Thần Y Thánh Thủ

Chương 767: Đây chính là tư cách của tôi




Trương Tĩnh và Mễ Tuyết cùng đi theo y tá, Trương Dương vẫn chưa đi, rất nhanh, bên cạnh hắn lại tới thêm vài người nữa.

Bên cạnh những người này còn có cảnh sát, vị bác sĩ bị đuổi ra ngoài khi nãy tuy bị Long Phong đánh cho bất tỉnh nhưng tiếng la của họ đã đưa tới không ít người, hiện tại lãnh đạo của bệnh viện đều ở cả đây.

Là bọn họ báo cảnh sát, nói có người hành hung ở bệnh viện, chiếm phòng giải phẫu, còn giam cầm phi pháp bác sĩ của bọn họ.

Nói giam cầm phi pháp vì chỉ mấy vị bác sĩ sau khi bị Long Phong đánh cho bất tỉnh đã giao cho Long Thành, Khúc Mỹ Lan canh chừng.

Trước khi Trương Dương chưa ra thì Long Phong sẽ không thả cho bọn họ rời khỏi.

Tuy nhiên, cảnh sát có đến đây thì cũng không có tác dụng. Khi bọn họ tới, chưa bắt đầu điều tra đã nhận được mệnh lệnh của cấp trên, chỉ phụ trách hiệp trợ ở bệnh viện, duy trì trật tự, còn những chuyện khác không được tham dự.

Cảnh sát chỉ duy trì trật tự, khiến người lớn tiếng kêu la ở bệnh viện lập tức hết lo lắng.

Sau đó Trương Dương đi ra, còn đưa người bệnh ra theo làm cho bọn họ giật mình kinh hãi.

Phòng giải phẫu vì sao bị chiếm, vừa rồi chuyện gì đã xảy ra, kỳ thật bọn họ đã tìm người hỏi qua, không phải tất cả mọi người đều bị Long Phong đánh cho bất tỉnh, trong đó có một vài người không kêu nên Long Phong không để ý tới, nhờ vậy nên người của bệnh viện mới biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Một người bệnh bị tuyên bố sắp tử vong, không ngờ lại được đưa ra, nên làm cho bọn họ đều sững sờ. Sau khi Mễ Lam được đưa trở về phòng bệnh, bọn họ mới nhớ lại tại sao lại xuất hiện ở trong này.

- Tôi là Chu Quốc Khánh, phó viện trưởng của bệnh viện, cậu là ai, tại sao phải chiếm phòng phẫu thuật của chúng tôi?

Người đi tới là phó viện trưởng của bệnh viện, do viện trưởng đi công tác nên y là lãnh đạo tối cao của bệnh viện hiện tại. Y nghe tiếng la nên đi qua bời nơi này hiện tại cũng do y đang phụ trách.

Phòng giải phẫu bị người nhà bệnh nhân chiếm lấy, chuyện thế này họ thấy lần đầu ở bệnh viện.

- Tôi là ai không quan trọng, người này là bác sĩ của bệnh viện sao?

Trương Dương thản nhiên nhìn và đưa tay chỉ gã bác sĩ bị Long Thành và Khúc Mỹ Lan giữ.

Bác sĩ kia là bác sĩ trưởng trong ca giải phẫu cho Mễ Lam, nếu không phải gã không làm tròn trách nhiệm, xảy ra sự cố, Trương Dương cũng không cần dùng đến linh dược, Mễ Lam càng không phải rơi vào tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.

- Các người đều là đồng bọn, các người bị tình nghi phạm tôi giam giữa người phi pháp, cố ý gây thương tích. Tôi khuyên các người tốt nhất hãy đi tự thú!

Vị phó viện trưởng Chu chưa nói gì thì bên cạnh y đột nhiên có một người lên tiếng, và dường như rất am hiểu luật pháp.

Trương Dương nhìn cũng không thèm nhìn, hắn chỉ nhìn chung quanh xong, hạ giọng nói:

- Có mấy lời không tiện nói ra ở nơi này, dẫn chúng tôi đến một nơi yên tĩnh đi!

- Nơi yên tĩnh, cậu còn muốn đi sao...

Người nọ lại nhảy ra, nhưng lần này chưa nói xong đã bị phó viện trưởng Chu ngăn lại.

Phó viện trưởng Chu còn trừng mắt liếc gã một cái.

- Được, các người đi theo tôi!

Phó viện trưởng so với người thường thì suy nghĩ cũng cặn kẽ hơn một chút nên cũng cảm nhận ra sự phiền toái của sự việc.

Bất kể nói thế nào, một khi tin tức người bệnh bị bọn họ tuyên bố sắp tử vong nhưng giờ đã được cứu sống bị đưa ra ngoài thì bệnh viện sẽ phải ghánh trách nhiệm rồi.

Chuyện thế này càng không thích hợp cho công chúng biết, nơi này trừ người của họ và cảnh sát ra còn có người bệnh và người nhà của bệnh nhân. Nếu truyền ra ngoài thì đối với thanh danh của bệnh viện sẽ không tốt chút nào.

