này, người nam nhân này đã biết, Trương Dương xứng danh với Đại viên mãn, đối mặt với địch nhân như vậy, hắn liều ra tay, dựa vào quỷ kế đánh lén của mình, căn bản là si tâm vọng tưởng.

- Khụ ..khụ..!

Cố nén đau nhức, người nam nhân này bò dậy từ mặt đất, đột nhiên lại ho ra ngụm máu tươi.

Đáng ghét…nếu như không phải lúc đầu quá coi nhẹ Trương Dương, nếu như có thể ngay từ đầu dùng chiêu kia, có lẽ bây giờ kết quả không phải như vậy rồi..

Người nam nhân này nhìn Trương Dương, trong mắt chứa đầy hàn khí, chỉ đáng tiếc, hắn ta đã bị đánh nội thương, đã mất đi cơ hội ra tay trước, cho dù mình có hậu thủ cũng chẳng thấm vào đâu.

Trương Dương đi lên trước một bước, nhìn xuống người nam nhân còn không bò dậy nổi, hỏi:

- Bây giờ anh có thể trả lời vấn đề của tôi rồi chứ?

- Chú !

Lúc này, đứa trẻ nhỏ vừa rồi mới phát hiện chú của mình, bị một người đàn ông khác đánh ngã trên mặt đất, lập tức đứng lên, thậm chí còn chẳng quan tâm bạn nhỏ đang chơi cùng nó, lo lắng chạy tới, giúp đỡ chú của nó, vẻ mặt quan tâm.

Mà đám bạn nhỏ đang chơi cùng nó, nhìn thấy có người hộc máu, lúc này sợ tới mức đều bỏ chạy hết, trong chớp mắt những đứa bé này đều chạy hết về nhà mình, không dám ra ngoài.

- Hổ, đừng ồn, cháu mau đi đi!

Nam nhân kia thấy thằng bé chạy lại, lúc này liền thay đổi sắc mặt, lập tức rống lên một câu.

Chú bé con mím môi, ánh mắt ướt át một chút, nhưng không chỉ không đi, nó nhìn Trương Dương, nó dang cánh tay che trước mặt Trương Dương.

Toàn lực che chắn cho người nam nhân kia, nói với Trương Dương:

- Không được làm hại chú của tôi, ông là đồ tồi!

Trương Dương nhìn chú bé con này, không nói gì, chú bé con này, toàn thân không có một chút nội công, hoàn toàn là một chú bé bình thường.

Chú bé con ánh mắt trong suốt gắt gao nhìn chằm chằm vào Trương Dương, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, đối diện với một chú bé con đáng yêu như vậy, Trương Dương lộ ra một chút vẻ ưu buồn.

Người kia được chú bé này che ở sau người, Trương Dương sợ nếu không cẩn thận sẽ làm tổn thương chú bé con này, cho nên, trong khoảng thời gian ngắn Trương Dương thật sự không dám động thủ.

Nhạy bén thấy Trương Dương đang do dự, nam nhân kia liền quát to một tiếng, hai tay hung hăng vỗ xuống đất, cả người từ dưới đất bay lên.

Ngay sau đó, hắn không chút do dự, xoay người cất vài bước lớn, chớp mắt liền liền đến góc tường nhà mái bằng, nhún người một cái trực tiếp cả thân người liền ở trên nóc nhà.

Mặt sau nhà mái bằng, chính là một con đường cái bắc nam thông nhau, mà một đầu của con đường cái kia, chính là một cái chợ đêm sầm uất, chỉ cần chạy vào trong cái chợ đêm đó, dựa vào thuật dịch dung của mình, có lẽ còn có biện pháp thoát khỏi Trương Dương.

Hắn nhìn chú bé con còn đứng trước mắt Trương Dương, phát hiện Trương Dương không có đuổi lại đây, mà là ngồi xổm xuống trước mặt chú bé con, không biết đang hỏi cái gì.

Người nam nhân lúc này kinh ngạc, đang vận sức chuẩn bị chạy chốn, hai chân không tự chủ mà dừng lại, hung hăng cắn răng một cái, hắn lại nhảy từ trên nóc nhà xuống.

- Cháu tên là gì?

Trương Dương không đuổi theo nam nhân kia, hắn ta theo dõi đến đây mới hiện thân, chắc chắn nhà của hắn ta chính là ở đây, mà lúc trước nhìn thấy cảnh hắn ta và chú bé con này gặp nhau, Trương Dương càng suy đoán chắc chắn là vậy.

Trương Dương không cần đi đuổi người nam nhân kia, nếu như nam nhân kia ở cùng chú bé này, thì anh ta sẽ tự mình quay lại.

- Cháu tên là Kiều Hổ!

