Long Phong và Khúc Mỹ Lan ở lại nhà, hai người đều không ra ngoài.
Đây là cuộc họp gia đình của Trương Dương, họ không muốn đi theo, cũng sẽ không đi theo, có thời gian này chẳng bằng ở nhà tu luyện thêm, giờ đây Long Phong tu luyện rất khắc khổ, Khúc Mỹ Lan cũng vậy.
Trước kia ước mơ lớn nhất của Khúc Mỹ Lan là thăng cấp, đời này có thể tiến vào nhị tầng là được, cô ấy muốn cảm nhận sức mạnh lớn của nhị tầng.
Giờ đây cô ấy không còn mơ tưởng về nó nữa, sau khi tu luyện lại tốc độ của cô ấy đã nhanh hơn trước rất nhiều, cũng rất có hi vọng tiến vào nhị tầng, hơn nữa sẽ không phải đến già mới thăng cấp.
Có hi vọng, cũng có động lực, giờ đây sự nỗ lực của Khúc Mỹ Lan có thể sánh bằng Long Phong.
Dương Quang lái xe, cả nhà đều ngồi ở phía sau.
Trên đường họ nói cười vui vẻ, nên đến gần Vương Phủ Cảnh rất nhanh.
Đây là một trong những khu vực phồn hoa nhất của kinh thành, dù là hiện tại hay là đời sau, thứ ở đây không thiếu nhất là người, thứ gặp phải nhiều nhất cũng là người.
Khó khăn lắm mới tìm được chỗ đỗ xe, mọi người mới cùng xuống xe đi vào.
- Anh họ, chúng ta đi xếp hàng trước đi?
Dương Quang nói một tiếng, không đợi Trương Dương phản ứng lại, cậu ta kéo hắn đi, vịt quay Toàn Tụ Đức là nổi tiếng nhất, họ cũng đến đây để ăn vịt quay.
Càng là nơi nổi tiếng thì việc kinh doanh càng tốt, dù là hiện tại hay là đời sau, muốn ăn được một con vịt quay ngon ở Toàn Tụ Đức, đều phải xếp hàng cả.
Với thân phận của Trương Khắc Cần, đặt trước sẽ không có vấn đề gì, nhất định sẽ có phòng cho mọi người, có điều Trương Khắc Cần không làm như vậy, họ đến đây là để họp gia đình, không cần phải làm gì đặc biệt.
Cả nhà cùng vui vẻ đi ăn với nhau, đó mới là sự vui vẻ thật sự.
Người đứng ở cổng Toàn Tụ Đức thật sự không ít, Trương Dương và những người khác đã được coi là đến sơm rồi, chưa tới giờ ăn cơm trưa, nhưng ở đây đã có một hàng người dài.
Đứng ở cửa còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt bốc ra từ bên trong, làm cho người ta chỉ muốn xông vào trong ăn ngay.
- Anh họ à, chúng ta may mắn đấy, số bảy, có lẽ không lâu nữa là có thể có phòng cho chúng ta rồi!
Dương Quang chạy đi, một lát sau lại chạy về, cậu ta đi lấy phiếu xếp hàng. Dù là chưa đến giờ ăn trưa, nhưng phòng ở đây không còn trống, cần phải đợi một lúc.
Đến giờ ăn trưa thật sự, mà muốn có phòng riêng, thì chỉ có thể đợi đến chiều.
- Được, vậy chúng ta đợi một lát!
Trương Dương khẽ mỉm cười, Trương Khắc Cần và những người khác chưa đến, nơi đỗ xe hơi xa. Hắn và Dương Quang phải chạy đến đây.
Đang đứng đó, Trương Dương đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, bóng người đó bước ra từ trong Toàn Tụ Đức, và nhanh chóng đi ra ngoài.
- Tiêu Hà?
Khi người đó đi qua cạnh Trương Dương, Trương Dương bèn nhỏ giọng gọi một câu, người đang đi ngay lập tức dừng chân quay đầu lại.
