Thần Y Thánh Thủ

Chương 763: Em họ Trương Tĩnh




Cúp điện thoại, Trương Dương ôm Mễ Tuyết về phòng trước.

Lúc sắp xếp chỗ ở, Truy Phong lại là một vấn đề, cuối cùng vẫn là Long Thành ra mặt mới giải quyết được.

Bình thường ở khách sạn sẽ không đồng ý cho động vật vào, đặc biệt là Truy Phong lại to như kia, Long Thành nhờ quan hệ mới cho bọn họ vào được.

Điều này cũng khiến Trương Dương có chút buồn bực, hắn chiếm cổ phần lớn ở khách sạn kia, ngay cả khách sạn của Bành Thành cũng không mở chi nhánh, nếu không tuyệt đối sẽ không có chuyện phiền toái này.

Khách sạn của mình chắc chắn sẽ không phiền toái như vậy.

Đem Mễ Tuyết trở về phòng, sắc trời đã tối hẳn, đoán chừng Mễ Tuyết vẫn chưa tỉnh được, Trương Dương đã giải huyệt vị cho cô, chỉ là cô ấy vẫn đang hấp thu dược lực của Vô Ảnh, lúc này chưa thể tỉnh lại.

Phòng của bọn Trương Dương đặt là phòng tổng thống, có điều phòng tổng thống này hơi nhỏ, chỉ có hai gian.

Long Phong và Long Thành lại thuê thêm một phòng, hai gian phòng còn lại, một gian tất nhiên là Trương Dương và Mễ Tuyết, gian còn lại là Khúc Mỹ lan.

- Linh linh linh!

Sắc trời tối hẳn, điện thoại của Mễ Tuyết lại reo lên, nhìn dãy số, Trương Dương lại có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Vẫn là dãy số vừa nãy, đây là số di động, xem ra người em họ có tính nôn nóng kia của Mễ Tuyết đã tìm đến đây.

- Trương Dương, là điện thoại của em kêu sao?

Nằm trên giường Mễ Tuyết mơ màng ngồi dậy, có vẻ rất mê man, trong ấn tượng của cô vẫn còn ở trên xe, sao đột nhiên lại biến thành ở trong khách sạn, lại còn nằm trên giường nữa.

- Là điện thoại của em, em họ em gọi, chắc là đến khách sạn rồi!

Trương Dương cười ha ha đưa điện thoại tới, rất nhanh Mễ Tuyết nhận xong điện thoại.

Điện thoại đúng là của em họ gọi đến, cô ấy bây giờ đang đỗ xe ở khách sạn, nói Mễ Tuyết và Trương Dương nhanh xuống, ở nhà đã làm xong cơm, chỉ đợi họ về thôi.

Em họ của Mễ Tuyết tính cách thật nôn nóng, điện thoại vừa gọi xong, chưa đợi Mễ Tuyết trả lời đã trực tiếp cúp điện thoại rồi, khiến Mễ Tuyết không khỏi lắc đầu.

- Trương Dương, em không nghĩ mình sẽ ngủ như chết vậy!

- Nhìn Trương Dương, cô có chút xấu hổ, cúi thấp đầu, cô còn tưởng mình ngủ say thật, rất mất mặt.

- Ya..a .a

Vừa mới cúi đầu, Mễ Tuyết liền hét lên một tiếng, lập tức đỏ bừng mặt, cô thấy quần áo trên người mình quá nóng bỏng.

Sao quần áo này lại trên người cô, tự nhiên cô hiểu ra, cũng nhớ lại những chuyện điên cuồng lúc trước.

Điều này khiến cô càng đỏ mặt, không dám nhìn Trương Dương, trong lòng có chút ảo não, hôm nay sao mình lại điên cuồng như vậy, còn mặc thế này ra ngoài đi đua xe với người ta.

Tất cả những việc này đối với cô thật không thể tin nổi, trước kia cô căn bản không thể làm ra những chuyện thế này.

- Anh ra ngoài trước đi, em thay quần áo!

Đỏ mặt một lúc, Mễ Tuyết không chịu nổi nữa, đem Trương Dương đuổi ra ngoài, điều này làm cho Trương Dương không hiểu ra sao cả, hai người đã là vợ chồng rồi, thay quần áo còn bắt mình ra ngoài.

Hắn nào đâu biết rằng, Mễ Tuyết đang xấu hổ, cần có chút không gian cho riêng mình.

Lúc thay quần áo, Mễ Tuyết lại đỏ mặt lần nữa, bộ quần áo này là hai ngày trước dạo phố nhìn thấy trong một cửa hàng, lúc đó cô hứng thú, muốn mua để mặc cho Trương Dương xem, dù sao loại quần áo này chỉ che đi những bộ phận quan trọng, để lộ ra rất nhiều đường cong, Mễ Tuyết còn chưa phóng khoáng đến mức độ này.

Chỉ có điều cô nghĩ thế nào cũng không ra, bản thân lại to gan đến vậy, dám mặc đồ thế này ra ngoài.

