Thần Y Thánh Thủ

Chương 753: Không chỉ muốn giết cậu mà còn muốn giết cả lão ta nữa




Chu Đạo Kỳ có chút giật mình nhìn bọn hắn, cho dù ông ta là một lãnh đạo kiểu học giả thì lúc này cũng nhìn ra hai người có gì đó không đúng.

Bộ dạng này của hai người căn bản không giống là lần đầu tiên gặp mặt, ngược lại là giống như trước kia có chút mâu thuẫn, đối chọi gay gắt gì đó.

- Giáo sư Hoa, Trương Dương, các cậu thế này là?

Chu Đạo Kỳ nhịn không được đành hỏi một câu.

- Viện trưởng Chu, chúng tôi không có việc gì cả!

Hoa Phi Thiên mỉm cười, lại mắt nhìn Trương Dương, nói khẽ:

- Lúc trước tôi rất ngạc nhiên về một sinh viên như Trương Dương, tôi thật không ngờ, đề tài phức tạp khó khăn như vậy lại nằm trong tay một sinh viên, nhưng giờ thì tôi đã có lòng tin, Trương Dương không giống với những sinh viên khác, cậu ấy rất không bình thường!

Lúc nói chuyện, Hoa Phi Thiên vẫn luôn giữ nụ cười sáng lạn, rất dễ khiến cho người ta có cảm tình.

Chu Đạo Kỳ cũng không biết trong lời nói của y còn có ý tứ gì khác, vừa nghe y nói như vậy thì cũng nở nụ cười:

- Giáo sư Hoa nói không sai, Trương Dương nhìn qua thôi cũng đã khiến cho người ta cảm giác được sự khác biệt, lúc trước khi tôi dẫn cậu ấy đi tham gia hoạt động lầ đầu thì đã có một loại trực giác mách bảo rằng cậu ấy nhất định có thể làm ra thành tích, chỉ là thành tích làm ra rốt cuộc ngay cả tôi cũng không ngờ!

Chu Đạo Kỳ rất tán đồng với Hoa Phi Thiên, cho rằng y đối với Trương Dương cũng có loại cảm giác này nên cũng không hoài nghi về tình huống vừa rồi nữa.

- Viện trưởng Chu, giáo sư Hoa, hai người quá khách khí rồi, so với giáo sư Hoa thì tôi còn kém xa tít tắp!

Trương Dương cũng cười theo, trong mắt Hoa Phi Thiên lần nữa hiện lên đạo tinh quang, ý tứ trong lời nói của Trương Dương y tự nhiên là rất rõ ràng.

Nghe Trương Dương nói y hệ như đang bàn về học vấn, nhưng trên thực tế hắn nói lại là về phương diện nội kình, không chỉ bây giờ mà trước đó cũng thế, Hoa Phi Thiên nói Trương Dương là thiên tài cũng chỉ là về phương diện nội kình.

Chỉ có mỗi Chu Đạo Kỳ là người không rõ ràng lắm về mẩu đối thoại nãy giờ.

- Ha ha, các cậu đừng mải khen nhau nữa, đúng rồi, Trương Dương, đề tài do tôi phụ trách nãy sẽ giao lại cho giáo sư Hoa. Học vấn cửa anh ấy mạnh hơn tôi, giao cho anh ấy là thích hợp hơn, cậu không có ý kiến gì chứ?

Chu Đạo Kỳ cười to một tiếng. Lúc này mới nói đến trọng điểm của việc ngày hôm nay cho mời Trương Dương.

Viện trưởng muốn thăng chức, Chu Đạo Kỳ cũng phải vì chức vụ viện trưởng của chính mình mà cố gắng, không ai không muốn leo lên trên. Chu Đạo Kỳ vốn tưởng rằng còn phải đợi một thời gian ngắn nữa rồi mới đi tranh giành, thật không ngờ ngày hôm nay lại đến nhanh như vậy.

Muốn đi lo liệu những việc này, tự nhiên không có nhiều thời giờ tự mình nghiên cứu đề tài như trước.

Nhưng hai đề tài này lại là vốn liếng lớn nhất của ông ta, không thể buông tha, hiện tại ông ta chỉ nắm lấy phần cốt yếu, hai đề tài đều do ông ta sắp xếp, nhưng người phụ trách cụ thể thì lại giao cho những người khác.