- Trương Dương, sao anh lại ở đây?
Nhìn thấy Trương Dương, người này liền ngạc nhiên gọi một tiếng, còn tỏ ra hơi xúc động.
- Tôi và người nhà cùng đến đây ăn cơm, trông giống anh, nên tôi liền gọi một tiếng!
Trương Dương cười nói, thật ra hắn đã nhận ra Tiêu Hà, với nhãn lực của hắn, ở cự ly gần thế này không thể nhận lầm người, càng huống hồ năm ngoái hắn đã từng gặp Tiêu Hà một lần.
- Đến ăn cơm à, anh đợi một chút!
Tiêu Hà hơi vui vẻ, anh ta lấy chiếc điện thoại trên người, rồi nhanh chóng nói vài câu.
Sau khi cụp điện thoại, anh ta mới tiếp tục nói:
- Tôi tốt nghiệp rồi, giờ đang làm việc ở đây, hôm nay Lập Quyên và mấy bạn học muốn đến đây hội họp, tôi ra đón họ, không ngờ gặp anh ở đây, tôi đã nói cho họ, bảo họ tự đến đây!
- Anh làm việc ở đây sao?
Lần này đến lượt Trương Dương hơi ngạc nhiên, Tiêu Hà ngại ngùng gật đầu, lấy ra tấm thẻ từ trên cổ anh ta xuống.
Ở đây Tiêu Hà chỉ là một nhân viên bình thường, có điều anh ta tốt nghiệp từ trường đại học nổi tiếng, phong cách ăn nói đều tốt, rất được lãnh đạo công ty xem trọng, chỉ cần anh ta tiếp tục phát triển ở đây, tiền đồ nhất định sẽ rất rực rỡ.
Đây cũng là nguyên nhân một nhân viên bình thường như anh ta có thể đi ra ngoài trong giờ làm việc.
- Trương Dương, anh đến đây ăn thật sao?
Đang nói, có năm sáu cô gái chạy từ đằng xa đến, người chạy đầu tiên, vô cùng hấp tấp, không phải là Nhâm Lập Quyên còn có thể là ai khác nữa, chưa đến nơi cô ấy đã gọi lên.
- Tiểu Quang, đây là bạn học của anh Tiêu Hà, đây là Nhâm Lập Quyên, trước kia bọn anh học cùng cấp ba với nhau!
Trương Dương quay đầu lại, giới thiệu đơn giản với Dương Quang, sau khi Nhâm Lập Quyên đến nơi, hắn lại giới thiệu về người em họ của mình.
Từ nhỏ Dương Quang đã nhanh mồm nhanh miệng, thấy bạn học của anh họ, bèn nhiệt tình lên trước chào hỏi, làm cho Tiêu Hà và Nhâm Lập Quyên đều có thiện cảm với tiểu tử này.
- Chẳng phải cô làm việc ở Hàng Châu sao, sao lại về đây rồi?
Sau khi Dương Quang chào xong, Trương Dương mới nhẹ nhàng nói một câu, Trương Dương còn nhớ Nhâm Lập Quyên thực tập ở khách sạn Hàng Châu, còn thực tập chủ quản gì đó nữa.
Khách sạn đó, giờ cũng được coi là một trong những sản nghiệp của Trương Dương.
- Tôi đã không làm ở đó nữa rồi, giờ đây tôi được điều kến thủ đô, còn nữa, giờ tôi đã không phải mang theo hai chữ thực tập nữa, mà đã là quản lý tiêu thụ chính thức ở đó!
Nhâm Lập Quyên nói đầy tự hào, khi nói đến đây cô còn ưỡn ngực lên.
- Tôi biết rồi, chủ quản chính thức, không phải là chủ quản thực tập!
Trương Dương nhẹ nhàng cười, Nhâm Lập Quyên làm chủ quản thực tập ở Hàng Châu, đã từng bị hắn cười một lần, giờ đây hắn cũng rất rõ, vị bạn học cũ này thật sự vì có quan hệ mới lấy được vị trí đó.