Đỏ mặt thay đồ xong, cô mới bước ra, kéo tay Trương Dương cùng ra ngoài.

Trong lúc thay quần áo, em họ kia đã gọi bốn cuộc điện thoại thúc giục, nếu không phải Mễ Tuyết chưa nói cho cô ta phòng của mình, thì cô ấy đã sớm xông lên đây rồi.

Ngay cả như vậy, cô vẫn còn muốn lên đằng trước hỏi thăm, bị người bên cạnh kéo tay mới từ bỏ.

Chào hỏi Khúc Mỹ Lan và Long Phong xong, Trương Dương mới ra cửa, hôm nay đến nhà bề trên của Mễ Tuyết bọn họ đi cùng không thích hợp.

Khách sạn có nhà ăn, bọn họ tự đi là được, dù sao mọi người đều không thiếu tiền, cho dù là Khúc Mỹ Lan, cũng có một tấm thẻ hơn mấy chục vạn tiền mặt, lúc trước em của Ngô Chí Quốc mời cô ấy đưa cho, cô ấy không sử dụng đến, cũng không có cơ hội dùng.

- Chị, em ở đây!

Vừa ra khỏi khách sạn, đối diện không xa có người dùng sức vẫy tay, bên đó có hai người trẻ tuổi, một nam, một nữ.

Cô gái cao khoảng một mét sáu mươi tám, xấp xỉ Mễ Tuyết, thoạt nhìn rất thanh tú, cũng là một cô gái xinh đẹp, đang hưng phấn vẫy tay.

Bên cạnh cô ấy là một người khoảng hơn hai mươi tuổi cao hơn Trương Dương một chút, dáng hơi gầy, thoạt nhìn rất linh hoạt.

Mễ Tuyết kéo tay Trương Dương đi tới.

- Chị, sao chị lâu thế, mẹ đang sốt ruột chờ ở nhà rồi!

Cô gái liền đi lên kéo lấy tay Mễ Tuyết, hưng phấn nói, nhìn Mễ Tuyết một lúc, đột nhiên cô hâm mộ nói:

- Chị, gần đây chị dùng đồ mỹ phẩm gì vậy, giới thiệu cho em đi, em cảm thấy chị xinh đẹp hơn trước đây rất nhiều!

Chàng trai trẻ bên cạnh cô cũng nhìn chăm chú Mễ Tuyết một hồi, trong mắt thoáng qua nét kinh ngạc.

Tuy nhiên, chỉ lóe lên rồi biến mất, không ai chú ý tới, sau đó liền khôi phục lại bình thường.

- Chị không sử dụng gì cả, vừa mới ngủ dậy, còn chậm trễ như vậy, nếu đã vội như vậy chúng ta nhanh chóng về đi!

Mễ Tuyết lắc đầu, quả thực cô không dùng đồ mỹ phẩm gì, chỉ là đồ rất đơn giản.

Sở dĩ cô thay đổi như vậy, hoàn toàn là do tác dụng của Trú Nhan Đan, linh dược cùng với tu luyện nội công, Mễ Tuyết tất nhiên sẽ có loại khí chất khác với người thường.

Loại khí chất này, cũng khiến cô càng thêm xinh đẹp hơn.

Mễ Tuyết kéo tay cô gái, cười nói:

- Tiểu Tĩnh, chị giới thiệu với em một chút, đây là vị hôn thê của chị Trương Dương…

- Em đã nghe chị nói qua rồi, vừa rồi bọn em còn nói chuyện điện thoại, đúng không, anh rể?

Mễ Tuyết còn chưa nói xong, cô gái này đã cười kêu lên, còn nháy mắt với Trương Dương, bộ dạng rất đáng yêu.

Tính cách của cô gái này, Mễ Tuyết đã biết, cũng chỉ có thể cười bất đắc dĩ.

- Anh rể, xin chào, em là Trương Tĩnh, nói ra chúng ta còn là người một nhà, nhưng đừng tưởng là người một nhà thì em sẽ giúp anh, nếu anh dám khi dễ chị em, em sẽ không tha cho anh đâu, hừ!

Cô gái kia còn giơ nắm tay, bộ dạng uy hiếp nói với Trương Dương.

Đáng tiếc là, cô vốn không phải là người hung hãn, uy hiếp như vậy chẳng có bất kỳ đe dọa nào mà còn làm cho bộ dạng của mình thêm phần đáng yêu.

- Chị, anh rể, đây là Đại Phi bạn trai em, cao hơn em một khóa, anh ấy đã tốt nghiệp rồi, bây giờ đang làm việc tại Ủy ban nhân dân thành phố!

Em họ Mễ Tuyết , cũng chính là Trương Tĩnh lại kéo tay chàng trai bên cạnh đến, kiêu ngạo nói, lúc nói còn khoác vai chàng trai, vẻ mặt đầy hạnh phúc.

Có thể nhìn ra, Trương Tĩnh rất thích anh chàng Đại Phi này.