Trương Dương đề nghị đến nơi yên tĩnh nên rất hợp với tâm ý của y. Gã đó không biết gì cả nên y không phản ứng không được.

Phó viện trưởng Chu dẫn Trương Dương đến phòng họp của bệnh viện, Long Phong, Long Thành cùng với Khúc Mỹ Lan cũng cùng tới, ngoài ra còn có các bác sĩ kia cũng bị họ đưa tới luôn.

Người của bệnh viện có mặt nhiều nhất, khoảng chừng mười mấy vị lãnh đạo các khoa của bệnh viện.

Cảnh sát thì do dự nhưng cuối cùng thì không đi qua đó, cấp trên chỉ ra lệnh cho bọn họ hiệp trợ, duy trì trật tự, chuyện nội bộ bên trong bọn họ sẽ không can thiệp.

Thân phận của bọn họ đặc thù, tham dự vào không phải là chuyện tốt.

- Các người rốt cuộc là ai, tại sao phải cướp phòng giải phẫu? Tại sao phải đánh người của chúng tôi? Các người có biết các người làm như vậy là trái pháp luật nghiêm trọng hay không, toàn bộ có thể bị bắt và bị phạt!

Mới vừa vào phòng họp, phía bệnh viện có người đứng dậy lớn tiếng nói.

Nơi này không có người ngoài, lúc này phó viện trưởng Chu cũng không cần phải ngăn họ nói. Đối với phía bệnh viện, điểm có lợi duy nhất chính là những người trước mắt họ đã cướp phòng giải phẫu và đánh người của bệnh viện.

Chuyện còn lại có thể nói là hiểu lầm, thậm chí có thể cho qua. Bọn họ chỉ cần nắm chắc điểm này là được.

- Đánh bọn họ là bởi vì bọn họ nên đánh, chiếm phòng giải phẫu là vì cứu người!

Trương Dương lạnh lùng nhìn gã một cái, lúc này mới nhẹ nhàng nói.

Long Phong đánh người hắn không nhìn thấy, cho dù có nhìn thấy thì cũng sẽ ủng hộ, mấy người này nên đánh lắm. Theo tính tình của mình, Trương Dương rất muốn tự tay giải quyết mấy người đó.

Thân là bác sĩ, chữa bệnh xảy ra sự cố, không nghĩ cách cứu người, lại để cho người bệnh của mình nằm chờ chết, cái đó so với mưu sát không có gì khác nhau cả.

Bác sĩ như vậy, nếu có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, giữ lại người như vậy chỉ hại thêm nhiều người.

- Nên đánh? Các người cũng quá kiêu ngạo rồi!

Người nói nghe Trương Dương trả lời một câu liền tức giận vỗ bàn, lớn tiếng kêu lên.

Trương Dương không để ý tới gã, trực tiếp lôi vị bác sĩ phẫu thuật qua tát cho một cái, người này liền từ từ tỉnh lại.

- Nói đi, khi giải phẫu rốt cuộc xảy ra sự cố gì, sao lại thế này?

Trương Dương nhìn gã, ngồi lên ghế bên cạnh, nhẹ giọng hỏi một câu.

Bác sĩ kia đầu tiên bị sửng sốt, trong mắt có vẻ vẫn còn chút mê man, bắt đầu chậm rãi nói khi mọi người nhìn mình chăm chú.

Y là bác sĩ của bệnh viện, còn là chủ nhiệm khoa tim, ở Bành Thành danh tiếng cũng không nhỏ. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Hôm nay ở nhà y có chuyện do con dâu gây ra nên tâm trạng y không thoải mái, lúc này lại bị gọi đến bệnh viện thực hiện ca giải phẫu, y vốn không muốn đi nhưng không có lý do từ chối.

Người mà Long Thành nhờ vả đã mời y qua, chứ không dùng thế lực của phía chính phủ.

Lúc tâm trạng không tốt mà tiến hành giải phẫu, kết quả có thể đoán ra được, giải phẫu xảy ra sự cố nên lúc ấy y sửng sốt là phải rồi.

Sự cố này bản thân y có thể sửa chữa, đáng tiếc trong lòng y rối loạn, tâm trạng không tốt nên không đi làm chuyện nên làm, cứu sống tính mạng bệnh nhân.

Y không ngờ lại mặc kệ, dù sao đó cũng là bệnh tim cấp tính phát bệnh, sau này cứ nói là không cứu được là được rồi, dù sao chuyện thế này trước kia không phải là không có.

Y lại tán gẫu với người bên cạnh và lên án con dâu của mình, giải phóng những bất mãn trong lòng, đó chính là chuyện đã xảy ra hôm nay.

Theo những gì vị bác sĩ kia chính miệng mình nói ra, mười mấy người của bệnh viện đều mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt lộ vẻ khó tin được.

Chuyện thế này ở bệnh viện quả thật từng xảy ra, nhưng ai lại đi thừa nhận, lại càng không cần phải nói tới việc họ đồng ý nói thẳng ra.

