Thần Y Thánh Thủ

Chương 496: Ác giả ác báo




Trương Dương thuận tay buông Hô Diên Ngạo Bác ra, từ từ gật đầu.

Hắn là cao thủ tầng thứ ba, hơn nữa lại là hậu kỳ tầng thứ ba. Với thực lực của Hô Diên Ngạo Bác thì gã chỉ yếu như cành hoa trước mặt hắn, huống chi mục đích của hắn không phải là bắt được người của gia tộc Hô Diên mà hắn chỉ muốn trả thù cho Hồ Hâm.

Kẻ thù của Hồ Hâm là ông chủ Vương, không phải gia tộc Hô Diên. Hắn không cần vì ông chủ Vương mà kết thâm thù với gia tộc Hô Diên.

Đương nhiên cũng còn phải xem xét một chút đã, xem Hô Diên Ngạo Bác rốt cuộc có biết điều hay không, nếu gã một mực ra mặt bênh vực cho ông chủ Vương thì hắn sẽ không nương tay.

- Anh …rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi?

Sau khi Hô Diên Ngạo Bác được thả ra không hề có vẻ gì là vui mừng được tự do, không hỏi chuyện của ông chủ Vương mà chua chát hỏi Trương Dương một câu.

Rốt cuộc Trương Dương bao nhiêu tuổi là chuyện gã đang quan tâm nhất.

Từ trước đến nay, Hô Diên Ngạo Bác đều cho mình là thiên tài bậc nhất có một không hai thời hiện đại, ngay cả Long Thường, đệ tử kiệt xuất nhất của Long gia cũng không mạnh hơn gã.

Long Thường là đại ca của Long Phong, lớn hơn Long Phong ba tuổi và lớn hơn Hô Diên Ngạo Bác bốn tuổi.

Thời gian bốn năm, Hô Diên Ngạo Bác tin rằng mình nhất định có thể vượt qua được Long Thường, đợi gã bằng tuổi của Long Thường thì gã nhất định sẽ đạt đến hậu kỳ tầng thứ hai.

Người của Long gia không ai sánh bằng gã, lại càng chẳng phải nhắc đến các gia tộc khác. Gia tộc khác có thể có được một số nhân tài nhưng so với gã thì hãy còn kém xa.

- Tôi tròn hai mươi, qua Tết là hai mươi mốt tuổi.

Nhìn gã, Trương Dương thản nhiên nói một câu, điều này thì Trương Dương không giấu diếm hắn.

Thực ra hắn đã hơn ba mươi tuổi, nhưng đó là tuổi của đời trước, đời này tính dựa theo giấy khai sinh thì bây giờ hắn mới tròn hai mươi tuổi thật, không hề gian dối chút nào.

- Hai mươi tuổi?

Sắc mặt Hô Diên Ngạo Bác đột nhiên biến sắc trở nên trắng bệch. Gã cũng đoán Trương Dương chừng ấy tuổi, chỉ là sau khi Trương Dương chính miệng xác nhận chuyện này thì gã giật mình.

Mới hai mươi tuổi đã đạt được nội công từ trung kì tầng thứ ba trở lên, đây thực sự là điều không thể tưởng tượng nổi, chỉ sợ rằng từ xưa đến này chưa từng có người như vậy.

Người như hắn không phải là thiên tài nữa mà chính là "quái vật".

Sau khi nói xong, Trương Dương không thèm để ý đến Hô Diên Ngạo Bác mà nhìn về phía ông chủ Vương.

Ông chủ Vương chính là kẻ đầu sỏ gây ra việc này, mục đích thực sự của hắn cũng chỉ là trừng trị ông chủ Vương, nhưng không ngờ Hô Diên Ngạo Bác lại xuất hiện.

- Anh Hô Diên, yêu cầu của tôi không hề thay đổi, nếu gia tộc Hô Diên có bất cứ chuyện gì bất mãn thì cứ nhắm vào tôi, còn lần này tôi nhất định phải lấy lại công bằng cho người bạn của tôi.

Lời nói lạnh lùng của Trương Dương khiến ông chủ Vương đang thở phì phò trên mặt đất, nghệt mặt ra cũng hiểu rằng chỗ dựa của lão cũng không phải đối thủ của hắn bởi kẻ địch này quá mạnh.

