Trước khi Trương Dương sống lại, hắn không phải chưa từng gặp chuyện người nhà bệnh nhân tranh cãi vì việc chi trả chi phí chữa bệnh cho bệnh nhân, nhưng những việc trước mắt hắn như trò chơi con nít, thật sự làm cho người ta tức tối.
Đôi nam nữ này, trông dáng điệu là biết, chẳng ai trong số họ thiếu mấy chục nghìn Tệ tiền viện phí, nhưng họ lại đối xử với người già này như vậy, thật là đạo đức lương tâm đều bị chó tha mất rồi!
Đôi nam nữ này rõ ràng chưa ý thức được tai họa sắp sửa ập đến, vẫn còn kêu gào ở đó, chẳng ai sợ gọi cảnh sát đến!
- Viện trưởng Quách, anh gọi điện kêu cảnh sát đi, tôi rất muốn xem xem, cảnh sát sẽ xử lý chuyện này thế nào!
Chu Đạo Kỳ không chịu nổi nữa, cười lạnh lùng nhìn bốn người đó, rồi trực tiếp nói với Quách Dũng.
- Gọi cảnh sát?
Quách Dũng ngớ người ra một chút, rồi ngầm kéo Chu Đạo Kỳ lại, nói nhỏ:
- Lão Chu à, việc này thường xuyên xảy ra ở bệnh viện ấy mà, dù có gọi cảnh sát đến, cũng chẳng có tác dụng gì đâu, trước đó tôi cũng chỉ là nói bừa thôi…
- Vậy thì cũng phải gọi cảnh sát đến mới biết có tác dụng không!
Chu Đạo Kỳ tức giận nói rít qua kẽ răng, đương nhiên ông ta biết dù cảnh sát có đến, cũng không chắc làm gì được đôi nam nữ trước mắt, đôi nam nữ này vừa nhìn đã biết là loại có các mối quan hệ, vì vậy chẳng ai sợ cảnh sát.
Nhưng Chu Đạo Kỳ giận không chịu được, dứt khoát gọi điện cho cảnh sát, khiến cho mấy người này xấu mặt cũng được!
- Ông là ai chứ, sao lại lắm điều ở đây!
Chu Đạo Kỳ không hề hạ giọng khi nói, lời của ông ta, đương nhiên đôi nam nữ kia cũng nghe thấy, tên nhà giàu mới nổi kia phì mũi hỏi.
Còn người đàn ông thành đạt kia thì nhìn sang Trương Dương, thái độ đầy khinh bỉ.
Trương Dương không chịu nổi nữa, trực tiếp bước lên trước một bước, đứng lên đầu tiên, đối mặt với đôi nam nữ khiến người ta phát buồn nôn này, đang chuẩn bị mở miệng nói, thì đột nhiên một tiếng kêu vang lên từ bên ngoài khu nhà bệnh viện.
- Trương, Trương tiên sinh?
Trương Dương nghi ngờ một chút, rồi quay đầu lại nhìn, lúc này, một người vừa vặn bước ra từ bên ngoài khu nhà bệnh viện, đang vẫy tay với Trương Dương qua đám người, âm thanh của ông ta rất thấp, cũng chỉ Trương Dương mới nghe thấy được.
Người này trông gần năm mươi tuổi, chỉ là Trương Dương trông rất quen mặt, nhưng ngay lập tức lại không nhớ ra ông ta là ai.
- Ha, đúng là anh thật!
Sau khi người này chen vào trong đám đông, ngay lập tức lộ ra một nụ cười với Trương Dương, ngay lập tức hỏi đầy nghi ngờ:
- Sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
- A, Phó giám đốc sở Trịnh!
Thấy người bước đến, người đàn ông thành đạt kia là người đầu tiên vui mừng, không đợi Trương Dương cất lời, đã bước qua đó trước, nắm lấy tay người đi đến, thái độ rất bợ đỡ, rồi nhiệt tình nói:
- Sao ông lại tới đây!
Họ Trịnh? Trương Dương ngay lập tức nhớ ra, người này là ai!
