Thần Y Thánh Thủ

Chương 746: Trở về Trường Kinh




Khi hai người nhìn chăm chú vào thì dấu đỏ này cũng nhạt dần, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

- Không còn nữa rồi?

Diêm Diệp Phi mở miệng nói vài câu, Lý Quyên khi vừa mới bị bệnh, trên cánh tay xuất hiện rất nhiều ghẻ lở khó coi. Việc làm cho bọn họ đau đầu nhất chính là vào mùa hè khi thời tiết nóng bức, Lý Quyên phải luôn mặc áo tay dài để che những vết ghẻ khó coi này.

Thậm chí khi hai người thân mật, Lý Quyên cũng không cởi quần áo.

- Có thật đã không còn rồi không?

Lý Quyên cũng không dám tin khi nhìn vào cánh tay của mình, đưa tay ra run rẩy vuốt ve nó.

Làn da của cô nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, sờ tới sờ lui vẫn có chút cảm giác thô ráp, nhưng vết đỏ quả thật đã không còn.

- Tiểu Quyên, trên mặt của em?

Diêm Diệp Phi dường như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng kêu lên một tiếng.

Lý Quyên khẽ run người, ngón tay chầm chậm đưa lên trên và hơi rung rung.

Trên mặt của cô nàng có hai vất đỏ hết sức khó coi.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô không muốn đi ra ngoài, muốn đi ra ngoài thì phải mang khẩu trang che mặt, bằng không cô sẽ không chịu nổi ánh mắt nhìn mình khác thường của người khác.

Khi ngón tay đặt trên tấm khăn che mặt, Lý Quyên đột nhiên ngưng lại.

Hiện tại cô có chút sợ hãi, sợ hết thảy đều là hư ảo, sợ vết đỏ trên người cô vẫn còn, sợ tất cả những thứ vừa rồi đều là ảo giác.

Bởi cô cũng để ý hơi thái quá, dung mạo đối với các cô gái mà nói đều vô cùng quan trọng, càng không cần phải nói đến một hoa hậu giảng đường tuổi còn trẻ, có thanh danh mỹ nữ như cô.

Sau khi bị mắc loại bệnh ngoài da này, cô từng nghĩ tới việc tự sát, nếu không phải có Diêm Diệp Phi luôn bên cạnh nói cho cô hiểu, không ghét bỏ cô thì chỉ sợ hiện tại cô đã không còn ở nhân thế này rồi.

- Tiểu Quyên, em phải tin tưởng Trương tiên sinh, anh giúp em bỏ xuống!

Thấy cô không nhúc nhích, Diêm Diệp Phi nói, tay đưa ra muốn giúp cô cởi bỏ khăn che mặt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Không cần giúp em đâu, em tự mình làm!

Lý Quyên đưa tay ra chặn tay Diêm Diệp Phi, cô nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc khăn che mặt xuống.

Lúc này Lý Quyên nhắm chặt hai mắt lại, riêng Diêm Diệp Phi thì mở to mắt ra nhìn.

- Không còn, thật sự đã không còn, tiểu Quyên, em xem đi, những vết đỏ trên da đã không còn!

Diêm Diệp Phi lớn tiếng kêu. Nơi đây là lều của anh ta nên không có gương, Diêm Diệp Phi kêu xong liền chạy ra bên ngoài cầm lấy cái gương mang về.

Sau khi Lý Quyên bị bệnh, gương trong nhà toàn bộ bị đập nát cả, bởi hiện tại mặc kệ là đi đâu, cô cũng không muốn xem gương.

- Em mở to mắt ra nhìn mình đi, thật sự đã không còn nữa rồi!

Hai tay cầm gương lại đặt trước mặt Lý Quyên, thấy Lý Quyên không dám nhìn, Diêm Diệp Phi lại cổ vũ cô thêm một câu.

Mí mắt Lý Quyên he hé mở, cuối cùng chầm chậm mở ra, cô rốt cục đã thấy mình trong gương.