Bọn họ đều nghĩ vị bác sĩ này có phải đã điên rồi hay không.

Bác sĩ kia tất nhiên không có điên, nhưng bị Trương Dương dùng mê hồn thuật, y không muốn nói thật cũng khó. Vì vừa rồi khi Trương Dương hỏi y đã dùng tới mê hồn thuật nên mới thế.

Đối phó loại người như thế nào thì dùng biện pháp như thế ấy.

- Các người còn có gì cần nói?

Chờ y nói xong, Trương Dương mới đứng lên, vị bác sĩ này không chỉ làm chuyện đại loại thế này một lần, điều này cho thấy có nhiều người bệnh không hề đáng chết nhưng vì y mà chết.

Đối với loại người này, Trương Dương tuyệt đối sẽ không buông tha, Trương Dương từng ở bệnh viện công tác nên biết dùng phương pháp gì để trừng phạt loại người này.

- Cho dù bác sĩ sai, nhưng các người cũng không thể chiếm phòng phẫu thuật của chúng tôi, cậu không phải là người của bệnh viện thì có tư cách gì làm như vậy!

Có một người đứng ra nói nhưng bộ dạng rất thiếu tự tin, nói xong thì cúi đầu.

- Đúng đấy, dựa vào cái gì mà cậu vào phòng giải phẫu cứu người, phòng giải phẫu là nơi có thể xông vào sao!

- Y sai, nhưng cậu cũng không đúng!

- Cậu không phải là bác sĩ...

Lại có vài người đứng ra lên tiếng ủng hộ, phó viện trưởng Chu nhìn vị bác sĩ kia, từ lúc vị bác sĩ kia nói chuyện y đã cảm giác được có gì không ổn.

Chuyện lần này đúng là trách nhiệm của bệnh viện, nói nghiêm trọng thì đây là sự cố lớn vì thiếu chút nữa liên quan đến nhân mạng, chuyện như vậy nếu công bố ra ngoài đủ để vị bác sĩ kia vào tù ngồi rồi.

Bởi vì tội cố ý chủ quan sẽ ngang với tội mưu sát.

Tuy nhiên, cũng may Trương Dương đã cứu được. Xem ra lần này là Trương Dương giúp bệnh viện, hành vi đi chỉ trích Trương Dương như vậy quả thật không nên, nhưng Trương Dương không phải là người của bệnh viện, nên vì danh tiếng và ích lợi của bệnh viện, bọn họ cũng chỉ có thể làm như vậy.

Tùy tiện chiếm phòng giải phẫu là cái cớ duy nhất của họ hiện tại.

Về phần đánh người thì chính là việc đánh bất tỉnh mấy người bác sĩ kia, lúc này không ai nói được gì, với việc họ làm thì có đánh chết cũng đáng.

Người chung quanh đều không ngừng chỉ trích, phó viện trưởng Chu cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng ở đó.

Sự tình đối với bọn họ rất bất lợi, hiện tại cũng chỉ có thể kỳ vọng vào cái cớ Trương Dương vô cớ chiếm phòng giải phẫu để giành lợi thế cho bệnh viện, ít nhất không thể để cho bệnh viện rơi vào thế yếu.

- Làm sao ông biết tôi không phải là bác sĩ?

Trương Dương đột nhiên đi tới, bàn họp là một cái bàn dài, người của bệnh viện và người của Trương Dương ngồi ở hai bên, Trương Dương đột nhiên đi qua khiến mười mấy người kia giật nảy mình.

- Các người làm sao biết tôi không có tư cách giải phẫu?

Trương Dương lạnh lùng nói. Lúc nói chuyện liền lấy từ trên người ra một quyển sổ, cuối cùng đi tới trước mặt phó viện trưởng Chu.

- Đây chính là tư cách của tôi!

Đem cuốn sổ để xuống bàn, lúc này Trương Dương mới trở về vị trí, bệnh viện này có quá nhiều thứ bê bối.

Nhưng bệnh viện dù sao cũng là bệnh viện, Trương Dương không có bất kỳ thành kiến nào với bệnh viện, cũng có được cái đáng để tôn trọng, bản thân bệnh viện là nơi cứu sống con người, chỗ khác nhau là con người trong bệnh viện thôi. Hôm nay nếu không phải do không có biện pháp, hắn cũng sẽ tôn trọng quy tắc của bệnh viện, sẽ không chiếm phòng giải phẫu.

Cầm lấy quyển sổ của Trương Dương, chỉ nhìn thoáng qua thôi nhưng ánh mắt của phó viện trưởng Chu liền trở nên căng thẳng, liền thốt lên:

- Chuyện này sao có khả năng?

Mấy người bên cạnh cũng tò mò bu lại xem, ai nhìn thấy nội dung của quyển sổ cũng có vẻ mặt như vậy.

Ánh mắt của mọi người trừng thật to, đầy vẻ khó tin, cứ như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng lắm, hoặc như là đã gặp quỷ vậy.