Chú bé con một mình đối diện với Trương Dương, hai chân không nhịn được cũng run lên, sau khi trả lời xong câu hỏi của Trương Dương, dường như là bơm hơi cho mình vậy, nó liền gia tăng thanh âm, hét:

- Không được làm hại chú của cháu!

- Người kia là chú của cháu, vậy anh ta tên là gì?

Trương Dương không kích thích chú bé này, mà là mỉm cười, hỏi từng chút một.

- Chú cháu tên là Kiều Dịch Hồng!

Chú bé nói ra tên chú của mình, rõ ràng là rất tự hào, nhưng vẫn là hết sức cảnh giác nhìn chằm chằm vào Trương Dương.

- Kiều Dịch Hồng?

Trương Dương ngẫm nghĩ một chút, hắn chưa từng nghe nói có một người bản lĩnh dịch dung cao như thế.

- Buông Hổ nhà ta ra!

Lúc này Kiều Dịch Hồng kia đã nhảy từ trên nóc nhà xuống, nhìn chằm chằm Trương Dương, quát lên một tiếng.

Trương Dương đưa tay xoa xoa đầu chú bé con, sau đó đứng dậy.

- Chú ! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Chú bé con Kiều Hổ nghe thấy tiếng quát của chú mình, quay đầu nhìn lại, liền trực tiếp chạy tới, nhào vào lòng Kiều Dịch Hồng.

- Hổ, nghe lời, cháu về nhà trước đi!

Kiều Dịch Hồng vỗ vỗ Kiều Hổ, không cho nó cự tuyệt nói.

- Chú …!

Kiều Hổ vẫn chưa muốn quay về, nhưng Kiều Dịch Hồng hung hăng liếc nó một cái, Kiều Hổ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi về phía một gian cửa phòng khép hờ, trốn ở đó, vụng trộm nhìn về phía Trương Dương bên này.

- Cho dù anh có thủ đoạn dịch dung thần kỳ và bản lĩnh che giấu hơi thở của chính mình, nhưng nhà của anh ở đây, anh không chạy thoát được đâu!

Trương Dương nhìn Kiều Dịch Hồng, mở miệng nói.

Kiều Dịch Hồng gắt gao nhìn chằm chằm vào Trương Dương, không nói gì nữa.

Vẫn là bản thân nhất thời sơ suất, bị Trương Dương tìm đến tận nơi này, cho dù bản thân có thể chạy thoát, nhưng Kiều Hổ tuyệt đối không chạy thoát, cho nên lúc này, anh ta căn bản là không có bất kỳ biện pháp chạy trốn nào.

Sở dĩ Trương Dương im lặng chờ đợi Kiều Dịch Hồng mở miệng, chỉ bởi vì hắn nhìn thấy Kiều Dịch Hồng chỉ vì chú bé con tên Kiều Hổ mà bỏ qua cơ hội chạy trốn.

Một người như vậy, thực sự không phải tội ác tày trời, cho nên Trương Dương cho anh ta một cơ hội, chỉ cần anh ta nói ra tất cả, Trương Dương sẽ không làm gì đối với anh ta và chú bé kia.

- Được.. tôi nói…tôi cũng có thể đem bản thân mình giao cho anh, nhưng anh phải hứa với tôi, buông tha cho Kiều Hổ!

Kiều Dịch Hồng trầm tư nừa ngày, cuối cùng không chịu nổi áp lực Trương Dương gây cho anh ta, mở miệng nói.

Kiều Dịch Hồng biết, bản thân không còn sự lựa chọn, luận về thực lực, hắn hoàn toàn không đánh lại Trương Dương, ngoài bản thân có tâm pháp che giấu nội kình khí tức hoàn mỹ và khả năng dùng thuật dịch dung một tay có thể đổi trắng thay đen ra, anh ta hoàn toàn không có bất kỳ điều kiện thực lực nào.

Trương Dương không trả lời, Kiều Dịch Hồng thấy Trương Dương không phản đối, liền nói:

- Người sai tôi theo dõi cậu là Kim Hiền Thần của Hàn Quốc.

- Kim Hiền Thần? ông ta là ai?

Trương Dương nghe thấy một cái tên hoàn toàn xa lạ, chợt hỏi lại.

- Kim Hiền Thần là người dẫn đầu đoàn người Hàn Quốc lần này đến Trường Kinh tham gia hoạt động giao lưu y học.

Kiều Dịch Hồng giải thích một chút.

Lại là hoạt động giao lưu y học?

Mấy ngày này, đây là lần thứ ba hắn nghe thấy hoạt động này rồi, hơn nữa, mỗi một lần, đều có dính dáng tới người có nội công.

- Vì sao ông ta điều tra tôi?

Trương Dương tò mò hỏi một câu.

Kiều Dịch Hồng ủ rũ nói:

- Bởi vì cậu được cho là người tu luyện đệ nhất truyền nhân của Y thánh Trương gia!