Sau hơn một giờ, Trương Dương thở phì phò ngồi trên mặt đất.
Hai tên nhãi ranh kia cũng mệt phờ, nhưng có vẻ tinh thần của chúng trông khá hơn Trương Dương một chút. Sau khi truyền nội lực vào nhánh cây làm tiêu hao rất nhiều nội lực, hơn nữa luôn phải cảnh giác hai nhóc con kia tấn công bất cứ lúc nào, Trương Dương còn cảm thấy mệt hơn là chiến với Long Phong trong hơn một giờ đồng hồ.
Trận đấy này cuối cùng cũng có thể phân định thắng bại, coi như đã xong.
Nhưng nghiêm túc mà nói thì Trương Dương thua rồi, hắn đã tiêu hao nội lực quá lớn, nếu quyết đấu sinh tử thì hai nhóc còn này đã có thể giết chết hắn rồi, vả lại tốc độ của hắn không nhanh bằng chúng nó, muốn chạy thoát thân cũng khó.
- Vô Ảnh, mày học được chiêu này từ lúc nào thế?
Thở phì phò, Trương Dương vui sướng ngạc nhiên hỏi. Vô Ảnh rất lợi hại, trước đây không thế tham gia chiến đấu được quả là đáng tiếc.
Bây giờ Vô Ảnh đã có năng lực tấn công ở trình độ nội phóng ra ngoài, cũng có nghĩa là bên cạnh hắn bây giờ đã có thêm một trợ thủ chiến đấu đắc lực nữa.
- Chít chít chít!
Vô Ảnh phấn khích kêu lên, nó hiện giờ cũng hơi mệt nhưng đỡ hơn Trương Dương một chút. Hôm nay nó cũng đã tiêu hao khá nhiều nội lực rồi.
Nó đang nói với Trương Dương rằng đây là kĩ năng nó mới học được không lâu. Sở dĩ nó học được kĩ năng này là bắt nguồn từ bản thân nó, nó vốn đã tiềm ẩn khả năng nay, bây giờ đã có thể phát huy ra được.
Nội lực của Vô Ảnh cũng cùng lắm chỉ đạt trình độ ở kì sau tầng thứ ba, nhưng nó có thể tiến bộ ngang với cao thủ tầng thứ tư bây giờ nên uy lực vẫn chưa bằng bọn hắn, sức mạnh của Vô Ảnh chỉ tương đương bằng một nửa cao thủ tầng thứ tư.
Đương nhiên tốc độ nội lực nó phóng ra vẫn không sánh bằng cao thủ tầng thứ tư.
Ngay cả như vậy, Trương Dương cũng đã vô cùng hài lòng. Hắn liên kết với Tia Chớp, bây giờ cộng thêm Vô Ảnh đã thừa sức đánh gục cao thủ có thực lực tầng thứ tư.
Khi gặp lại Trương Vận An, hắn nhất định không phải chiến đấu chật vật như lần trước. Nguồn: http://truyenfull.vn
Bất ngờ phát hiện ra khả năng tấn công của Vô Ảnh khiến Trương Dương hẳn sẽ vui vẻ suốt mấy ngày. Mấy hôm nay đúng dịp không có việc gì, hắn lại dùng Tinh Huyết đan và bắt đầu bế quan tu luyện. Còn về phần linh dược dành cho hai nhóc tỳ kia, Trương Dương chưa từng keo kiệt với chúng.
Thực lực của bọn nó càng mạnh, cũng đồng nghĩa Trương Dương càng có thêm nhiều sức mạnh.
Viên Tinh Huyết đan này cũng không giúp Trương Dương có đột phá gì bởi linh vượn cũng chỉ có sức mạnh thực lực tầng thứ ba mà thôi. Hiện giờ Trương Dương đã ở trình độ kì sau tầng thứ ba, Tinh Huyết đan không có mấy hiệu quả đối với hắn.
Nếu đạt đến tầng thứ tư thì tác dụng của Tinh Huyết đan đối với hắn càng nhỏ hơn. Nếu lúc đó mà hắn dùng Tinh Huyết đan thì cũng chỉ lãng phí mà thôi.
- Tô công tử trông rất có tinh thần, phải chăng có chuyện vui gì?