Chủ nhiệm Lý khoa lâm sàng phụ trách một cái, một cái khác thì lại giao cho giáo sư Hoa.

Hai đề tài này sắp cho ra thành tích, ra thành tích đối với tương lai của Chu Đạo Kỳ là rất tốt, giáo sư Hoa lại có học vấn khiến cho ông ta bội phục không thôi. Tự nhiên giao cho y là thích hợp nhất.

Chỉ là sự tình như vậy vẫn phải hỏi ý Trương Dương, hai đề tài này đều thuộc quyền sở hữu của Trương Dương cả.

- Viện trưởng Chu anh cứ xem xét sắp xếp là được, tôi không có ý kiến, giáo sư Hoa lợi hại như vậy, tin rằng giao cho anh ấy phụ trách nhất định sẽ rất tốt!

Trương Dương đột nhiên nở nụ cười. Một cái đề tài tự nhiên không nằm trong mắt hắn và Hoa Phi Thiên.

Nhưng Hoa Phi Thiên đường đường là Thủ Hộ Giả, cường giả cấp bậc Đại viên mãn của một thế gia ngàn năm, vậy mà lại chạy đến đại học Trường Kinh phụ trách một cái đề tài của hắn thì ngẫm lại cũng rất là thú vị.

- Giáo sư Hoa, theo anh thì sao?

Chu Đạo Kỳ lại quay đầu lại hỏi Hoa Phi Thiên một câu, việc Trương Dương đồng ý kỳ thật không nằm ngoài dự liệu của ông ta, ông ta biết rõ Trương Dương rất dễ nói chuyện, chỉ cần vấn đề không trái với nguyên tắc thì phía Trương Dương đều sẽ không có việc gì.

- Tôi không có ý kiến, cảm ơn viện trưởng Chu đã cho tôi cơ hội này!

Hoa Phi Thiên hơi khẽ gật đầu, trực tiếp nhận lời, trong mắt Trương Dương thì lại hiện lên nét kinh hãi.

Hắn cảm giác thú vị, nhưng cũng không cho rằng Hoa Phi Thiên nhất định sẽ đồng ý, người tu luyện nội kình, đặc biệt là người của đại thế gia đi ra, thực chất bên trong đều có một loại ngạo khí, không nói mắt cao hơn đầu nhưng mũi có thể vểnh lên trời, đối với rất nhiều người bình thường chẳng thèm ngó tới cũng là sự thật.

Không nói đến ai khác, ngay chính Long Phong cũng là như thế, lúc anh ta vừa tới thì ngoại trừ Trương Dương ra không ai lọt vào pháp nhãn của anh ta cả.

Cho tới bây giờ, Long Phong mới đỡ hơn đôi chút.

Đây là Long Phong, nếu là các đại gia tộc lại cử người ra ngoài thêm lần nữa, thậm chí trưởng lão cấp một bọn họ đi ra thì chỉ sợ cũng sẽ không quan hệ với người bình thường, càng không có khả năng đi làm việc cùng người bình thường.

Mà Hoa Phi Thiên đây chính là cường giả cấp bậc Đại viên mãn, không chỉ có chạy tới trở thành một cái giáo sư, cho hắn một cái thuộc về mình đề tài, còn không chút do dự đã đáp ứng, điều này làm cho Trương Dương có chút ngoài ý muốn.

Có thể giữ được tâm bình tĩnh như vậy thì gã Hoa Phi Thiên này nếu nói không phải đã sống lâu ở cõi thế tục này thì là dối trá cực độ.

Bất kể là điểm nào đối với Trương Dương mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, Trương gia có thể truyền thừa hơn 1,800 năm, kỳ thực cũng có quan hệ rất lớn với việc cùng sinh sống ở giới trần tục, đúng là rèn luyện trong giới trần tục mới khiến cho mỗi đệ tử Trương gia đều có được khả năng bình tĩnh.

Khả năng này rất quan trọng, đương nhiên, đây cũng không phải là nói tất cả gia tộc đều có thể sinh sống ở giới trần tục, mỗi gia tộc đều có đặc điểm khác biệt riêng, đại gia tộc như Long gia, Lý gia mà sinh sống ở giới trần tục thì ngược lại sẽ càng dễ diệt vong. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nhưng bất kể nói thế nào, một người ở thế tục rèn luyện tốt rồi thì đối với việc tu luyện sẽ có trợ giúp rất lớn, đây cũng là nguyên nhân khiến các đại môn phái, các đại gia tộc đều muốn đệ tử vào đời tu luyện.

