Thần Y Thánh Thủ

Chương 62: Tiền đây, chúng ta đi!




Vẫn tại phòng họp lần trước, tuy nhiên số người ngày hôm nay nhiều hơn lần trước.

Lần trước Chu Dật Trần mở cuộc họp cán bộ lâm thời, khác với hội nghị thường lệ, căn cứ theo yêu cầu của hội sinh viên, hội nghị thường lệ bắt buộc tất cả các thành viên của hội sinh viên phải tham gia, số người dĩ nhiên sẽ nhiều hơn so với lần trước nhiều.

Trước bàn tròn, hầu hết các Trưởng ban đều đã đến, những ai có quan hệ tốt với nhau thì ngồi nói nói cười cười, thành viên các ban cũng ngồi ở những chiếc ghế dựa sát tường, trên tay còn cầm sổ ghi chép.

Nhìn những người trong phòng họp, Trương Dương thoáng sửng sốt, cuối cùng lại cười cười.

Mấy người bọn họ, đúng là chẳng khác gì những cuộc họp bệnh viện mở rộng cả hắn ở kiếp trước, lãnh đạo và những người phụ trách các phòng ban đề tề tựu, nhìn người đông như vậy đấy, nhưng số người đem tai, đem mắt đến nghe báo cáo, kỳ thực chỉ có những người chủ đạo và một vài người khác.

Trương Dương vừa bước vào, mọi người đều chú ý đến hắn, sau đó chú ý đến Mễ Tuyết người đi cạnh hắn.

Gần như tất cả mọi người đều nhìn Mễ Tuyết.

Hội sinh viên không phải là không có nữ sinh, Trưởng ban Y tế Hàn Lệ, Trưởng ban tuyên giáo Nghiêm Nhược Hồng đều là nữ sinh, tuy nhiên đều là những cô gái bình thường, không xinh đẹp như Mễ Tuyết, không thể không nói, những cô gái xinh đẹp đi đến đâu cũng có ưu thế, Mễ Tuyết lập tức trở thành tiêu điểm của phòng họp.

- Trưởng ban Trương, qua đây ngồi này!

Trưởng ban văn nghệ Cao Kiệt nhiệt tình chào hỏi Trương Dương, còn nhường ghế, bảo Trương Dương ngồi bên cạnh cậu ta.

Sau khi trở thành Trưởng ban văn nghệ, trong lòng Cao Kiệt thoải mái hơn nhiều, không những không phải hầu hạ mấy vị tổ tông của xã đoàn, mà còn có thể tiếp xúc với rất nhiều cô gái.

Ban văn nghệ sắp xếp rất nhiều tiết mục, đều do nữ biểu diễn, điều này khiến Cao Kiệt càng thêm cảm kích Trương Dương. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Đợi chút, tôi tới đây!

Trương Dương cười lắc đầu, hắn sắp xếp cho Mễ Tuyết ngồi cạnh Cố Thành trước, Mễ Tuyết và Cố Thành đều lần đầu tiên tới tham gia hội nghị của Hội sinh viên, có nhiều thứ còn chưa biết.

Hai người ngồi ngay sau Trương Dương, vừa mới ngồi xuống, bản thân đã có cảm giác có một nam sinh khác chạy ùa tới muốn đến gần Mễ Tuyết, đáng tiếc bị Mễ Tuyết nói mấy câu bèn nghẹn ngào bỏ đi. Kết quả của tên này khiến những tên cùng tư tưởng phía sau cũng tạm thời hành quân lặng lẽ.

Được nói chuyện cùng một cô gái xinh đẹp đương nhiên rất tốt, nhưng ai lại muốn bị nghẹn lời chứ, nhất là mất mặt trước bao nhiêu người như vậy.

Lúc này, Mễ Tuyết mới thể hiện tính cách bình thường của cô.

- Trương Dương, được đấy, bộ phận đối ngoại có Mễ Tuyết, tôi đoán là sau này có rất nhiều người muốn đến xin báo cáo!

Trương Dương vừa về chỗ ngồi, Cao Kiệt đã cười ha hả nói.

- Đúng vậy, như tôi đây cũng muốn đến bộ phận đối ngoại rồi đây này, nhìn đẹp mắt quá.

Trưởng ban kỹ thuật Diệp Triển ngồi một bên cũng cười nói, sau khi Trương Dương đưa Cao Kiệt lên chức Trưởng ban văn nghệ, vài vị trưởng ban trung lập cũng thay đổi cách nhìn về Trương Dương, Diệp Triển là một trong số đó.

- Được, trưởng ban Diệp đến tôi hoan nghênh cả hai tay, hay là hai chúng ta đổi đi, cậu tới làm Trưởng bộ phận đối ngoại, tôi sang ban kỹ thuật!

