Vừa rạng sáng ngày thứ hai, truy phong đã xuất hiện bên ngoài doanh địa thôn.
Mảnh doanh địa này là mảnh địa của bọn Long Thành, Ngô Chí Quốc, Vương Thần, ngoài bọn họ ra, còn có mấy ngàn người đến, lần này vì tìm kiếm Trương Dương mà phát động rất nhiều người, vì quan hệ của bọn họ, những người này đều sống rất gần đây, quây thành một vòng.
Hôm qua cảnh sát vũ trang đã bắt đầu từ từ rút lui, nhưng bọn hắn bên này vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nhiều người như vậy, không thể nói rút lui là rút lui ngay được, cũng phải có kế hoạch.
Mới sáng sớm, đã có người tỉnh dậy bắt đầu nấu cơm, trong doanh địa đều có phân công, chia ra bao nhiêu người trong một nhóm, và mỗi nhóm tự phân công người nấu cơm cho nhóm mình, buổi sáng những người này sẽ thức dậy sớm hơn một chút và bộn rộn nấu nướng.
- Ngựa trắng?
Một đầu bếp đang cầm thìa ở bên ngoài đột nhiên kêu lên một tiếng, tay anh ta cầm thìa, còn ánh mắt thì ngây ngốc nhìn phía trước.
Đằng trước doanh địa của bọn họ không biết từ khi nào xuất hiện một con ngựa trắng thuần khiết, trên lưng con ngựa còn có hai người, một nam, một nữ, cô gái rúc đầu vào lòng chàng trai kia, không dám lộ diện.
- Chào buổi sáng!
Chàng trai nhẹ nói, con ngựa trắng của anh ta khẽ kêu Xi..Xi, lại trực tiếp phóng qua bên cạnh bọn họ, khiến bọn họ ngay cả thời gian chào hỏi cũng không có.
- Truy Phong, chậm thôi!
Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, tính tình truy phong vẫn thế, hiện tại đã cho phép Mễ Tuyết ngồi trên người nó, đối với những người khác như là kiêu ngạo.
- Hí hí-ZZZ
Truy Phong hừ mũi hai tiếng, tốc độ giảm bớt một chút, cuối cùng dừng ở đó.
Truy Phong đã đến phía sau doanh địa, nơi này cũng là nơi bọn Long Thành, Tô Triển Đào cùng với Ngô Chí Quốc ở, Ngô Chí Quốc đang chuẩn bị món ăn ở bên ngoài, bên cạnh còn có Thường Phong, Lý Á hỗ trợ.
Mấy người bọn họ luôn ở cùng một chỗ, mấy ngày này cũng toàn là Ngô Chí Quốc làm cơm.
- Buổi sáng tốt lành!
Trương Dương ôm Mễ Tuyết xuống ngựa, cười nói, bọn Ngô Chí Quốc, Thường Phong đều ngẩng đầu, cười đáp lại.
Vương Thần vẫn trước sau như một ngủ nướng, Tô Triển Đào thì kéo theo Dương Linh không biết là đi đâu, hôm qua sau khi đã tìm thấy Trương Dương mọi người đều rất thoải mái, bao nhiêu ngày qua Tô Triển Đào và Dương Linh không có lúc nào được yên ổn một chỗ, mới sáng sớm hôm nay đã vội vàng đi đền bù rồi.
- Trương, Trương tiên sinh, cậu đã trở lại rồi !
Một cái lều mở ra, Diêm Diệp Phi đi từ trong ra, sững sờ nói với Trương Dương.
Bên cạnh ông ta còn có một phụ nữ, người phụ nữ này còn đeo một tấm khăn che mặt, đang kéo tay Diêm Diệp Phi, rất căng thẳng nhìn Trương Dương.
Thời đại này, phụ nữ dùng khăn che mặt rất hiếm gặp, ngoài trừ một số ít dân tộc thiểu số ra, cơ bản không có người dùng khăn che mặt, chắc chắn ở đây còn có nguyên nhân khác.
- Trương tiên sinh, đây là vợ của tôi Lý Quyên, bà ấy đã đến đây mấy ngày rồi, nhưng lúc đó cậu không có ở đây!
Diêm Diệp Phi vội vàng nói, lại kéo người phụ nữ bên cạnh lại gần giới thiệu với Trương Dương.
Hôm Trương Dương rời đi, Diêm Diệp Phi liền gọi bà xã đến đây, còn thề non hẹn biển rằng lần này nhất định có người có thể chữa khỏi bệnh cho bà ấy.
Mọi biểu hiện của Trương Dương đã cho ông ta rất nhiều lòng tin.
Trương Dương mất tích ngày thứ ba, vợ của Diêm Diệp Phi, Lý Quyên đã đến được tiểu thôn này, đáng tiếc khi đó Trương Dương không có ở đây, vì vậy Diêm Diệp Phi liền cùng vợ mình chờ đợi ở đây.
Chỉ có điều ông ta cũng không ngờ rằng lần này chờ đợi lại lâu như vậy.
- Trương tiên sinh, cậu hãy nghỉ ngơi trước đi!
Diêm Diệp Phi vội vàng đi lấy ghế dựa cho Trương Dương và Mễ Tuyết, dù sao cũng là ngoài trời, nên rất nhiều ghế bày biện tùy tiện ở đây.
Kỳ thật, điều ông ta mong muốn nhất là Trương Dương xem giúp bệnh tình cho vợ ông ta, nhưng ông ta cũng biết Trương Dương vừa mới trở về, lúc này mà nói e không tiện, vì vậy mới nói câu này.