Thời gian ở giới thế tục càng dài, càng có thể rèn luyện nên tâm tính con người ta, Hoa Phi Thiên thật sự có thể hoàn toàn dung nhập vào giới trần tục, vậy thì tâm cảnh của y đã đạt đến một cảnh giới rất cao.

Nếu không thì đây lại là người hoàn toàn dối trá tiểu nhân, trong bụng xem thường mà mặt ngoài lại điềm nhiên như không có việc gì, người như vậy càng đáng sợ hơn.

- Các cậu đều đã nhận lời là tốt rồi, giáo sư Hoa, một ít tư liệu nghiên cứu tôi đều đã chuẩn bị xong, anh cứ trực tiếp bắt đầu là được, vừa khéo có Trương Dương ở đây, có vấn đề gì các cậu trước tiên có thể giúp nhau thương lượng một chút!

Chu Đạo Kỳ lại cười ha hả nói một câu, trong ba người thì ông ta đang là kẻ hồ đồ nhất.

Lúc này ông ta căn bản không biết, hai người đứng bên cạnh ông ta đều là cao thủ tuyệt thế hàng đầu, dù là bất kỳ môn phái nào, bất kỳ gia tộc nào, đối với hai người bọn họ đều không dám thất lễ.

- Cũng tốt, nhưng ở đây hơi ồn, tôi muốn ra ngoài tìm một chỗ thích hợp để nói chuyện, Trương Dương, cậu thấy thế nào?

Hoa Phi Thiên nhận lấy túi hồ sơ Chu Đạo Kỳ đưa cho rồi quay sang hỏi Trương Dương một câu.

- Chỉ cần Giáo sư Hoa có thời gian. Tôi thì không thành vấn đề!

Trương Dương cười gật đầu, lúc này hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại trường, Hoa Phi Thiên đến lại khiến cho hắn rất cảnh giác, nhưng hắn cũng muốn hiểu rõ Hoa Phi Thiên đến đây rốt cuộc là có dụng ý gì.

- Tốt lắm, các cậu cứ tùy ý tìm chỗ mà trò chuyện, bên này tôi vừa khéo có chút việc phải giải quyết!

Chu Đạo Kỳ cười ha hả, không hề phát hiện hai người kia có gì lạ, hai người này đều l nhân tài nhà trường rất xem trọng, hoặc là nói hai người này bản thân ông ta cũng không thể đi quản lý.

Bọn hắn muốn làm cái gì thì cứ làm, căn bản sẽ không bị phản đối.

Cáo biệt Chu Đạo Kỳ, Trương Dương cùng Hoa Phi Thiên một trước một sau rời ký túc xá. Hoa Phi Thiên phía trước, Trương Dương thì lại theo ngay sau.

- Đi theo tôi!

Vừa ra khỏi ký túc xá, Hoa Phi Thiên liền khẽ bảo một câu, cũng không quay đầu lại mà cứ đi thẳng về phía trước, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều.

Trương Dương lông mày hơi động nhưng vẫn đi theo, đây cũng là ở hiện tại, nếu là trước khi đi Dã Nhân Sơn thì hắn lúc này đoán chừng đã nghĩ cách chạy về trong nhà tìm Trương Bình Lỗ che chở.

Trước khi đi Dã Nhân Sơn thỉ hắn tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Đại viên mãn.

Điều khiến cho Trương Dương không ngờ chính là, Hoa Phi Thiên dẫn hắn tới ngay bãi đỗ xe, nơi này còn có một chiếc Bentley rất ưa nhìn, chiếc xe sang trọng này là của Hoa Phi Thiên.

Đi ra ngoài mà lái xe sang trọng như vậy, vị Đại viên mãn này cũng không phải loại người ít xuất hiện.

Trương Dương trực tiếp đi theo Hoa Phi Thiên lên xe. Hiện tại hắn cũng là kẻ tài cao gan lớn, biết rõ đối phương là Đại viên mãn mà vẫn dám theo tới.

Nhưng suy cho cùng, với thực lực bây giờ của Trương Dương, tuy không phải đối thủ của Hoa Phi Thiên nhưng nếu y muốn giữ chân hắn cũng không hề dễ dàng. Một khi gây ra động tĩnh lớn thì Trương Bình Lỗ nhất định sẽ phát hiện.