Trên hai má của cô vốn có hai vết đỏ, nhìn rất giống hai cục thịt nhão rất khó coi, hiện tại hai vết đỏ đã hoàn toàn biến mất, tuy da trên mặt hơi có chút thô ráp, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục vẻ xinh đẹp như xưa, nhưng so với vẻ mặt lúc bị bệnh thì khá hơn rất nhiều.

Nhìn gương mặt của mình trong gương, Lý Quyên đưa hai tay ra nhẹ nhàng vuốt ve.

Bờ vai của cô nàng đột nhiên run lên, cả người cũng run theo, cô bưng mặt khóc, không ai có thể hiểu được cảm giác sau khi bị bệnh cô rơi vào trạng thái như thế nào, cô hy vọng chúng có thể biến mất đến cỡ nào, thậm chí cô còn muốn dùng kéo cắt thịt của mình xuống.

Cô từng định làm như vậy nhưng bị Diêm Diệp Phi ngăn cản, và nói nếu cô làm vậy anh ta cũng sẽ làm theo, nhờ vậy cô mới từ bỏ ý nghĩ đó.

Cô cũng nghĩ đến phẩu thuật thẩm mỹ, đáng tiếc phẩu thuật thẩm mỹ cũng không có phương pháp này để xử lý với gương mặt của cô, dần dà cô thất vọng hoàn toàn và sống khép mình hơn.

Tuy nhiên, không biết bao nhiêu lần cô nằm mơ thấy mình bình thường và khôi phục lại gương mặt trước kia.

Có thể nói đó là mơ ước lớn nhất của cô.

Hiện giờ giấc mộng rốt cục đã trở thành sự thật, Lý Quyên không che giấu được tâm trạng, dựa vào Diêm Diệp Phi khóc rống lên.

Diêm Diệp Phi hiểu được nên ôm cô vào lòng, không nói gì, cứ thế để cho cô khóc.

Y biết rất rõ bệnh của Lý Quyên vẫn chưa chữa khỏi hẳn. Trương Dương đã nói, hắn chỉ có thể làm giảm bớt, tạm thời thay đổi tình hình hiện tại, muốn chữa khỏi bệnh của Lý Quyên, đợi tới Trường Kinh rồi hãy nói.

Lúc này chắc chắn Lý Quyên sẽ không phản đối đi Trường Kinh nữa và hẳn cô sẽ là người ủng hộ đầu tiên.

Bên ngoài, bọn Trương Dương và Long Thành cùng nhau dùng bữa sáng, ngoại trừ có nhiều người ra, giữa bọn họ vẫn giống y như lúc trước, vẫn rất tùy ý.

Tuy nhiên ai cũng cảm giác được Trương Dương đối với bọn họ có chút khác khác.

Tất cả những gì mà họ làm Trương Dương không nói gì, nhưng đều ghi ở trong lòng, về sau nếu bọn họ có chuyện gì, Trương Dương cũng sẽ tận lực giúp đỡ bọn họ.

Thứ tình nghĩa thế này không cần phải nói ra miệng.

Đây là đối với bọn họ, nhưng nếu là người khác khi cần cảm tạ thì vẫn phải cảm tạ.

Người nhiều tìm đến hắn như vậy, có vài người còn bị thương, không biểu hiện một chút thì Trương Dương sẽ rất băn khoăn.

Hắn cố ý bảo người ra ngoài mua thiệt nhiều thức ăn để mọi người có thêm đồ ăn vào buổi tối, cũng may có đủ đầu bếp nên chỉ cần đủ nguyên liệu thì việc có một bữa tiệc lớn không còn là vấn đề.

Ngoài mời đoàn người ăn một bữa ra, Trương Dương cũng không ngừng đi lại giữa họ.

Có người mắc bệnh không tiện nói ra, cả bệnh nhẹ nữa, Trương Dương đều xem và nói cho bọn biết. Không ít người không biết mình nhiễm bệnh, trong đó có mấy người bị bệnh tiềm ẩn, nếu không phải Trương Dương giúp thì không bao lâu sau có thể phát bệnh, một khi phát bệnh thì sẽ nghiêm trọng hơn so với hiện tại rất nhiều.