Trương Dương cười nói, ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng chẳng nghĩ gì.

Chẳng qua chỉ nói đùa vậy thôi, cho dù có đổi với Diệp Phàm thật, thì hắn cũng đưa Mễ Tuyết đi theo, bất giác, Trương Dương đã coi Mễ Tuyết như người của mình rồi, không muốn cho cô đi theo ai khác.

- Đừng, bộ phận đối ngoại tôi làm không nổi đâu, nhiệm vụ của anh dọa người quá, đè chết tôi mất thôi!

Diệp Triển cuống quít xua tay, cậu ta cũng đang nói đùa, nếu thực sự cho cậu ta sang bộ phận đối ngoại, chi bằng để cậu rời khỏi hội sinh viên cho rồi, nhiệm vụ của bộ phận đối ngoại, dưới cái nhìn của bọn họ là những con số thiên văn, căn bản chẳng thể nào hoàn thành được.

- Trưởng ban Diệp, bây giờ nói thế này, chắc chắn lát nữa cậu sẽ hối hận đấy!!

Người nói câu này là Tiêu Bân, Tiêu Bân cười với Diệp Triển đầy thâm ý, chuyện Trương Dương kiếm được 200.000 tiền tài trợ cậu ta, Mễ Tuyết, Cố Thành đều biết, những người khác trong hội sinh viên căn bản đều không biết, cũng chẳng biết rằng bộ phận đối ngoại sắp có thay đổi.

Mọi người đang nói chuyện, Chu Dật Trần xuất hiện, là Chủ tịch hội sinh viên, gã rất thích là người xuất hiện cuối cùng.

Ngồi ở vị trí chủ tịch, thấy xung quanh nhiều người như vậy, thói hư vinh trong lòng Chu Dật Trần cũng được thỏa mãn, từ nhỏ gã đã thích làm quan, thích nhất cảm giác nắm được tất cả trong tay.

Đáng tiếc sau khi nhìn thấy Trương Dương, sắc mặt gã lập tức thay đổi, trong lòng nghĩ, nếu không có Trương Dương ở đây thì tốt biết mấy, mỗi lần nhìn thấy Trương Dương hắn đều không thoải mái.

- Được rồi, giờ bắt đầu họp!

Chu Dật Trần hắng giọng một cái, nói câu đầu tiên, hội nghị thường kỳ kỳ thật là thảo luận vài việc vặt, chẳng hạn như có hoàn thành công việc của tuần trước không, và đặt ra kế hoạch cho tuần này.

Chu Dật Trần vừa dứt lời, Trưởng ban thể dục Lưu kêu lên.

- Chủ tịch Chu, cuối tuần này đại hội bơi lội thi đấu rồi, vậy mà chúng tôi vẫn chưa có món phần thưởng nào, không có thì làm sao tuyên truyền được, cậu xem xem có phải nên cấp trước cho chúng tôi ít kinh phí không?

Trưởng ban thể dục đứng đầu ban thể dục thể thao, Trưởng ban Lưu này là người của Chủ tịch cũ đưa lên, không rõ quan hệ với Chu Dật Trần tốt hay xấu, trước đây thì thân với Chu Dật Trần hơn với Trương Dương.

Đáng tiếc Chu Dật Trần muốn đưa tay chân của gã, Hồ Đào lên thay, vì vậy giữa hai người này xảy ra xung đột, cậu ta biết mình lên vị trí này chưa lâu, cũng không khách khí với Chu Dật Trần, chỉ cần làm tốt việc trong nhiệm kỳ của mình là được.

- Đại hội bơi lội thi đấu, không phải đã cấp cho các cậu 300 rồi sao?

Chu Dật Trần khẽ cau mày, tâm tình tốt lập tức biến mất, vừa họp đã có người ngửa tay đòi tiên, tâm tình của gã còn tốt được mới lạ.

Trưởng ban Lưu nói:

- Chủ tịch Chu cũng tự nói rồi đấy, 300, 300 làm được gì? Ngay cả tuyên truyền còn chẳng đủ, đừng nói gì là chuẩn bị phần thưởng với mấy loại giấy chứng nhận!

- Hiện nay kinh phí của hội rất eo hẹp, ban liên lạc lại chẳng kiếm được đồng tài trợ nào, chỉ trông chờ vào khoản tiền trường cấp xuống căn bản là không đủ, mọi người cố gắng đi!

Chu Dật Trần chậm rãi nói, lúc nói chuyện còn liếc mắt nhìn Trương Dương.

Gã không bỏ qua bất kỳ cơ hội chèn ép Trương Dương, tất cả mọi người đều biết, Trương Dương giờ là Trưởng bộ phận đối ngoại.