Ông ta là Phó giám đốc sở cảnh sát Trường Kinh, Trịnh Tề Mặc, lần trước vì chuyện của Tô Triển Đào, Trương Dương đã làm ầm lên ở cục cảnh sát, cũng chính lúc đó, hắn đã gặp ông Phó giám đốc sở cảnh sát này, không ngờ, sự việc đã qua đi lâu như vậy, mà ông ta vẫn có thể nhận ra hắn.
Trương Dương không nhớ Trịnh Tề Mặc, nhưng Trịnh Tề Mặc sao lại không nhớ Trương Dương được, là Phó giám đốc sở cảnh sát, ông ta biết rất rõ về Trương Dương.
- Ồ, hóa ra là Trần Khắc à, sao anh cũng lại ở đây?
Trịnh Tề Mặc vừa nhìn, thì ra người kéo lấy mình là một Thư ký nhỏ ở một cơ quan chính phủ, trước kia từng gặp mặt, Trịnh Tề Mặc còn nhớ anh ta tên là Trần Khắc.
- Ôi, đây chẳng phải là Giám đốc sở Trịnh sao, sao Giám đốc sở Trịnh lại đích thân đến đây?
Đúng lúc này, người nhà giàu kia không chịu yếu thế cũng bước tới, đến trước mặt Trịnh Tề Mặc nở một nụ cười, hai tay không ngừng xoa vào nhau rồi nói:
- Giám đốc sở Trịnh đến đây để khám bệnh sao?
Sau khi người nhà giàu kia cũng đến, Trịnh Tề Mặc mới nhớ ra, ông ta chính là một ông chủ trong hệ thống công ty vận tải Trường Kinh, trước kia từng có việc nhờ vả ông ta, tên là Ngụy Trị Quốc.
Nói đoạn, người nhà giàu này liền quay sang nói với Quách Dũng:
- Tất cả chi phí của Giám đốc sở Trịnh ở đây, đều tính cho tôi!
- Ngụy Trị Quốc, anh làm gì vậy!
Lời này của Ngụy Trị Quốc, suýt nữa làm Trịnh Tề Mặc tức đến nỗi nhảy dựng lên, vị đại công Trương Dương kia còn ở đây, tên Ngụy Trị Quốc này, đúng là chẳng có đầu óc gì hết!
- Ha ha, chẳng phải các anh đang muốn tìm cảnh sát sao, đây đây đây, vị này chính là Phó giám đốc sở cảnh sát, Trịnh Tề Mặc.
Trần Khắc không để cho tên nhà giàu Ngụy Trị Quốc cơ hội ninh nọt, anh ta kéo tay Trịnh Tề Mặc rồi nói lên.
Trịnh Tề Mặc nhìn xung quanh, rồi ngay lập tức bất ngờ, vừa nhìn đã đoán ra sắp xảy ra chuyện rồi, ông ta liền cảm thấy ngán ngẩm, sao ông ta không đến sớm hơn hoặc muộn hơn, mà lại đến vào đúng lúc này chứ?
- Hà hà, hóa ra mọi người đều quen nhau à, lần này thì tốt hơn rồi.
Trương Dương thấy những điều này, bèn vỗ vỗ tay.
- Trương tiên sinh, rốt cuộc là có chuyện gì?
Trịnh Tề Mặc mặt đau khổ, cười khổ một tiếng với Trương Dương sau đó giơ tay ra hỏi.
- A, Phó giám đốc sở Trịnh, ông quen anh ta sao?
Trần Khắc ngớ người, anh ta không ngờ rằng Phó giám đốc sở lại quen với người thanh niên này, mà lại gọi đối phương là tiên sinh!
Gã nhà giàu Ngụy Trị Quốc càng trừng lớn mắt, lòng thầm nghĩ, hèn chi vừa rồi tiểu tử này lại nói rằng gọi cảnh sát đến, hóa ra cậu ta có quen với Phó giám đốc sở cảnh sát.
