Thần Y Thánh Thủ

Chương 55: Lầu Khải Toàn




- Đến đây, mọi người ăn trái cây đi!

Đám Mễ Tuyết đang nói chuyện, vợ của Cục trưởng Triệu bưng một dĩa táo mới gọt xong bước đến, nhiệt tình chiêu đãi bọn họ.

Hồ Hâm là không khách khí nhất, nhận dĩa táo cảm ơn xong, lập tức cắn một miếng lớn, vừa gặm táo vừa đến trước phòng bệnh, xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong.

Lúc này Trương Dương đang không ngừng châm cứu, những chiếc kim được sau khi châm xuống đều hơi rung động, có vài cây kim không ngừng run rẩy, làm cho người ta có một cảm giác kỳ lạ khó nói thành lời.

Cố Thành, Tiểu Ngốc, đều bu lại, nhìn qua cửa sổ, thấy Trương Dương lại châm tiếp, lần này so với lần trước Trương Dương châm cứu cho chị Chu còn lợi hại hơn rất nhiều.

- Không ngờ, Trương Dương đúng là chân nhân bất lộ tướng!

Tiểu Ngốc nhẹ giọng nói, trong mắt tràn đầy hâm mộ, đối với sinh viên y như họ mà nói, rõ ràng là rất hứng thú với y thuật. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Lúc này, dường như Tiểu Ngốc đã hiểu được Trương Dương rồi, Trương Dương cự tuyệt lời mời của bệnh viện là có lý do, tay nghề y thuật thế này, có đi đâu cũng không cần phải lo lắng.

Nếu cô có trình độ y thuật như thế này, nói không chừng cũng dám cự tuyệt lời mời của bệnh viện ấy chứ.

Đương nhiên, đây chỉ là tưởng tượng của cô, cô không có thiên chất như Trương Dương, nếu bệnh viện đặc biệt mời cô, chỉ sợ cô mừng đến mức ngủ không yên.

Trong phòng bệnh, Trương Dương lấy khăn ra lau mồ hôi, trực tiếp ngồi xuống ghế sa lon.

Hắn đã giúp lão Triệu châm cứu xong rồi, nội lực vừa mới khôi phục chưa được một nữa giờ lại tiêu hao hơn phân nữa, may là hôm nay chỉ cần châm cứu một lần là được, không phải làm liên tục như hôm qua, bằng không nhất định hắn không thể nào chống đỡ nỗi.

- Lão Ngô, kim châm hôm nay đợi 1 tiếng sau rút nhé, mai tôi lại đến!

Nghỉ ngơi một lát, Trương Dương đứng lên, nói với Ngô Hữu Đạo, có Ngô Hữu Đạo ở đây, hắn cũng bớt nhiều phiền phức, ít nhất là không phải chờ để nhổ những kim châm này.

Ngồi chờ ở đây 1 tiếng đồng hồ đúng là việc nhàm chán.

- Không sao, cậu đến chỗ Viên trưởng Chu đi, chắc là ông ấy chờ cậu sốt ruột lắm rồi!

Ngô Hữu Đạo cười ha hả gật đầu, hai ngày này xem Trương Dương châm cứu đã gợi mở cho ông rất nhiều, lúc nãy được nghiền ngẫm, tí nữa rút kim lại có cơ hội để ông tìm hiểu nhiều thêm một chút, điều này khiến ông rất vui vẻ.

Trương Dương đồng ý, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, Cục trưởng Triệu bước ra ngoài, nói không ít lời cảm kích, cuối cùng mới để cho Trương Dương rời đi.

Bước ra ngoài, khi Hồ Hâm, Cố Thành nhìn Trương Dương, ánh mắt đã thay đổi.

Trong lòng mấy người này, tràn đầy cảm xúc. Trương Dương đã làm việc họ không thể nào tưởng tượng nổi, bọn họ không biết, sau này Trương Dương còn có thể làm bao nhiêu việc như vậy nữa.

Chu Chí Tường đúng là đang đợi trương dương, mọi việc giao hết cho người khác, chỉ ngồi để đợi Trương Dương đến ký hợp đồng.

Sau khi Vương Quốc Hải nhắc nhở ông, càng nghĩ ông càng thấy Vương Quốc Hải nói rất có lý, nếu đổi lại là mình, biết có người trở thành ân nhân cứu mạng của lãnh đạo trực tiếp, chắc chắn cũng sẽ cướp cơ hội mời người này về dưới trướng.

Có người này ở bệnh viện, chẳng khác nào có ân tình của Cục trưởng Triệu, thời khắc mấu chốt có thể tạo được tác dụng rất tốt.

Chính vì bản thân ông cũng nghĩ như vậy, cho nên mới khẩn trương như thế, ông hiểu rõ, những chuyện này chỉ cần chậm một chút, người khác chắc chắn sẽ ra tay cướp đi mất, đến lúc đó có đưa thêm nhiều điều kiện đi nữa, bọn họ cũng phải đồng ý thôi.

- Viện trưởng Chu!