Những người khác, cũng đều nhìn về phía Trương Dương, trong lòng nhiều người đều bất bình thay Trương Dương.

Ai nấy đều biết, Trương Dương mới làm Trưởng bộ phận đối ngoại được mấy ngày, trước nay bộ phận đối ngoại toàn để không, chẳng thể kiếm được chút tài trợ nào, không thể đẩy hết trách nhiệm không kiếm được tài trợ lên đầu hắn, tuy nhiên, mọi người chỉ dám nghĩ chứ chẳng ai nói gì.

Bọn họ không cần thiết phài đắc tội với Chu Dật Trần vì Trương Dương.

- Tôi mặc kệ, không có tiền thì không làm gì được, đại hội bơi lội là hạng mục truyền thống của trường ta, các người không cấp tiền cho tôi, tôi chỉ có thể đi tìm nhà trường, bằng không tôi lại không làm tròn trách nhiệm của mình!

Trưởng ban Lưu nói, cậu ta biết sớm hay muộn mình cũng bị đẩy đi, vậy chi bằng tranh giành chút quyền lợi, dọa Chu Dật Trần một phen.

- Cái này là công việc của hội sinh viên chúng ta, cậu đi tìm nhà trường làm gì?

Chu Dật Trần bị cậu ta chọc đến mức suýt chút nữa nổi đóa lên, vốn hội nghị thường kỳ hôm nay gã định chèn ép Trương Dương tiếp, không ngờ giữa đường lại gặp phải tên Trình Giảo Kim, Trưởng ban thể dục Lưu này nhảy ra.

Trong lòng gã nghĩ, sớm biết trước thì đã gạt tên này ra rồi, để cho Hồ Đào lên, như vậy sẽ không phải khó chịu như hôm nay.

- Tôi không có tiền, đến lúc đó làm không tốt thì lại là trách nhiệm của tôi, cậu không cấp tiền, tôi chỉ có thể tìm nhà trường!

Trưởng ban Lưu cũng là vò đã mẻ lại sứt, Chu Dật Trần vừa mới nói xong, cậu ta đã tiếp lời.

Tuy nhiên lời cậu ta nói cũng có lý, dù sao Ban thể dục vẫn còn ở trong tay cậu ta, nếu không làm tốt cuối cùng trách nhiệm cũng là của cậu ta, cho Chu Dật Trần một lý do tốt, chi bằng cậu ta cố gắng tranh thủ thêm, làm cho ra chuyện này, dù có đi, cũng có thể đi tự nhiên, phóng khoáng, để mọi người biết cậu ta bị hạ bệ không phải là vì không có năng lực làm việc.

- Được, cậu cần bao nhiêu tiền!

Chu Dật Trần chịu không được nữa, nhẹ giọng hỏi một câu, những người ngồi cạnh hầu hết đều cúi đầu, chỉ có những Trưởng ban quanh bàn tròn lớn là không ngừng đánh giá chuyện của Chu Dật Trần và Trưởng ban Lưu, xem có ảnh hưởng gì đến mình không, hoặc là có nên tranh thủ chút gì đó không?

- Ít nhất là 1500!

Trưởng ban Lưu kể ra nào là tiền tuyên truyền, phần thưởng, lại thêm tiền phúc lợi cho những sinh viên đã giúp đỡ nữa, cũng khoảng con số này, lúc trước cậu ta đã tính toán kỹ rồi.

Tuy nói rất nhiều sinh viên đều là tình nguyện viên, nhưng dù sao cũng phải mua cho người ta ít nước uống, ít hộp cơm đúng không nào, đâu thể nào để người ta đến giúp mà phải chịu đói khát được.

- 1500, không có, cậu không phải không biết, mỗi năm chúng ta có bao nhiêu tiền, cậu mở miệng ra một cái đã đòi 1500 tệ, cậu nghĩ tôi mở ngân hàng à?

Chu Dật Trần kêu lên, hung hăng đập mạnh bàn, lần này gã thực sự tức giận rồi.

Cả năm trời chỉ có chút kinh phí, ban thể dục đã lấy đi không ít rồi, lần này là một hoạt động của trường thôi mà cũng phải cần nhiều tiền như vậy, nếu gã nhường nhịn, sau này sẽ nhiều người khác đòi tiền gã.

Chu Dật Trần bản thân cũng có tiền, gia đình cũng có tiền, từ trước đến giờ công tư phân minh, không hề nghĩ sẽ lấy tiền của mình, của gia đình cho hội sinh viên dùng.

- Chủ tịch Chu, đừng giận, đừng giận, không phải chỉ 1500 tệ sao, đâu đáng để chúng ta tức giận, huống chi Trưởng ban Lưu cũng vì chuyện công, số tiền này, bộ phận đối ngoại chúng tôi sẽ bỏ!