Thần Y Thánh Thủ

Chương 563: Những thứ chưa tiếp xúc




Một mật thất xa hoa trong lòng đất ở cung điện của nhà họ Long.

Nơi đây có một ông già đang ngồi xếp bằng, nếu quan sát kỹ sẽ thấy trên gương mặt của ông ta có rất nhiều nếp nhăn, mi mắt cụp xuống, điều này khiến người ta có cảm giác đôi mắt ông ta đang khép hờ.

Mí mắt đang cúp từ từ mở ra. Nếu ai nhìn thấy ông ta lúc này cũng sẽ cảm thấy nổi da gà vì gương mặt của ông ta vô cùng dị thường.

Bên dưới mí mắt là một đôi mắt hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của người đàn ông này.

Đôi mắt to sáng rực, nếu chỉ nhìn đôi mắt này thì người ta sẽ chỉ cho rằng con người sở hữu đôi mắt này chỉ 20 tuổi mà thôi.

Đôi mắt của ông già chỉ mở ra một lúc rồi lại từ từ khép lại.

Ông già luôn miệng lẩm bẩm:

- Đã đột phá thành công.20 tuổi, nội công đạt cấp độ 4 khi mới 20 tuổi, cũng có thể hắn sẽ vượt qua ngưỡng này.

Ông già này chính là một trong các vị tổ tiên của nhà họ Long. Giờ đây có rất ít người biết đến tên của ông ta. Ngoài ba vị trưởng lão và trưởng tộc Long Hạo Thiên cũng như Long Chính- người phụ trách việc chăm sóc và bảo vệ ông già ra, thì không ai biết tới sự tồn tại của ông ấy.

Tên thật của ông ta là Long Ngạo, một người ngạo mạn từ trong xương tủy.

Tuy nhiên, đó đều là chuyện trước đây. Cách đây 200 năm, trong giới tu luyện nội công, mỗi khi nhắc tới cái tên Long Ngạo nhà họ Long, người ta đều giơ ngón tay cái biểu thị sự thán phục. Tuy nhiên, giờ đây, những người biết tới sự tồn tại của Long Ngao không còn nhiều.

Ở bên ngoài, ông già bí ẩn đang ngồi giờ cũng đã đứng dậy, trong mắt lộ rõ vẻ vui mừng.

Đã đột phá được rồi, Trương Dương quả thực đã tạo nên bước đột phá, sự bùng nổ năng lượng vừa xảy ra chính là do bước đột phá của Trương Dương tạo ra. Đột phá từ nội công cấp độ ba lên cấp độ bốn là một đường phân nước, có nghĩa là nội công của Trương Dương đã mạnh lên một bậc, không chỉ khống chế bên trong cơ thể mà còn có thể giải phóng nội công ra bên ngoài.

Ba người Long Dịch, Long Cao, Long Giang lại một nữa há miệng.

Họ đều biết rằng Trương Dương đã đột phá thành công. Hắn thực sự đã trở thành người tu luyện tới cấp bậc cao nhất- cấp bậc bốn.

Mặc dù được tận mắt chứng kiến, nhưng giờ đây điều này vẫn thật khó chấp nhận, một thanh niên trẻ 20 tuổi như Trương Dương đã đạt được tới trình độ này, hắn đã đuổi kịp bọn họ.

Trưởng lão Lý Gia là người há miệng rộng nhất. Sự đột phá của Trương Dương càng củng cố thêm suy nghĩ trước đó của ông ta. Ông ta muốn chủ động nhận sai, chủ động xin lỗi, kể cả có mất mặt thì cũng phải làm vậy.

Thể diện cũng không thể sánh được với tính mạng. Trước khi nội công đạt đươc cấp độ 4, Trương Dương đã có thể giết được vị trưởng lão ở trình độ bốn phần công lực, vậy thì sau khi đạt được cấp độ này thì sẽ còn mạnh ra sao.

Những người như Long Hạo Thiên, Long Chính có tâm tư phức tạp nhất.

Bọn họ đều là những người có nội công ở cấp độ 3, bọn họ đạt được cấp độ này nhiều năm rồi, nhưng vẫn chưa thể vượt qua được trình độ trên. Trong khi đó, một người mới chỉ 20 tuổi như Trương Dương đột nhiên lại vượt mặt họ.