Trong một cao ốc, Trương Dương trêu đùa Tô Triển Đào, Tô Triển Đào hôm nay mặc cả bộ trang phục màu đỏ, mặt mày tươi cười rạng rỡ.
- Đương nhiên là có rồi, ba tôi cuối cùng đã đồng ý cho chúng tôi đến với nhau, nếu có thể thì còn cho phép chúng tôi đính hôn trước.
Tô Triển Đào lập tức cười sảng khoái, đắc ý nói với Trương Dương. Anh chàng đang nói về chuyện của anh ta và Dương Linh.
Hai người coi như đã được tác thành.
Tô Thiệu Cường không bằng lòng về Dương Linh cho lắm, cô lớn tuổi hơn Tô Triển Đào, lại tự mình đứng ra kinh doanh. Tô Thiệu Cường chỉ muốn có một người con dâu bình thường.
Nhưng Tô Triển Đào đã khăng khăng như vậy, ngoài Dương Linh ra thì không cưới ai khác nên Tô Thiệu Cường đành nhượng bộ, cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý.
Sở dĩ Tô Thiệu Cường đồng ý cũng vì có chút liên quan đến gia thế của Dương Linh.
Tô Thiệu Cường không hài lòng về con người Dương Linh nhưng lại cực kì hài lòng về gia đình Dương Linh. Ba mẹ Dương Linh đều là giáo sư đại học, dù sao đó cũng là một gia đình gia giáo.
Gia đình cũng là một ưu điểm bù đắp cho sự không hài lòng kia, cuối cùng Tô Thiệu Cường đã đồng ý cho hai người đính hôn.
- Chúc mừng nhé! Khi nào thì đính hôn? Đến lúc đó phải làm thật náo nhiệt vào!
Long Thành từ phía sau nhô đầu ra, bên cạnh anh ta còn có Vương Thần và Ngô Chí Quốc, mặt ai cũng có vẻ vui mừng thay cho Tô công tử.
Hôm nay la một ngày đáng mừng, công ty đầu tư của Lý Á mà Trương Dương có đóng góp cổ phần cuối cùng cũng đã chính thức khai trương. Đây cũng là lần đầu tiên Trương Dương tự mình đầu tư kinh doanh, tuy hắn không muốn hỏi han công việc gì nhưng là một cổ đông nên hắn nhất định phải tham dự lễ khánh thành.
Đối với khả năng của Lý Á, Trương Dương không hề có chút nghi ngờ nào.
Trong khoảng thời gian chưa khai trương này, công ty đầu tư của Lý Á đã bắt đầu đưa vào hoạt động và đã kiếm được món lợi nhuận không nhỏ, đến khi chia lợi nhuận cuối năm thì Trương Dương nhất định có được vài triệu tệ tiền lãi.
Vẻn vẹn có mấy tháng, khi mới bắt đầu chỉ đầu tư hai triệu mà đã có được vài triệu tiền lãi, Trương Dương đánh giá rất cao về công ty đầu tư này.
- Sang năm đi, sang năm sẽ tìm một ngày tốt, đến lúc đó sẽ làm thật hoành tráng, nhất định không thiếu các anh được.
Tô Triển Đào cười toe toét nói. Dương Linh lúc này không có ở đây mà đang trò chuyện với Mễ Tuyết. Bây giờ Mễ Tuyết đã trở thành bà chủ lớn nên hai người tìm được khá nhiều tiếng nói chung.
Nhìn Mễ Tuyết đang cười vui vẻ, trong lòng Trương Dương cũng hơi dao động một chút.
Trương Khắc Cần coi như đã biết mặt Mễ Chí Quốc. Hắn và Mễ Tuyết yêu nhau cũng khá lâu rồi, nếu kết hôn ngay đối với bọn hắn thì có thể nói là quá sớm nhưng đính hôn thì không thành vấn đề.
Sau khi đính hôn với Mễ Tuyết thì hai người có thể đường đường chính chính sống cùng nhau.
Chuyện đính hôn, Mễ Tuyết chưa bao giờ nhắc đến, nhưng Trương Dương cũng hiểu trong thâm tâm cô vô cùng khao khát. Từ lâu Trương Dương đã có quyết định lâu dài với cô, nếu có thể thì cũng nên đính hôn rồi.