Lúc này Hô Diên Ngạo Bác dường như không thể bảo vệ được lão.

- Anh Trương, chúng tôi đồng ý đáp ứng yêu cầu của anh, nhưng hi vọng anh sẽ giữ lời hứa, chuyện này coi như xí xoá.

Ông chủ Vương còn chưa kịp nói gì, Hô Diên Ngạo Bác vội vàng kêu lên.

Hô Diên Ngạo Bác không ngu, gã là thiên tài, nhưng không phải loại hữu dũng vô mưu, lẽ nào không nhận ra sự thật. Gã cũng biết rõ thực lực của Trương Dương. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Kẻ địch như vậy thì không khó khăn gì để biết rằng người như Trương Dương gần như chắc chắn có thể tiến vào nội công tầng thứ tư, là cao thủ mà không có một gia tộc nào muốn gây thù hằn.

Đó là chưa cần phải nhắc đến hắn xuất thân từ Y thánh nhất mạch nữa.

Điều đó khẳng định kết thù oán với hắn thì người gặp xui xẻo chính là bọn họ.

Vừa nghe gã nói như vậy, mặt ông chủ Vương lập tức biến sắc, trở thành một màu xám xịt.

Lão biết chắc rằng lần này không ai bảo vệ cho lão được nữa rồi. Nhượng cổ phần, công ty cũng coi như do người ta nắm quyền định đoạt, trong tương lai nhất định sẽ từng bước từng bước nuốt lấy lão.

Còn chuyện phải chặt đứt một cánh tay, sự đau đớn khi mất đi một cánh tay thì lão nhất định không tránh khỏi được rồi.

Tiếc là tất cả những điều này đều không thể thay đổi được. Cuối cùng lão cũng hiểu ra rằng người bị lão cưỡng ép chiếm lấy công ty rốt cuộc có cảm giác như thế nào.

Lão đột nhiên nghĩ đến câu "Ác giả ác báo, ở hiền gặp lành". Hiện giờ cuối cùng lão cũng phải chịu quả báo vì những việc làm ác trước kia.

- Anh yên tâm, chỉ cần ông ta sau này không giả vờ ngu, không làm chuyện điên rồ thì chuyện này sẽ được xí xoá.

Trương Dương gật đầu nói. Hồ Hâm chịu thiệt thòi, ngay từ đầu hắn cũng chỉ muốn đòi lại công bằng cho Hồ Hâm, lần này hắn cũng không muốn dồn đối phương vào chỗ chết.

Nhưng nếu đối phương có ý định trả thù thì đừng trách hắn không khách khí. Bây giờ có Hô Diên Ngạo Bác ở đây, Trương Dương không tiện hỏi gì. Đợi Hô Diên Ngạo Bác đi rồi, Trương Dương sẽ dùng thuật thôi miên.

Trương Dương sẽ không cho phép có kẻ thù ngầm và giữ lại mối nguy hiểm đó, dù là người không có sức chiến đấu gì cũng không được.

Đã là người qua hai kiếp, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép mình có bất kì sơ sẩy nào mà để lại cái mầm hoạ cho người ở bệnh cạnh mình.

- Anh Trương xin cứ yên tâm, ông ta tuyệt đối không dám đâu.

Hô Diên Ngạo Bác đi đến bên người ông chủ Vương, đột nhiên đưa chân đá xuống.

Ông chủ Vương kêu thảm lên một tiếng, lập tức ôm lấy cánh tay lăn lộn trên mặt đất, cú đá này của gã đã đã gãy tay của lão.

Hô Diên Ngạo Bác không để Trương Dương ra tay, thật ra cũng là muốn tốt cho ông chủ Vương.

Y thuật của Trương gia- Y thánh nhất mạch có thể tạo nên sức tàn phá mạnh nhất. Gã lo lắng rằng Trương Dương sẽ làm cánh tay của ông chủ Vương lập tức trở thành tàn phế, như thế thì gã cũng không tiện nói gì.

Thà gã ra tay trước thì ít nhất cũng có thể bảo vệ được cánh tay của ông chủ Vương, chưa bị đứt lìa thì vẫn có cơ hội lành lại được. Tuổi của ông chủ Vương đã khá lớn nhưng cùng lắm chỉ mất thời gian nửa năm là có thể phục hồi lại được, cũng không có bất kì nguy hiểm gì.