- Chủ quan làm gì có cái gọi là thực tập với không thực tập chứ!
Nhâm Lập Quyên giơ nắm đấm không phục, Tiêu Hà bèn bước lại, nhẹ nhàng kéo cô ấy rồi cười nói:
- Chẳng phải cô là phó chủ quản sao, sao lại chuyển thành chủ quản nhanh vậy à?
Nghe Tiêu Hà nói vậy, Nhâm Lập Quyên bèn giật nảy lên, ngay lập tức quay đầu lại tức giận nói:
- Kệ tôi, với năng lực của tôi, nhất định có thể trở thành chủ quản chính nhanh thôi!
Trương Dương ở một bên không chịu nổi bèn cười lên.
Nhâm Lập Quyên đúng là đã về thủ đo, nhưng cấp bậc lại rớt một cấp, bên đó là chủ quản, nhưng giờ lại biến thành phó chủ quản.
Có lẽ ban quản lý công ti cũng có những suy nghĩ của riêng mình Hoàng Châu xét cho cùng là một khách sạn mới, không như khách sạn đã lâu năm như ở thủ đô, đã có tiếng từ lâu, nếu để một người không có kinh nghiệm làm việc như cô ấy tiếp quản bộ tiêu thụ, có lẽ sẽ có ảnh hưởng đến cả công ty.
Như vậy cũng tốt, nếu như ban quản lý thật sự chỉ để ý đến quan hệ mà không để ý đến những thứ khác,
- Đúng rồi, giờ chị Tĩnh cũng ở thủ đô, hay là tôi gọi điện cho chị ấy, bảo chị ấy tới đây? Nguồn: http://truyenfull.vn
Nhâm Lập Quyên lại nói một câu, người gọi là "chị Tĩnh" mà cô ấy nhắc tới là Hoàng Tĩnh, giờ Hoàng Tĩnh là tổng giám đốc khách sạn, những chi nhánh trong Trung Quốc đều nằm dưới quyền quản lý của cô ấy.
Cô ấy ở thủ đô, Trương Dương không hề cảm thấy ngạc nhiên, dù sao thì khách sạn chính cũng nằm ở thủ đô.
- Không cần đâu, hôm nay tôi không thể đi cùng mọi người, tôi đến đây để ăn bữa cơm gia đình!
Trương Dương cười lắc đầu. Trương Khắc Cần và những người khác đã đi từ đằng sau đến, thấy bên cạnh Trương Dương có nhiều người, nên họ không tới gần.
- Cả nhà em xin cảm ơn ý tốt của chị Lập Quyên!
Dương Quang cũng nói theo một câu, tiểu tử này miệng ngọt, Nhâm Lập Quyên ngay lập tức cười lên.
- Vậy thì mai nhé, tối mai tôi sẽ liên lạc với anh, chúng ta đi ăn thứ khác, tôi sẽ gọi cả chị Tĩnh và những người khác nữa. Anh đã đến đây mà không hẹn gặp một lần là không được, thế nhé, chúng tôi vào trước đây!
Nhâm Lập Quyên cười nói, rồi cùng mấy cô gái bên cạnh cô, trò chuyện líu ríu đi vào.
Tiêu Hà trước khi đi vào đã hỏi tình hình của bên Trương Dương, bảo sau khi họ gặp nhau đi thẳng vào, anh ta sẽ nghĩ cách sắp xếp trước một phòng cho họ.
Khách sạn, nhà hàng lớn đều có phòng dự trữ, Toàn Tụ Đức cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên một người mới vào công ty như Tiêu Hà cũng có thể lấy phòng dự trữ, ít nhiều làm cho Trương Dương bất ngờ.
Trương Dương không từ chối ý tốt của Tiêu Hà, như vậy cũng tốt, ít nhất mọi người không cần đợi ở ngoài, có thể tiết kiệm được nửa giờ đồng hồ.