- Triển Đào, sang năm khi nào thì đính hôn?
Trương Dương nhìn Mễ Tuyết, thuận miệng hỏi. Trong lòng hắn đang cân nhắc chuyện đính hôn. Kiếp này hắn không thể sống như kiếp trước được, hắn cần có một gia đình ổn định.
- Chắc là trước ngày mười lăm, ý của ba tôi là trong vòng một năm sau khi đính hôn thì sẽ kết hôn, cho nên lễ đính hôn cũng không cần gấp gáp.
Tô Triển Đào nhẹ nhàng nói, đính hôn xong trong vòng một năm sẽ kết hôn, nói như vậy thì những ngày tháng độc thân của Triển Đào cũng chẳng còn lại được bao lâu nữa rồi.
- Lại thêm một người nhảy xuống địa ngục rồi! Thật không biết các anh kết hôn sớm như vậy để làm gì, chơi thêm vài năm chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Vương Thần bĩu môi nói. Tên nhóc này đang thực hiện chính sách không kết hôn bởi nếu kết hôn rồi thì cậu ta sao có thể tán gái thoải mái như bây giờ được.
- Thằng nhóc này, cậu không kết hôn thì cũng đừng lôi kéo người khác chứ! Cậu tưởng rằng ai cũng giống cậu sao?
Long Thành giơ tay gõ vào đầu Vương Thần một cái, vừa cười vừa mắng.
- Tôi không hề nói là không kết hôn, chỉ là kết hôn muộn hơn một chút mà thôi.
Vương Thần ấm ức ôm đầu nói, Ngô Chí Quốc thì phá lên cười.
Ngô Chí Quốc đã đính hôn năm ngoái, chỉ là chưa kết hôn. Nhưng anh chàng cũng chẳng trụ được bao lâu nữa, chắc không sớm thì muộn nhất là hai năm nữa sẽ phải kết hôn.
Mọi người đang cười nói, Lý Á đi về phía bọn họ, hôm nay Lý Á rất bận.
Những người khác đều không rành chuyện kinh doanh kia nên không ai đi giúp đỡ được.
Sau khi có cơ sở, nhiều người đã mang giỏ hoa đến tặng. Ở Trường Kinh, Lý Á có mạng lưới quan hệ khá rộng nên lần này công ty của cậu ta khai trương, nhất định sẽ có nhiều người đến chúc mừng.
- Ông chủ Lý, xong việc rồi hả?
Lý Á đi tới, Vương Thần vừa cười vừa trêu ghẹo một câu.
- Xong việc rồi? Sao mà xong được? Phải biết rằng chuẩn bị khai trương thì vất vả như thế nào! Tôi cũng chưa tổ chức cái lễ khai trương này lần nào.
Lý Á lắc đầu quầy quậy nói, hôm nay cậu ta thật sự rất bận rộn, làm luôn tay luôn chân từ sáng đến tận tối mà chưa được nghỉ ngơi.
Lý Á đến là để bố trí việc cắt băng khánh thành.
Mấy người bạn kia đều là cổ động, đều phải tham gia cắt băng khánh thành, tiếp đó khi ăn cơm còn phải đi mời rượu giúp cậu ta.
Đặc biệt là Trương Dương, Lý Á còn dặn dò nhiều hơn vài câu. Cậu ta biết tửu lượng của Trương Dương, phải tận dụng người có tửu lượng cao như vậy chứ, nếu không thì chỉ là thằng ngốc.
Xong xuôi, Lý Á liền rời đi. Lúc này quan khách đã tới khá đông đủ.
Nghi thức khai trương bắt đầu, người chủ trì vừa mới tuyên bố bắt đầu thì có hai vị đại biểu quan trọng tới. Thư kí Triệu Dân và thư kí của Tô Thiệu Cường kẻ trước người sau bước vào.
Trương Dương và Tô Triển Đào đều có cổ phần, công ty bọn hắn mới khai trương, thân làm phụ huynh cũng nên ủng hộ con cái một chút.
Nhưng Trương Khắc Cần và Tô Thiệu Cường đều không thể đích thân đến được, bất kì một tập đoàn hay nhà máy nào ở Trường Kinh khi khai trương cũng không mời được hai người bọn họ.
Thư kí của hai người đến coi như là đại diện.