Ông chủ Vương tuy rất đau đớn nhưng cũng hiểu được Hô Diên Ngạo Bác đang giúp mình, ít nhất ông ta cũng chỉ bị gãy tay, nếu để Trương Dương ra tay thì không biết đã trở thành bộ dạng gì rồi.

- Được, chàng trai, 51% cổ phần, tôi sẽ chuyển cho cậu rất nhanh thôi.

Cắn chặt răng, ông chủ Vương nói. Trương Dương lặng lẽ gật đầu. Ông chủ Vương tuy rất xấu xa, không có chuyện ác nào là không làm, nhưng cũng không phải không có ưu điểm.

Ít nhất lão ta cũng dám làm dám chịu, là người thông minh, biết nên lựa chọn như thế nào.

Chỉ hi vọng rằng trong lòng lão ta cũng thực sự suy nghĩ như vậy, nếu không lão cũng chỉ tự rước lấy cái hoạ sát thân vào người.

Không đến mức phải chết nhưng cũng có thể thể lão phát điên, hoàn toàn trở thành một kẻ điên, điều này Trương Dương thừa sức làm được.

Nói với Hô Diên Ngạo Bác một câu, Trương Dương liền đứng dậy rời đi. Hô Diên Ngạo Bác do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo ra ngoài.

Lần giao đấu vừa rồi, nhất là sau khi biết được thực lực của Trương Dương, gã rất khó có thể coi Trương Dương là kẻ thù trong lòng. Trương Dương còn trẻ như vậy mà đã lợi hại như thế, tương lai không ai biết hắn sẽ mạnh đến đâu.

Một kẻ địch như vậy, nếu phát hiện ngay từ đầu thì tất nhiên phải nghĩ cách bóp chết từ trong trứng, tiếc là thực lực của Trương Dương bây giờ đã rất mạn, căn bản không chấp nhận cho bọn họ bóp chết.

Muốn giết được kẻ thù như Trương Dương thì chắc là phải trả một cái giá không nhỏ, mà điều này đối với họ thì căn bản là không đáng.

Không đáng để làm mất lòng thì cũng chỉ có thể đi lôi kéo người ta, Hô Diên Ngạo Bác không phải là người cố chấp, huống hồ mâu thuẫn của bọn họ còn chưa đến mức không thể hoá giải được.

Sau khi hai người đi khỏi, ông chủ Vương mới giãy giụa lê lết về phòng, lấy điện thoại di động ra gọi xe cứu thương.

Cánh tay đã bị gãy, lão phải đi bệnh viện.

Cánh tay bị thương không khó chữa trị lắm, chỉ cần Trương Dương không truy cứu thì sẽ khỏi nhanh thôi. Nhưng chuyện này cũng cảnh tỉnh lão và khiến lão sợ hãi.

Khi người ta gặp phải kẻ mạnh hơn mình gấp nhiều lần thì cũng giống như cá nằm trong chậu.

Trước kia, lão là kẻ mạnh nên người khác đều là cá cho lão thịt. Sau khi nếm mùi làm cá lần này, lão không dám nuôi ác tâm nữa.

Suy nghĩ này cũng đã cứu lão một mạng, ít nhất trong lòng lão cũng không có ý định trả thù gì. Nếu lão thực sự muốn trả thù thì chắc chắn không có cơ hội nào, e rằng chỉ hại đến bản thân mà thôi.

Đi ra khỏi công ty của ông chủ Vương, Trương Dương mới nhìn thấy có cảnh sát đứng trước công ty của Hồ Hâm.

Nhìn thấy bọn họ đến, Trương Dương chỉ khẽ lắc lắc đầu, hắn cũng không nói gì mà lên xe của mình rồi tít thẳng.

Bệnh viện Khu kinh tế mới hôm nay khá bận rộn, gần đây thời tiết trở nên lạnh hơn nên có rất nhiều bệnh nhân mắc cảm cúm đến khám bệnh.