Bọn họ coi như làm việc tốt được báo đáp, danh xưng thần y của Trương Dương cũng bắt đầu được truyền đi xa.

Trừ bọn họ ra, phía bộ đội, cảnh sát vũ trang Trương Dương cũng ủng hộ rất nhiều thứ. Quy củ của bộ đội hơi nhiều, cũng hơi nghiêm, Trương Dương không trực tiếp qua đó, nhưng những gì ủng hộ tuyệt đối không ít.

Còn có trấn trưởng Vương cùng người trong trấn, cũng tặng đi rất nhiều thứ.

Lần này nhiều người tới như vậy, đối với hoàn cảnh xung quanh cũng có ảnh hưởng nhất định, đợi sau khi những người này rời khỏi, bọn Trấn trưởng Vương nhất định sẽ bận rộn một phen.

Trương Dương và Trấn trưởng Vương thương lượng, đầu tư một khoản tiền vào thị trấn, xây dựng một nhà máy gia công thổ sản vùng núi, và cung cấp một dây chuyền phục vụ.

Người trên núi có thể thu thập các loại thổ sản vùng núi đưa vào trong nhà máy gia công, sau đó tung ra ngoài bán. Trương Dương không chỉ đầu tư xây nhà máy mà còn phụ trách tiêu thụ nên hoàn toàn giải quyết vấn đề nhàn rỗi của bọn họ.

Về phần tiêu thụ cũng không khó, đến lúc đó có thể đưa mấy thứ này vào siêu thị của Tạ gia tiêu thụ, cũng có thể để lại quán rượu của Trương Dương.

Tóm lại, tuyệt đối không lo chuyện tiêu thụ mấy thứ này. Nói như vậy, nếu thổ sản vùng núi của thôn trấn mình không đủ thì bọn họ có thể thu thêm của thôn trấn lân cận, vì thôn trấn của mình mà kiếm tiền.

Đầu tư cho nhà máy tổng cộng mất năm triệu, Trương Dương vốn tính sẽ quyên tặng công xưởng này, sau đó Trương Dương quyết định để lại một nửa cổ phần, còn một nửa thì quyên cho thôn trấn.

Đây cũng là yêu cầu mà trấn trưởng Vương nhấn mạnh, bây giờ y còn ở đây, có thể trấn được, cam đoan vì công phục vụ, một khi y không còn ở đây hoặc không còn ngồi ở vị trí này nữa thì sao?.

Bảo Trương Dương giữ lại một nửa cổ phần, ít nhất y tin tưởng Trương Dương tuyệt đối sẽ không bạc đãi người trong trấn, sẽ giúp giải quyết công ăn việc làm.

Rạng sáng ngày thứ hai, người tới từ các nơi cũng bắt đầu giải tán, các chiến sĩ cảnh sát vũ trang cũng đã rời khỏi vào ngày hôm qua, nếu không phải do thôn trấn chỉ có một con đường đi ra ngoài thì người đi sẽ càng nhiều.

Con đường này cũng doTrương Dương quyên tặng xây dựng.

Đến Trương Dương cũng không nghĩ ra do nhờ có con đường này mà nhiều người đến tìm mình như vậy.

Hai ngày sau, mọi người mới đi hết, chỉ còn lại mấy người Trương Dương, và bọn Trương Dương cũng chuẩn bị xuất phát rời khỏi.

Tiền đầu tư xây nhà máy Trương Dương đã đưa ra toàn bộ, hiện tại trấn trưởng Vương đang bề bộn với chuyện này, y biết rõ tầm quan trọng của nhà máy này đối với người dân sống trên núi.

Có này nhà máy người dân sống trên núi sẽ từ từ làm giàu, và nó sẽ không còn là giấc mộng nữa, có thể lưu lại cho con cháu đời sau nguồn của cải thật lớn.