Thậm chí có vài người còn cảm thấy nản chí.

Những người có nội công đạt cấp độ 3, mỗi người lại có tâm tư khác nhau, chỉ có Long Phong là người duy nhất thực lòng chúc mừng Trương Dương.

Cát bùi dần rơi rụng, một hình ảnh mạn mẽ, rắn rỏi xuất hiện lại trước mặt mọi người.

Trương Dương không hề xa lạ đối với mọi người, mọi người đã chú ý tới hắn từ rất lâu, nhưng khi gặp lại Trương dương, trong lòng mỗi người vẫn có những cảm giác khác lạ.

Người thanh niên trước mắt giờ đã vượt mặt họ trở thành một cao thủ nội công cấp bậc 4 thực sự.

- Trương Dương, chúc mừng anh, giờ anh đã là một trong số rất ít cao thủ tu luyện thành công lên cấp bậc bốn.

Long Hạo Thiên là người có phản ứng nhanh nhất, hắn là người đầu tiên chúc mừng Trương Dương, tuy nhiên, khi nói lời chúc mừng, mắt hắn có biểu hiện phức tạp. Trương Dương thậm chí còn trẻ hơn cả con trai của Hạo Thiên, nhưng lại có thể tu luyện và đạt cấp bậc nội công cao hơn Hạo Thiên, điều này khiến Hạo Thiên không khỏi cảm thấy ghen tức.

- Chúc mừng

- Trương Dương, xin chúc mừng anh

Sau Long Hạo Thiên, Long Chính rồi người nhà của Lý gia, Hoa gia đều lần lượt tiến lên chúc mừng, nhưng tâm trạng của mỗi người khi chúc mừng đều không giống nhau. Ngoài Long PHong ra, đa số mọi người đều có tâm trạng phức tạp.

- Trương Dương, chúc mừng cậu! Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Long Phong cũng bước tới, định cất tiếng nói lời chúc mừng cuối cùng nhưng lại không mở miệng được. Cũng giống như mọi người, anh ta nói những lời chúc mừng một cách máy móc.

Kỳ thực, Long Phong rất muốn nói anh ta cũng sẽ cố gắng, muốn sớm có ngày đạt được cảnh giới giống như của Trương Dương, nhưng nghĩ tới những việc mà nhà họ Long làm trước đây thì liền không thể cất được lời.

Những việc làm mà Long gia làm trước đây giống như một bức tường chặn miệng của Long PHong lại.

- Hôm nay cậu đạt tam tầng, tôi đạt cấp độ bốn, hôm nay quả là một ngày may mắn đối với hai anh em chúng ta, về sau cần ghi nhớ ngày này. Còn nữa, hôm nay quả thực anh đã vượt tôi một bước, tôi thua rồi.

Trương Dương vươn tay đập nhẹ vào người Long Phong rồi cười, Long Phong ngỡ ngàng, sau đó gương mặt có phần kích động, cuối cùng cũng gật đầu.

Long PHong không ngờ rằng Trương Dương vẫn đối xử với hắn như trước. Lần này Long gia đã làm những việc không phải với Trương Dương nhưng Trương Dương không hề để bụng chuyện đó.

Trên đường đi, khi hai người nói chuyện từng nói rằng thử xem ai có thể đạt được bước đột phá, lúc đó, hai người một đang tam tầng hậu kỳ, một người ở nhị tầng hậu kỳ.

LÚc đó Long phong đã nói anh ta nhất định sẽ đột phá sớm hơn Trương Dương, hai người đã đánh cược với nhau về chuyện này.

Nội dung cá cược rất đơn giản, không ai coi việc cá cược này là thật, nhưng thật không ai ngờ họ lại cùng tạo ra bước đột phá trong cùng một ngày, một người trước một người sau.

- Tiểu tử thối, đi theo ta.

Người đàn ông bí ẩn đột nhiên cât tiếng, tất cả mọi người đều lập tức lùi lại, trong khi Trương Dương ngẩn người ra một lúc. Tuy nhiên, hắn vẫn đi theo ông già kia về phía trước.