Quách Dũng thấy Phó giám đốc sở Trịnh đến, liền thở phào nhẹ nhõm, vì thắt lưng của Trịnh Tề Mặc có chút vấn đề, thời gian gần đây ông ta đến bệnh viên Kinh Hòa mấy lần, vì vậy Quách Dũng cũng quen, ông ta cũng đang chuẩn bị đến bắt chuyện.
Trong lúc này, Chu Đạo Kỳ vẫn yên lặng ở một bên bèn kéo Quách Dũng, Quách Dũng nhìn Chu Đạo Kỳ bằng ánh mắt kỳ lạ, không hiểu lúc này Chu Đạo Kỳ kéo ông ta làm gì.
Chu Đạo Kỳ cũng biết vài chuyện về Trương Dương, bây giờ, tất cả đều giao cho Trương Dương giải quyết là được rồi, vì vậy ông ta mới kéo Quách Dũng, ngụ ý ông ta không phải nhiều lời.
Rất nhanh, Trịnh Tề Mặc liền tìm hiểu rõ ràng sự việc.
Hóa ra đứa con Trần Tiểu Mãn của Trần Khắc khi chơi trong kho của cha dượng là Ngụy Trị Quốc, vì kho bị cháy dẫn đến Trần Tiểu Mãn bị bỏng, giờ hai nhà đang giằng co vì chi phí chữa bệnh.
- Được rồi, tôi cũng hiểu tình hình rồi, vậy thì tôi xin đề nghị xử lý chuyện này như sau, Trần Khắc, Ngụy Trị Quốc, dù thế nào cũng là con cháu của hai người, mỗi người chia một nửa tiền chữa bệnh đi!
Trịnh Tề Mặc quyết định rất nhanh, nói dứt khoát với hai người.
- Hả?
Trần Khắc và Ngụy Trị Quốc đều ngớ người, Trần Khắc không cam tâm, bèn liếc mắt mấy cái, rồi ngượng ngùng nói: Nguồn truyện: Truyện FULL
- Phó giám đốc sở Trịnh…
- Thế nào, hai người không hài lòng với phương thức xử lý của tôi à?
Trình Tề Mặc trừng mắt với Trần Khắc, sau đó lại cẩn thận nhìn sang Trương Dương, lòng thấp thỏm, hi vọng mình xử lý như vậy, sẽ không đắc tội với vị đại công Trương Dương này.
- A, hài lòng hài lòng, tôi sẽ đi nộp tiền ngay!
Người phản ứng lại đầu tiên là Ngụy Trị Quốc, mặc dù là một người giàu mới nổi, nhưng ông ta cũng có thể nhận ra tình hình, sự việc này rõ ràng đã kinh động đến một nhân vật lớn là Phó giám đốc sở Trịnh, ông ta là một người làm ăn, đương nhiên không muốn đắc tội Trịnh Tề Mặc, Trịnh Tề Mặc đã nói mỗi người một nửa, thì đương nhiên không là gì.
- Được rồi, Phó giám đốc sở Trịnh đã nói như vậy, thì tôi sẽ đi nộp tiền, đi thôi.
Trần Khắc thấy Trịnh Tề Văn kiên quyết như vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa, bèn dẫn cô gái trẻ bên cạnh mình, sau đó cùng Ngụy Trị Quốc đi nộp phí.
Thấy sự việc được giải quyết như vậy, những người vây lại xem cũng không còn gì để xem nữa, thế là họ tản đi, còn Chu Đạo Kỳ và Quách Dũng cũng dẫn người già lên thăm cháu của bà.
Có điều trước khi đi Chu Đạo Kỳ vẫn quay sang nhìn Trương Dương, trong ánh mắt đầy sự không ngờ, anh ta đã nhận ra, vị Phó giám đốc sở này giải quyết như vậy, có liên quan rất lớn tới Trương Dương.
Lúc này, chỉ còn lại Trịnh Tề Mặc và Trương Dương ở lại đại sảnh tầng một.
- Anh xem, tôi đến thật đúng lúc.