Trường Kinh có y thánh một môn phái hai vị Đại viên mãn bọn hắn, bất luận kẻ nào cũng không làm gì được hắn cả.

Lúc này hắn cuối cùng đã rõ ràng rồi, vì sao Trương Bình Lỗ lại không còn ngao du đây đó mà đã ở lại Trường Kinh, âu cũng là lo lắng cho Trương Dương, chỉ cần có ông ta tọa trấn ở chỗ này, Trương Dương tại đây liền không có việc gì.

Những cái kia các đại gia tộc, các đại môn phái Đại viên mãn bình thường không ra ngoài cũng là đạo lý này.

Trong gia tộc một khi có việc, bất cứ chuyện gì cũng không qua mắt được bọn hắn.

Hoa Phi Thiên lái xe như bay thẳng đến vùng ngoại thành.

Về chuyện y đi đâu thì Trương Dương cũng có vẻ không quan tâm lắm, hắn chỉ điềm tĩnh ngồi trên xe ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Nhưng thật sự thì tinh thần lẫn ý chí của hắn đều tập trung ở trên người Hoa Phi Thiên, ở cùng một chỗ với Đại viên mãn, lại còn không biết là địch hay là bạn thì ắt phải coi chừng.

- Xuống xe đi!

Xe chạy đến ngọn núi cạnh khu ngoại thành, đây là một ngọn núi quanh Trường Kinh, không tính là lớn nhưng chưa khai phá bao nhiêu, bên trong có rất nhiều chỗ hoang vu.

Còn chuyện Hoa Phi Thiên dẫn hắn tới nơi này, Trương Dương cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, hắn cũng muốn tìm một chỗ trống trải.

- Hô Duyên Phong trước khi chết đã từng nói, Hoa Phi Thiên biết rõ tôi có thể làm được chuyện thực thể hóa năng lượng thì tất nhiên sẽ không bỏ qua cho tôi, tôi rất muốn biết nguyên nhân!

Trương Dương xuống xe, đứng ở trước cửa xe hỏi thẳng một câu.

Lời này của hắn cũng coi như đã làm rõ thân phận, nói cho Hoa Phi Thiên hay rằng hắn đã biết tỏng y là ai.

- Lão già Hô Duyên Phong kia thật có nói như vậy sao?

Hoa Phi Thiên quay đầu lại, tựa hồ lộ ra vẻ rất kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh lại nở nụ cười rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

- Lão là kẻ tiểu nhân, lấy dạ tiểu nhân mà suy đoán như vậy cũng khó trách, có lẽ cậu không biết đó thôi, nếu như có cơ hội thì tôi không chỉ muốn giết cậu mà còn muốn giết cả lão ta!

- Giết lão ta?

Trương Dương lông mày cau lại, Hoa Phi Thiên thừa nhận muốn giết mình cũng phải, nhưng thật không ngờ đối với Hô Duyên Phong cũng có thể như vậy.

- Đúng vậy, thời điểm mà Thủ Hộ Giả Hoa gia chúng tôi bị gián đoạn, gặp rủi ro, thì kẻ muốn chiếm đoạt Hoa gia nhất chính là Hô Diên gia bọn chúng, dời đi xa cả ngàn dặm theo Thái Hành sơn cũng là để tránh né Hô Diên gia, nếu như thực lực của chúng tôi đầy đủ thì tất nhiên sẽ không bỏ qua cho chúng!

Hoa Phi Thiên vẫn nhìn Trương Dương, vừa nói mà trong ánh mắt còn toát lên sự căm hận không hề che dấu.

Trương Dương trong nội tâm lại hơi có phần sáng tỏ, thế gia ngàn năm mà không có Đại viên mãn thì vô cùng nguy hiểm, chuyện Hô Diên lần này lại khiến cho Trương Dương hoàn toàn rõ ràng.

Năm đó thế hệ Thủ Hộ Giả của Hoa gia bị gián đoạn, của cải tích lũy cả ngàn năm tất nhiên sẽ bị người ta nhòm ngó, Trương Dương cũng biết bọn họ đã từng gặp phải kiếp nạn, chỉ là không ngờ kẻ động thủ với bọn họ chính là gia tộc Hô Diên, cũng khó trách Hoa Phi Thiên sau khi biết được lại hận bọn chúng đến thế.