Trấn trưởng Vương bởi do bận với chuyện này nên không thể tự mình đến đưa tiễn bọn họ, nhưng phái không ít người đức cao vọng trọng trong thôn trấn đến đưa tiễn.

Thôn trấn thay đổi ai cũng nhìn thấy, bọn họ đều rất rõ những thay đổi này là do ai mang đến cho họ. Không có Long Thành, không có Trương Dương, chỉ sợ trong trấn giờ vẫn giống như trước, vẫn nghèo, những đứa nhỏ không được đi học, đến cơm cũng không có ăn.

Trước khi rời khỏi thôn trấn, Trương Dương tìm đến công ty dọn dẹp vệ sinh và công ty cây xanh.

Bên ngoài trấn quả thật bị ô nhiễm rất nghiêm trọng, cả vạn người ăn uống, tè ị, còn có rất nhiều thực phẩm ăn liền, đã làm cho bên ngoài trấn tràn đầy rác rưởi.

Trong trấn nếu dựa vào chính mình thì chỉ có thể vệ sinh được một phần nào, nên Trương Dương tìm người đến vệ sinh cho họ.

Ít nhất, những người này chuyên nghiệp nên làm sẽ tốt hơn nhiều.

Xong xuôi hết thảy mọi người mới trở về Trường Kinh.

Lúc này, chẳng ai ngờ rằng sẽ ra ngoài lâu như vậy. Vừa mới vừa trở về, bọn Ngô Chí Quốc, Lý Á, Thường Phong liền tự trở về nhà của mình, bọn họ có không ít công việc cần làm, lần này trễ nải lâu vậy nên giờ phải về xử lý.

Tô Triển Đào và Dương Linh cũng thế, bọn họ tuy rằng không ở công ty nhưng vẫn phải hoạt động kinh doanh, có rất nhiều việc nếu không có chữ ký của bọn họ thì không được, hiện tại cũng bị tồn đọng rất nhiều vấn đề.

Sau khi đến Trường Kinh, Trương Dương bắt đầu tiễn từng người.

Đến cuối cùng, trừ Long Thành ra, tất cả mọi người đều rời khỏi. Trong khoảng thời gian này Vương Thần có không ít việc bị đọng lại, vừa trở về đã phải nhanh chóng đi xử lý.

Về phần Long Thành, nhiệm vụ bây giờ của y chính là tạo mối quan hệ tốt với Trương Dương, nên khác với mọi người, y là người nhẹ nhàng nhất.

Long Thành tiễn Trương Dương về biệt thự, cuối cùng cũng nói câu từ giã. Trương Dương vốn định khi trở về sẽ mời mọi người ăn một bữa thịnh soạn, nhưng sau đó đành từ bỏ.

Dù sao sau này cũng có nhiều thời gian và cơ hội, tất cả mọi người ai cũng có việc phải làm, nên không dám để bọn họ bị chậm trễ.

Đi về cùng Trương Dương chỉ còn lại có Diêm Diệp Phi và Lý Quyên. Hiện tại Lý Quyên rất tín nhiệm và khâm phục Trương Dương, mấy ngày nay ngày nào Trương Dương cũng châm cứu cho cô nàng, mỗi ngày một lần, giúp vết đỏ trên người cô không còn xuất hiện nữa.

Cô hiện tại thậm chí nghĩ rằng bệnh của mình đã khỏi hoàn toàn.

Chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh lạ ghê tởm kia là tâm nguyện lớn nhất của cô, nếu so với khát vọng được tu luyện nội kình thì nó còn mãnh liệt hơn.

Thật ra Diêm Diệp Phi luôn một lòng muốn bái sư học nghệ, tu luyện nội kình để trở thành một cao thủ thực sự. Vừa đến nhà Trương Dương, biểu hiện của y nhanh nhẹn vô cùng, chuyện gì cũng giành làm, không khác gì một đồ đệ thực sự.