Trong bệnh viện chỗ nào cũng toàn là người với người, chỗ đậu xe khiêm tốn trong bệnh viện đã không còn một chỗ trống, chỗ nào cũng nhìn thấy xe đạp và xe ba bánh.

Trương Dương đành phải đỗ xe ở bên ngoài cổng lớn của bệnh viện, đi bộ thẳng vào bên trong.

Gọi một cuộc điện thoại, hỏi phòng bệnh của Hồ Hâm, Trương Dương đi rất nhanh đến đó.

Lúc này Hồ Hâm đã tỉnh lại, trên đầu quấn đầy băng gạc, đang ngoác miệng cười ở kia, bên cạnh là Tiểu Ngốc đang nước mắt nước mũi chảy ròng ròng và cả Cố Thành có bộ dạng khá thảm hại.

Nam Nam và Mễ Tuyết cũng đang đi đến đây, vì các cô nhận được tin tức muộn hơn một chút nên bây giờ vẫn còn chưa đến nơi.

- Trương Dương!

Nhìn thấy Trương Dương, Hồ Hâm muốn ngồi dậy, lúc ngồi dậy lại làm miệng vết thương bị há ra, đau đớn kêu lên một tiếng.

Người cậu ta cũng đã được bang bó, cánh tay cũng được nẹp cố định, vẫn may cậu ta chỉ bị gãy xương cánh tay, nếu không thì sẽ phải đi là phẫu thuật. Tình trạng cậu ta hiện giờ vẫn nhẹ hơn của ông chủ Vương một chút, cùng lắm ba tháng sau là cậu ta có thể bình phục lại được.

Nếu Trương Dương ra tay thì không cần đến ba tháng, cậu ta đã có thể bình phục lại rất nhanh.

- Lão Đại, anh đã đến rồi.

Cố Thành vội vàng xuống giường, cậu này chỉ bị một số vết thương nhẹ, không ảnh hưởng nhiều đến vận động.

Chỉ đó điều thoạt nhìn trông bộ dạng của cậu ta còn nặng hơn cả Hồ Hâm, mặ mũi thì bầm dập, nói chuyện cũng không được lưu loát. Hai người này bây giờ đã trở thành một cặp anh em hoạn nạn có nhau.

- Nhìn bộ dạng này của các cậu trông còn thảm hơn tôi lần trước.

Nhìn bọn họ, Trương Dương không nhịn được phải bật cười, hắn liền nghĩ tới tình cảnh của chính mình khi vừa mới vượt thời gian đến.

Ở bệnh viện khi đó, đầu hắn cũng quấn đầy bông bang, nhưng điểm khác là hắn không bị gãy xương, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian ngắn là bình phục lại ngay.

- Lần trước?

Hồ Hâm thoáng sửng sốt, lập tức cũng mỉm cười.

Cố Thành và Tiểu Ngốc đều nhớ lại chuyện lần đó. Kể ra thì mấy người bọn họ cũng thật có duyên, chẳng bao lâu sau lại có người nằm viện nên Hồ Hâm đang thắc mắc có nên mời người đến xem lại phong thuỷ cho không.

Nhìn thấy vẻ lạc quan của cậu ta, Trương Dương cũng tạm yên tâm. Tính cách của Hồ Hâm khá tốt, lần tổn thương này cũng không ảnh hưởng nhiều đến cậu ta lắm.

Cười một lúc, Tiểu Ngốc lại đi ra ngoài. Nam Nam và Mễ Tuyết đã đến bệnh viện, đang tìm phòng bệnh. Tiểu Ngốc đi ra ngoài là để đón hai cô.

Lát sau, Nam Nam lập tức chạy lao vào với vẻ mặt đầy lo lắng.

- Cố Thành, anh không sao chứ?

Sau khi đi vào, cô cũng chỉ nhìn thấy mỗi Cố Thành. Nhìn thấy bộ dạng của Cố Thành thảm như vậy, nước mắt cô cũng thi nhau mà rớt xuống, xót thương nhìn Cố Thành.

Khi bước vào, Mễ Tuyết cũng rất lo lắng. Hồ Hâm và Cố Thành đều là bạn tốt của bọn họ nên đã lo lắng cho hai cậu bạn này rất nhiều, họ đều là người hiền lành, không may xảy ra chuyện ngoài ý muốn