- Ngại quá, em là Lưu Phi, Tiểu Tĩnh bình thường thích gọi em là Đại Phi, nói em lớn hơn cô ấy nên gọi là Đại Phi, cô ấy nhỏ hơn gọi là Tiểu Tĩnh.

Đại Phi vội vàng bước lên phía trước nhỏ giọng nói, trên mặt cũng hơi đỏ lên.

Bộ dạng mắc cỡ này của anh ta, đã để lại ấn tượng tốt với Mễ Tuyết, chỉ rất lo lắng, không biết anh chàng hay mắc cỡ này có bị Trương Tĩnh bắt nạt không, tính cách cô em họ này, còn nam tính hơn cả con trai.

- Đừng nói nữa, em đói bụng rồi, bố mẹ đều đang đợi ở nhà đấy!

Trương Tĩnh kéo tay Lưu Phi, lắc lắc, Lưu Phi lập tức gật đầu, chạy đến chỗ đỗ xe, lái xe.

Trương Dương cũng không nói gì đến chuyện lái xe, nếu bọn họ lái xe, thì đã ngồi xe đẹp của họ rồi, mấy chiếc xe Trương Dương đem đến đều rất phô trương, không muốn mọi người hiểu nhầm.

Qua một lúc, một chiếc xe Audi màu đen có rèm che lái tới.

Chiếc xe Audi này rất đẹp, cũng rất lớn, thoạt nhìn rất khí chất, Trương Dương biết loại xe này, giá thị trường khoảng gần trăm vạn, là một chiếc xe sang trọng.

Hắn và Mễ Tuyết đều không ngờ, anh chàng mắc cỡ này lại lái một chiếc như vậy.

- Chị, anh rể, đây cũng không phải là xe của anh ấy, anh ấy chỉ là một lái xe, làm sao có thể có xe đẹp như vậy được, bởi vì hôm nay anh chị tới, em mới bảo anh ấy lái xe của đơn vị đến đây, chúng ta cũng phải sa đọa một lần đi!

Trương Tĩnh ở bên cạnh cười nói, nói xong xe Audi cũng vừa lái tới, cô ấy xoay qua ngồi vào ghế lái phụ.

Trương Dương không khỏi mỉm cười, cô em họ này quả thực rất đáng yêu, xe công dùng tư, cũng coi như là sa đọa, có điều bây giờ rất nhiều nơi đều như thế, Trương Dương cũng không nói gì.

Xe này đúng là xe công, nhưng có một điều Trương Tĩnh chưa nói.

Xe này là bố của Lưu Phi quyên tặng Ủy ban nhân dân thành phố, Lưu Phi có thể vào Ủy ban nhân dân thành phố làm lái xe, bố của anh ta cũng lao tâm không ít.

Đương nhiên, bằng cấp cũng rất quan trọng, Lưu Phi và Trương Tĩnh cũng học một trường, đều tốt nghiệp ở đại học mở, đó cũng là trường nổi tiếng trong nước, học lực, gia thế đều tốt, Lưu Phi rất dễ dàng vào được Ủy ban nhân dân thành phố.

Di động của Trương Tĩnh cũng là quà tặng sinh nhật của Lưu Phi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nhà Trương Tĩnh không xa, bây giờ Bành Thành cũng không lớn như trước kia, sau hơn mười phút đồng hồ xe liền đến một khu cư xá nhỏ, cuối cùng dừng ở một tòa lầu đơn nguyên.

Cô và Dượng của Mễ Tuyết đều ở cùng đơn vị, tất cả làm việc trong ngân hàng.

Hệ thống ngân hàng là công việc tốt, tuy nói bố mẹ cô ấy không phải là quan lớn gì, nhưng cũng đủ làm cho Trương Tĩnh từ nhỏ không phải lo ăn mặc, nuôi dưỡng như tiểu công chúa.

Trương Tĩnh và Mễ Tuyết khác nhau một điểm, Trương Tĩnh là con gái một trong nhà, không giống Mễ Tuyết, còn có một em trai.

Đoán chừng nguyên nhân cô ấy có tính cách này là do người nhà rất cưng chiều.

Nhà Trương Tĩnh ở lầu ba, gồm ba phòng hai sảnh, rất lớn, có thể có nhà lớn như vậy có thể nhìn ra, ba mẹ cô ấy không phải là nhân viên bình thường, Trương Dương đánh giá một cái, khẽ gật đầu.

Trong nhà thực sự đã chuẩn bị một bàn thức ăn, vừa mở cửa, cô của Mễ Tuyết đã ra đón, nắm lấy tay Mễ Tuyết nhìn, vẻ mặt rất xúc động.

Bà ấy lấy chồng ở Bành Thành, bình thường cũng ít về quê, ở thành phố này gặp được người thân, tự nhiên rất vui vẻ.

Một bên Dượng của Mễ Tuyết cũng chào đón Trương Dương vào, Lưu Phi rất tự nhiên, có thể thấy người nhà của Trương Tĩnh không xem cậu ta như người ngoài, hoàn toàn như người một nhà.