Trịnh Tề Mặc thấy Trương Dương không định rời đi, cũng không đi ngay, mà bắt đầu nói chuyện phiếm với Trương Dương.
- Hai người này làm gì vậy?
Trương Dương vẫn nghĩ về chuyện đôi nam nữ vừa nãy, đôi cặn bã này, nếu tha cho họ như vậy thì quá may mắn cho họ rồi.
- Ừm, Trần Khắc là một thư ký nhỏ trong một ban ngành chính phủ, không có gì quan trọng.
Trịnh Tề Mặc hơi chau mày, ý nghĩa của nó không đơn giản như vậy, hai người này, có lẽ sắp gặp xui xẻo rồi.
- Ừm, chỉ là một thư ký bình thường thôi à.
Trương Dương cười hà hà, tiếng của hắn rất kinh dị.
- Một thư ký như vậy, mà ôm một cô gái đẹp như hoa thế kia, thật không đơn giản..
Trịnh Tề Mặc vừa nghe đã hiểu, ông ta nghĩ một lát, sau khi yên lặng một hồi liền nheo mắt nói:
- Ừm, về mặt tác phong trong cuộc sống, thật không đứng đắn, sau khi tôi quay về, nhất định sẽ phản ánh lên trên.
Trương Dương gật đầu, câu này của Trịnh Tề Mặc, đồng nghĩa với việc cắt đứt triệt để tiền đồ của Trần Khắc, nếu như về sau Trịnh Tề Mặc tiết lộ ra đây là ý của Trương Dương, có lẽ trong nội bộ chính phủ, sẽ có càng nhiều người đồng ý đạp cho tên Trần Khắc này một nhát, đến lúc đó, ông ta sẽ đi đời hoàn toàn.
- Còn ông Ngụy Trị Quốc kia làm gì vậy? Hình như cũng rất quen với ông?
Trương Dương đương nhiên không quên tên nhà giàu mới nổi kia, còn có bà vợ bất lương của ông ta nữa!
- Ông ta ấy à, anh không biết sao?
Trịnh Tề Mặc ngớ ra một chút, thái độ của ông ta giống như Trương Dương nhất định phải biết Ngụy Trị Quốc là ai vậy.
- Tôi không biết.
Trương Dương cũng cảm thấy khó hiểu khi nhìn thấy thái độ của Trịnh Tề Mặc.
- Ông ta là người làm kinh doanh vận tải, làm dưới trướng của công ty vận tải của bạn học cậu, tức là Cố Thành và Hồ Hâm đó, có thể nói, việc làm ăn của ông ta, toàn bộ đều dựa vào hai bạn học của anh.
Trịnh Tề Mặc vừa nói, vừa quan sát thái độ của Trương Dương, sau khi nói xong, ông ta phát hiện ra dường như Trương Dương thật sự không biết chuyện này.
Trương Dương chỉnh đốn lại công ty vận tải, cưỡng chế mua lại một nửa cổ phần công ty vận tải lớn nhất, việc này không phải là bí mật gì ở Trường Kinh, dù sao thì đây là một công ty với tài sản lên tới hơn trăm triệu, rất nhiều người trong sở cảnh sát đều biết điều này, nên Trịnh Tề Mặc mới biết rõ vậy.
Đương nhiên, người biết chuyện này cũng chỉ là những lãnh đạo, người bình thường đương nhiên là không biết.
Có điều Trương Dương chưa từng nhúng tay vào việc của công ty vận tải, mà giao toàn quyền cho Cố Thành và Hồ Hâm, vì vậy hắn đương nhiên không biết chuyện đó.
Nghe xong những lời của Trịnh Tề Mặc, Trương Dương lấy điện thoại ra không chút ngần ngại, trực tiếp gọi điện đến cho Cố Thành:
- A lô, Cố Thành phải không?
- Đại ca, lâu lắm rồi cậu không liên lạc với tôi đấy nhé!
Ở đầu dây bên kia, vang lên giọng nói đầy hưng phấn của Cố Thành.