- Tôi không sao, chào Diêm phu nhân, bà tới đây từ khi nào vậy?
Trương Dương kéo tay Mễ Tuyết bước lên trước một bước, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ mang khăn che mặt đứng bên cạnh Diêm Diệp Phi.
Người phụ nữ này chỉ đeo lớp khăn mỏng, nhưng lớp khăn mỏng này lại hoàn toàn khiến cho người khác không thể nhìn rõ hình dạng của bà ấy.
Không chỉ người bình thường có cảm giác này, ngay cả Trương Dương cũng có.
Vừa rồi khi nhìn thấy người phụ này, Trương Dương cũng không nhìn rõ khuôn mặt của bà ấy, chỉ cảm giác trên mặt bà ấy có chút mơ hồ, sau khi nhìn tỉ mỉ, mới thấy rõ ràng.
- Mị Ảnh thể chất?
Trương Dương nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, nét mặt cũng vô cùng giật mình.
Người phụ nữ trước mắt này không ngờ cũng có thể chất tu luyện giới vô cùng khó khăn trong tu luyện thể chất, Mị Ảnh thể chất là một trong năm ngũ đại thể chất, cái gọi là Mị Ảnh thể chất, trời sinh đã khiến người khác nhìn không rõ bản chất.
Mị Ảnh thể chất xếp hạng thứ năm trong ngũ đại thể chất.
Đừng cho nó chỉ xếp hạng sau cùng, hiệu quả của nó trong ngũ đại thể chất có thể nói là số một, đặc biệt là đối với phụ nữ, dùng loại thể chất này càng mang lại nhiều thuận tiện, mặt khác kết quả của nó tuyệt đối không thua kém loại thể chất khác.
Người tu luyện loại thể chất này sẽ mang một loại mị lức và sức hấp dẫn đủ để thu hút ở tất cả nam giới.
Tục ngữ có câu, đàn ông phụ trách chinh phục thế giới, phụ nữ phụ trách chinh phục đàn ông.
Phụ nữ có Mị Ảnh thể chất trời sinh đã có thể chinh phục đàn ông.
Ngoại trừ mị hoặc ra, Mị Ảnh thể chất còn có một đặc điểm rất lớn đó chính là hư ảo.
Người có thể chất Mị Ảnh nếu như tu luyện khinh công, thì hiệu quả sẽ mạnh hơn so với bất cứ người nào, thể chất đặc biệt của bọn họ không chỉ giúp bọn họ tu luyện nhanh mà còn tăng thêm hiệu quả.
- Trương Dương, anh nói gì?
Mễ Tuyết quay đầu hỏi Trương Dương, vừa rồi Trương Dương có nói vài từ, cô có nghe được một chút nhưng không hoàn toàn nghe rõ.
- Không có gì!
Trương Dương lắc đầu, Diêm Diệp Phi cũng phát hiện thấy sự kinh ngạc của Trương Dương, càng không biết suy nghĩ của hắn.
Gặp được Trương Dương, lần này anh ta chỉ có vui mừng, đồng thời cũng có một tia mong đợi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Kéo tay người phụ nữ bên cạnh, Diêm Diệp Phi lại bước lên một bước, nhẹ nhàng nói:
- Trương tiên sinh, bà ấy đến đây đã mấy ngày rồi, hôm nay cậu có thời gian không, có thể xem giúp bà ấy một chút không, bệnh của bà ấy hơi đặc biệt một chút vì thế mới mang khăn che mặt, mong cậu thứ lỗi!
Nói xong, Diêm Diệp Phi còn ôm quyền làm lễ, xem ra đây mới là tác phong của người tu luyện nội công.
Sau khi biết thân phận của Trương Dương, Diêm Diệp Phi đã xem rất nhiều tài liệu có liên quan đến hắn, hiệp hội nghiên cứu siêu nhiên của bọn họ tuy rằng chưa có thành quả cụ thể nào, nhưng những tài liệu như thế này thì luôn đầy đủ.
Ít nhất đối với những người tu luyện nội công cũng có những miêu tả nhất định.
- Diêm tiên sinh, đừng khách sáo, hay là chúng ta vào trong nói chuyện đi.
Trương Dương khẽ mỉm cười nhìn Diêm Diệp Phi lại nhìn người phụ nữ mang khăn che mặt có chút căng thẳng bên cạnh.
Trương Dương cũng không ngờ rằng, độ ách thể chất lại cùng Mị ảnh thể chất chung sống cùng nhau, mà hai người này rõ ràng đều không tu luyện nội công.
Phải biết rằng, người có thể chất này, ở bất kì gia tộc nào, môn phái nào đều là mầm mống được bồi dưỡng hàng đầu.
Điều này khiến Trương Dương hiểu được, bệnh của vợ Diêm Diệp Phi hoàn toàn không phải là loại bệnh mà trước kia mình nghĩ, sở dĩ bà ấy có tình trạng bệnh thế này hoàn toàn là do thể chất của bà ấy.
Nếu người có thể chất Mị Ảnh mà không tu luyện thì cũng chỉ giống một người bình thường, có điều nếu họ gặp được người của tứ đại thể chất khác sẽ phát sinh một số phản ứng không tự nhiên.
Còn về phần dạng phản ứng gì thì không ai biết, ngay cả Trương Dương cũng chỉ nghe nói qua trong một số điển tịch, cũng chưa từng thấy tận mắt loại ví dụ này.