Biết bao người ở đằng sau cứ hết người nay nhìn người kia, không ai dám đi tới ngăn cản.

Ngay tới người nhà của Long gia cũng bỏ mặc cho họ đi chứ không ai dám tiến lên trước để hỏi một câu.

Thật là khôi hài, đằng trước mặt không biết có bao nhiêu quái vật lợi hại, chỉ trừ những người chán sống thì mới dấn thân lên phía trước. Con quái vật già này tính khí kỳ quái, nếu bị hắn giết chết thì cái chết đó quả là vô ích.

Chỉ cần nhìn biểu hiện của các vị trưởng lão thì có thể hiểu được điểm này.

Chỉ có một bóng hình bám theo. Con lính thú Thiên Mã cõng theo một con hổ đuôi chồn và con linh thú giống chuột cùng đuổi theo. Chúng đều là các linh thú chứ không phải người, hơn nữa lại đi theo Trương Dương, Trương Dương đi tới đâu chúng tất nhiên sẽ đi theo tới đó.

Ngoài Long PHong và Lý Trường Phong, không ai biết được thân phận của Vô Ảnh. Kỹ năng tác chiến của nó vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, không ai nghĩ con chuột này lại có khả năng tác chiến.

Trương Dương đi theo sau ông già thần bí kia. Lúc mới bắt đầu, Trương Dương còn có thể đi bộ theo theo, nhưng được một lúc hắn phải chạy mới theo kịp ông già.

MỘt lúc sau, Trương Dương buộc phải dùng hết sức để chạy mới có thể theo kịp bước của ông già.

Điều này khiến Trương Dương cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tốc đố chạy của hắn không hề nhỏ, trong khi ông già kia lại bước đi với dáng vẻ hết sức thong thả, nếu chỉ nhìn dáng vẻ thì ông già kia có vẻ như đang đi bộ, không ai có thể ngờ ông ta lại có tốc độ di chuyển nhanh tới vậy.

Không bao lâu, ông già đó tới bên cạnh một căn nhà nằm ở ranh giới giữa trời và đất, ông ta trực tiếp mở một cánh cửa và đi vào bên trong.

Đây là một căn nhà của một gia nô trước đây của nhà họ Long. Hiện giờ không có ai ở trong căn nhà này, nó đã bị bỏ hoang nhiều năm nay. Ông già sống ở đây từ sau khi đến đồng bằng nhà họ Long, đồng thời theo dõi từng bước đi của Trương Dương.

- Ngồi đi.

Sau khi vào bên trong, ông già giống như trở về ngôi nhà của chính mình, chỉ vào một chiếc ghế để Trương Dương ngồi.

Trương Dương do dự một lát, cuối cùng quyết định không ngồi ở đó mà cúi khom người như một cánh cung hướng về phía ông già và khẽ nói :

- Vãn bối Trương Sinh cả gan xin hỏi trưởng bối một câu, ngài là ai?

Thân phận của ông già chính là điều mà Trương Dương hiếu kỳ muốn biết nhất lúc này. Trước đây, ông già này đã âm thầm đi theo Trương Dương, may mà ông ta không có ác ý gì, dường như ông già muốn đi theo để bảo vệ Trương Dương.

Khi gặp mối nguy hiểm lớn nhất, ông già đã trực tiếp xuất hiện, khiến tất cả các trưởng lão với trình độ bốn phần nội công kinh ngạc vô cùng, hơn nữa đã ngầm chỉ cách để Trương Dương cách hút nội công của trưởng lão Hồ Diên gia thành của mình.

Bản thân ông già luôn xem mình là người nhà họ Trương, chỉ là trong số những người nhà họ Trương, Trương Dương thực sự không thể nghĩ ra ông già này là ai.

Căn cứ vào độ tuổi thì ông ngoại của Trương Dương là Trương Đạo Phong cũng ở độ tuổi này, nhưng Trương Dương từng xem một bức ảnh của ông ngoại, người đàn ông này rõ rang không phải ông ngoại hắn, điều này khiến Trương Dương cảm thấy hoài nghi.

Còn các bậc tổ tiên khác của Trương Dương thì đều đã thăng thiên rồi.

- Lão phu tên Trương Bình Lỗ, cậu từng nghe qua bao giờ chưa?