Triệu Dân đến đây lúc này, Trương Dương cũng hơi ngạc nhiên. Nhìn thấy thư ký của ba mình đến, Tô Triển Đào thì có vẻ hơi kích động, môi cũng run run mấy cái.
Điều này cho thấy ba anh ta đã ủng hộ anh ta, tán thành khoản đầu tư này.
Từ nhỏ đến lớn, Tô Thiệu Cường không mấy khi tán thành những hành động của có thể, chẳng trách anh ta lại xúc động như vậy.
Ở buổi lễ có khá nhiều người nhận ra hai người họ, nhìn thấy hai người này, ai cũng có vẻ hơi giật mình, đánh giá công ty đầu tư này có thực lực.
Người vui mừng nhất vẫn là Lý Á, hai người này đồng thời ra mặt, người được nở mũi nhất chính là cậu ta. Dù sao hôm nay cậu ta cũngã là diễn viên chính.
Đương nhiên, Lý Á vui mừng nhưng không hề vênh vào, cậu ta thừa biết vì sao người ta lại đến.
Hai người đến tặng quà và chúc mừng xong liền rời đi ngay, cũng không đợi đến lúc cắt băng.
Đối với bọn họ mà nói tới nơi này, đi ngang qua sân khấu đã là bày tỏ quan tâm rồi, cũng không phải tiếp tục ở lại. Sau khi Lý Á nói vài lời khách sáo giữ họ lại, hai người lại lần lượt đi về.
Sau khi hai người này đến, không khí liền nhộn nhịp hẳn lên, lễ khai trương được tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Sau đó tất cả quan khách liền đi thăm công ty mới của Lý Á. Lý Á đã mua nguyên cả một tầng của tòa nhà này, cả tầng này đều là địa bàn của công ty bọn họ.
Rất nhiều nhân viên đã bắt đầu làm việc ở bên trong. Khách khứa chỉ đi thăm một vòng, không làm ảnh hưởng đến công việc của bọn họ.
Bây giờ công ty chưa đủ lớn nên công ty chỉ có quy mô hai mươi nhân viên. Nhưng Lý Á tin rằng cậu ta có thể đưa công ty phát triển trở thành công ty có quy mô từ một trăm người trở lên, thậm chí còn lớn hơn nhiều, thật sự trở thành doanh nghiệp hàng đầu.
- Tinh tinh tinh!
Mới đến nhà hàng, Trương Dương còn chưa vào đến vị trí thì điện thoại trên người đã vang lên. Chiếc túi vải đeo vai đã trở thành một nét đặc sắc của hắn, rất nhiều người đều chú ý đến chiếc túi này của hắn.
Quần áo đẹp, hợp mốt, người cũng rất đẹp trai, lại đeo cái túi vải thế này, nhìn thế nào cũng thấy kì kì.
Nhưng Trương Dương lại có thói quen đeo cái túi này, muốn tìm được cái túi khác lớn như thế và phù hợp hơn cũng không dễ dàng gì nên hắn cứ thế mà đeo.
Lấy điện thoại di động ra, nhìn số hiện trên màn hình, Trương Dương lập tức đi sang một bên, ấn vào nút trả lời.
- Lão Đại, không hay rồi, Hồ Hâm bị người ta đánh, đánh đập rất dã man.
Vừa nối máy hắn đã nghe thấy tiếng Cố Thành đang kêu khóc, trong điện thoại còn có nhiều âm thanh hỗn loạn.
Sắc mặt Trương Dương đột nhiên thay đổi. Trong khoảng thời gian này, Hồ Hâm và Cố Thành đều bề bộn công việc, Trương Dương cũng bận rộn tu luyện, vẫn chưa gặp lại nhau, không ngờ hôm nay nhận được tin tức của bọn họ thì lại là một tin tức không tốt.
- Đừng hoảng, mau nói địa chỉ cho tôi biết, tôi sẽ lập tức đến ngay.
Trương Dương hỏi một câu rất nhanh. Hắn tin rằng tình trạng hiện giờ của Hồ Hâm nhất định rất xấu, nếu không thì Cố Thành đã không bối rối, gấp gáp như vậy. Hắn cần bớt chút thời gian đi giúp đỡ Hồ Hâm.