Dù thế nào, Trương Khắc cần cũng là đại tướng một tỉnh, nếu để ông đợi bên ngoài, bị mọi người nhận ra thì không hay lắm.
Mùi vị của vịt quay Toàn Tụ Đức quả thật rất ngon, đây là nơi có hương vị truyền thống, mọi người đã ăn không ít.
Vịt quay ở đây, cũng làm cho Trương Dương khôi phục lại được một chút ký ức, những ký ức này đã hoàn toàn được hắn coi như thời thơ ấu của mình.
Kiếp trước tuổi thơ của hắn không phải là lưng cõng phương thuốc, thì là luyện tập nhận biết thuốc hoặc tu luyện, không hề có cái gọi là tuổi thơ thật sự.
Mặc dù ở kiếp này cũng có rất nhiều tiếc nuối, nhưng ít nhất cũng là một thời thơ ấu thật sự, Trương Dương rất quý trọng những ký ức này, và cũng rất thích nó.
Cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm yên ổn, vừa ăn xong Dương Uyển Oánh liền vây lấy Trương Dương đi mua điện thoại.
Cũng không biết Michelle đã dùng cách gì, mà lại thuyết phục được nha đầu này nhuộm lại tóc, tiểu nha đầu này đồng ý mấy ngày nữa sẽ nhuộm lại thành tóc đen.
Còn về màu tóc hiện tại, cô ấy định đi chụp ảnh chân dùng, để giữ lại những kỷ niệm này.
Điều này khiến Dương Thanh và Trương Ái Anh vô cùng cảm tạ Michelle, mái tóc vô dạng của con gái, cũng làm cho họ đau đầu rất lâu rồi, nhưng họ có nói thế nào con gái cũng không nghe, thậm chí dù có phải ra khỏi nhà cũng quyết giữ lại mái tóc này, cuối cùng chỉ đành kệ cô ta.
Một vấn đề đau đầu như vậy, mà lại được Michelle giải quyết, hai người đương nhiên rất vui vẻ.
- Anh họ, em có thể thương lượng với anh một chuyện không!
Ăn cơm xong, khi quay về lái xe, Dương Quang bèn đến bên rất thần bí, thấy Trương Khắc Cần và những người khác đều không ở đằng sau, cậu ta vội vàng lên tiếng.
- Chuyện gì vậy?
Bộ dạng của cậu ta làm cho Trương Dương cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
- Tối nay anh có thể cho em mượn xe một chút không, em đã nói với mấy anh em rằng anh họ của em có xe đẹp, nhưng họ không tin, nói rằng em bốc phét, em muốn lái đến cho họ xem!
Dương Quang nói nhỏ, nói xong lại nhìn Trương Dương rất căng thẳng.
Đàn ông đều sĩ diện, và cậu ta cũng không phải là ngoại lệ, cậu đã nói về chiếc Hummer và Bugatti của anh họ cho bạn mình, đáng tiếc rằng những người đó không tin cậu ta.
Điều này làm cho cậu ta nảy sinh ý định mượn xem, và cũng muốn khoe khoang một chút.
Sáng này cậu ta đã muốn nói với Trương Dương, có điều lúc đó có nhiều người, sau đó có thời gian ở riêng với nhau, Trương Dương lại gặp phải bạn học, đành để sau khi ăn xong cơm mới nói chuyện này ra.
- Anh yên tâm, em sẽ không gây ra chuyện gì đâu, hay là anh đi cùng em cũng được!
Thấy Trương Dương không nói gì, Dương Quang lo lắng, lại thêm một câu.
- Được, đến lúc đó anh sẽ đi cùng với em!
Vốn dĩ Trương Dương đã muốn đồng ý, giờ nghe cậu ta nói vậy ngay lập tức liền gật đầu.
Hắn không đồng ý ngay, không phải là vì không muốn cho mượn xe, mà là vì lo lắng, hắn không biết bạn mà Dương Quang nói kia là ai, điều quan trọng nhất, hắn sợ Dương Quang không chịu nổi kích thích bèn đi đua xe hoặc chơi đua.