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng làm việc bỗng mở ra, người ông đang đợi rốt cuộc cũng đã đến.

Không lâu sau, Trương Dương rời khỏi phòng làm việc, Chu Chí Tường cầm bản hợp đồng cười đắc ý, Trương Dương đã ký hợp đồng, đã là người của bệnh viện bọn họ, bên dưới ông sẽ phái người đến trường của Trương Dương làm thủ tục, sau khi Trương Dương có thể thực hiện hợp đồng, mỗi tuần sẽ đến bệnh viện làm 1 ngày.

Kỳ thực e là Trương Dương cũng sẽ bỏ qua cho hắn, người như vậy có nuôi không cũng được.

- Về Khải Toàn lầu đi, tôi mời cơm!

Ra khỏi bệnh viện, Trương Dương đột nhiên mỉm cười, nói lớn.

Khải Toàn lầu là khác sạn tốt nhất ở trường họ, giá cũng đắt nhất, bình thường ăn một bữa cơm ít nhất 3, 4 trăm, nhiều người như họ, ăn một bữa đơn giản, ắt hẳn cũng phải năm sáu trăm, nếu tiêu tốn một chút, có khi phải cả ngàn.

Năm sáu trăm cũng là hai ba tháng sinh hoạt phí của sinh viên, nơi này đối với họ mà nói, đã trở thành nơi xa xỉ, chỉ khi tốt nghiệp, mới có thể tới đây tiêu tốn một lần, kỷ niệm thời điểm chấm dứt cuộc sống đại học của mình.

- Trương Dương, cậu phát tài à, sao tự nhiên định đến đó mời cơm?

Hồ Hâm nhảy đến trước mặt Trương Dương, trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Trương Dương.

- Đâu có, chỉ là hôm nay có chút tiền, làm mọi người không được ăn đồ nướng nên giờ đền lại một bữa ở Khải Toàn lầu.

Trương Dương cười ha hả, lấy một phong bì dày từ trong túi, phong bì phình căng ra, bênh trong toàn là hình ông cụ.

Đây là tiền thưởng viện trưởng Chu đưa cho hắn, 20.000 tệ không thiếu một đồng, Trương Dương cũng không khách khí, đây là thù lao hắn đáng được hưởng, huống hồ, hắn đang thiếu tiền, khoản tiền này có thể giải cứu hắn lúc nguy cấp.

Tuy nhiên 20.000 này hắn thật sự cũng chẳng để trong mắt, kiếp trước, hắn chữa bệnh cho biết bao nhiêu hào phú, số tiền sáu đơn vị bình thường hắn cũng chẳng thèm nhìn.

- Ông trời của tôi ơi, nhiều tiền vậy, mau cất đi, đừng để lộ, nguy hiểm!

Hồ Hâm bị Trương Dương dọa cho sợ, vội vàng bước lên che cho Trương Dương, nhà Hồ Hâm bình thường, khi cậu ta ở nhà, chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

- Không sao, đi thôi, đi Khải Toàn lầu!

Trương Dương cười ha hả, đây không phải cố ý phô bày giàu sang, tính hắn trước kia như vậy, chẳng hề coi trọng tiền bạc, có tiền không tiêu là khốn kiếp, có tiêu tiền mới có thể kiếm tiền.

Cả đám gọi hai chiếc xe đi thẳng đến Khải Toàn lầu.

Đến Khải Toàn lầu đã là giữa trưa, nhìn cánh cửa lớn xa hoa, hai bên cửa còn có mấy cô nàng mặc sườn xám tiếp đón, Hồ Hâm không kìm nổi nuốt nuốt nước miếng.

Hắn thật đáng thương, động tác này vô tình bị Tiểu Ngốc bắt gặp, kết quả có thể biết, hai ngượ đã trình diễn một màn vũ lực trước cửa Khải toàn lầu, Hồ Hâm chỉ chạy, còn Tiểu Ngốc không ngừng đuổi theo.

- Tớ vốn nghĩ, khi nào tốt nghiệp mới có cơ hội tới đây một lần, không ngờ lại đến sớm như vậy!

Cố Thành chỉ vào phía trước cười cười, nhỏ giọng nói một câu, nơi này cậu đi ngang qua rất nhiều lần, cũng từng nhiều lần ảo tưởng, mình có thể nghênh ngang ra vào, nhân viên phục vụ cẩn thận, sau đó mình thỏa mãn xỉa tăm trở về.

Tuy nhiên cậu biết, những ý nghĩ này rất không thực tế, chỉ đến khi tốt nghiệp, cùng vài người bạn, gom tiền, cắn răng vào đây ăn một bữa, xem như kết thúc cuộc sống đại học.

- Mễ Tuyết, sao em ở đây?

Mấy người đang chờ Hồ Hâm và Tiểu Ngốc dừng lại, một giọng quen thuộc vang lên, nghe thấy giọng này, ai nấy không kìm được nhíu mày, chủ nhân giọng nói này, là của người mà họ rất ghét.