Ông già chủ động ngồi xuống, cũng không mời Trương Dương ngồi mà trực tiếp nhận cái vái lạy của Trương Dương.

Trương Bình Lỗ ư?

Trong mắt của Trương Dương có đôi chút khó hiểu, hắn hoàn toàn cảm thấy xa lạ khi nghe thấy cái tên này, quả là hắn chưa từng nghe về cái tên Trương Bình Lỗ.

Ngươi không biết tên lão phu cũng không có gì là lạ, ta vẫn chưa chết nên tên ta vẫn chưa được đưa vào linh đường, vậy có ai kể cho người nghe chuyện về người bảo vệ võ đạo của nhà họ Trương không?

Ông già chậm rãi lắc đầu, ánh mắt của Trương Dường càng thêm mơ hồ.

Người bảo vệ võ đạo ư, nhà họ Trương lại có người làm cả nhiệm vụ này sao. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này thì hắn cũng chưa từng nghe qua về người bảo vệ võ đạo.

- Cậu không biết cũng là chuyện bình thường. Đây vốn là bí mật của Trương gia, những người chưa đạt nội công cấp độ 3, cũng chưa tới 30 tuổi thì sẽ không biết tới điều này. Mặc dù người có nội công thâm hậu, nhưng tuổi đời còn quá trẻ, có lẽ Đạo PHong và Vận An lo ngại về điểm này nên chưa kể cho cậu nghe

Ông già tự nói một mình. Đạo PHong mà ông ta nahcs tới Trương Dương đoán đó chính là ông ngoại của mình Trương Đạo PHong. Xem ra ông ta rất có thể cũng biết những lời nói dối mà Trương Dương bịa ra trước đó.

LÚc này Trương Dương cảm thấy đôi chút lo lắng, nếu lúc này ông ngoại mà Trương Dương chưa từng gặp đột nhiên xuất hiện thì phải làm sao? Tới lúc này, lam thế nào để giải thích về lời nói dối.

Đây là Xiberi xa xôi, giữa trời tuyết trắng, một người đàn ông với dáng vẻ khoảng hơn 60 tuổi đang chạy trong tuyết, trên người mặc một cái áo da, tay cầm một cây cung.

Ở một nơi cách người đan ông kia hơn 200m, một con chồn đỏ đang chạy với tốc độ cực nhanh.

Tốc độ của người đàn ông kia cũng không hề nhỏ, cả người đàn ông và con chồn đều di chuyển với tốc độ nhanh hơn xe hơi.

Người đàn ông đột nhiên hắt hơi, cái hắt hơi mạnh khiến tốc độ chạy của ông ta giảm đi đôi chút. Con chồn phía trước cũng nhân cơ hội này để chạy tới một bụi cỏ xa hơn, được một lúc thì không còn nhìn thấy bóng dáng của nó đâu cả.

Chết tiệt, ai đang nhắc tới ta vậy, khiến ta vụt mất con chồn. KHông biết tới bao giờ thì ta mới bào chế được Huyết Hồ đan đây?

Người đàn ông dừng bước và kêu lên những tiếng đau lòng. Ông ta xoa mũi, thu cây cung trong tay lại, sau đó từ từ ngồi xuống một bên rồi lấy ra một chiếc bánh bao cứng như băng để gặm.

Nếu lúc này Trương Dương có mặt tại đây, ắt hản sẽ rất kinh ngạc bởi người đàn ông này chính là người trong bức ảnh mà hắn từng xem, người đàn ông đó chính là Trương Đạo PHong, ông ngoại của Trương Dương.

- Mặc dù chưa đến tuổi, nhưng nội công của ngươi đã đạt tiêu chuẩn. Ngươi có tư cách biết chuyện về người bảo vệ võ đạo. Ngươi hãy ngồi xuống rồi ta sẽ kể mọi chuyện cho ngươi nghe.

Ông già kia lại tiếp lời, lần này Trương Dương không hề phản đối mà ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

Trương Dương có dự cảm những điều mà ông già này sắp tiết lộ nhất định là những thứ mà hắn chưa hề biết tới, cũng là những gì hắn chưa từng tiếp xúc, dù sao đây cũng là những bí mật của nhà họ Trương.