Thần Y Thánh Thủ

Chương 485: Ông là cái thá gì




Tiễn mấy người của Trung khoa viện xong, Vương Quốc Hải vẫn còn vẻ không dám tin.

Viện sĩ Trung khoa viện ông chẳng thể nghĩ tới, người bên cạnh mình được như vậy, mà còn là mình tận mắt chứng kiến.

Điều này trong lòng của ông chẳng hề ghen tị chút nào, cũng không hâm mộ chút nào, mà chỉ là vinh dự mà thôi.

- Trương Dương, cậu nhất định phải khao đấy nhé, à không đúng, từ giờ phải gọi là Viện sĩ Trương rồi. ha ha.

Trở về văn phòng Vương Quốc Hải kéo Trương Dương lại, hưng phấn nói lớn.

- Khao thì không thành vấn đề, nhưng đừng gọi tôi như vậy, Viện sĩ Trương cái gì chứ, tôi chẳng thấy quen chút nào.

Trương Dương mỉm cười một chút, hắn còn bình tĩnh hơn cả Vương Quốc Hải. Được trở thành viện sĩ của Trung khoa viện đương nhiên là rất vui mừng, nhưng vẫn phải bình thường mới được, hiện tại hắn có cảm giác chẳng hiểu ra sao cả.

Đương nhiên, nếu hắn biết trước kia lão Tề phân quản công tác này, hiện tại viện trưởng của Trung khoa viện cũng là người mà một tay lão Tề cất nhắc thì e là hắn không thấy mơ hồ như vậy, mà lập tức hiểu ra được tất cả. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Ha ha, Viện sĩ Trương thì có gì không tốt, tôi muốn người khác gọi tôi là Viện sĩ Vương mà còn chưa được kia kìa.

Vương Quốc Hải cười lớn, ông đột nhiên nhớ tới việc Trương Dương đồng ý mời khách, lập tức quay lại bàn làm việc nhấc điện thoại lên, gọi cho mấy người ở văn phòng, nói với bọn họ là buổi tối đừng đi đâu, sẽ có liên hoan, còn có một tin tốt lành muốn tuyên bố với bọn họ.

Trương Dương không muốn để nhiều người biết hắn là viện sĩ Trung khao, cũng không nói cho những người bên cạnh biết, nhưng Vương Quốc Hải thì khác, ông nhất định phải thông báo tin tức tốt lành này ra ngoài mới được.

Suy nghĩ một lúc, ông lại gọi điện cho Chu Chí Tường và Ngô Hữu Đạo.

Bọn họ cũng đều là thành viên của tổ nghiên cứu, hơn nữa ngay từ đầu họ đã có công lao lớn, nên cũng có thể thông báo cho bọn họ.

Ngô Hữu Đạo ông đã thông báo rồi, nhưng chỉ là mới ông ta đến, còn chưa nói rõ là có chuyện gì, tuy nhiên Vương Quốc Hải nói với giọng vui mừng hớn hở như vậy thì có lẽ Ngô Hữu Đạo cũng đã đoán được có chuyện gì vui rồi, cho nên ông ta cũng đã đồng ý sẽ đến đúng giờ.

Chu Chí Tường thì không thể gọi được, Vương Quốc Hải cũng không nghĩ nhiều, bèn đặt điện thoại xuống, tin tức tốt lành này ông nhất định phải thông báo trực tiếp cho Chu Chí Tường mới được.

Ngay lúc Vương Quốc Hải gọi điện, Chu Chí Tường đang ngồi trong phòng họp, nghiêm mặt nhìn đám người đang ngồi bên bàn hội nghị.

Bên bàn hội nghị, Từ Võ, Đường Hiểu Quyên đều có mặt, còn có tất cả lãnh đạo lớn nhỏ của bệnh viện.

Vẻ mặt của mỗi người khác nhau, nhưng có một điểm chung đó là nghiêm mặt, không chút vui vẻ.

Người mất hứng nhất chính là Chu Chí Tường.

- Tôi hỏi các vị, đề tài này có phải thuộc bệnh viện hay không, có phải là niềm vinh hạnh của bệnh viện chúng ta hay không, một số người đừng có vì ghen tức mà làm điều gì có lỗi, hãy tự suy nghĩ vấn đề của mình đi.

Chu Chí Tường đột nhiên nói lớn giọng hơn, nói xong lại uống ngụm nước, tỏ vẻ cực kỳ phẫn nộ.

Cuộc họp này, thật ra là thảo luận chuyện tiền thưởng cho tổ nghiên cứu.

Chu Chí Tường lần trước hứa hẹn sẽ cấp cho mỗi người hai chục ngàn tiền thưởng, tiền này bệnh viện chi.

Vốn là chuyện tốt đẹp, không ngờ lại mọc ra mấy con "thiêu thân", đám Từ Võ đều đứng ra phản đối, khiến cho Chu Chí Tường phải triệu tập cuộc họp như vậy.

- Chúng tôi không phải ghen tức, việc nghiên cứu của bọn họ có đột phá lớn là chuyện tốt, đây cũng là vinh dự của bệnh viện, nhưng bây giờ đã phát tiền thưởng thì liệu có sớm quá hay không?

Từ Võ thản nhiên nói, người phản đối nhiều nhất chính là y.

Vì y không được vào tổ nghiên cứu nên tỏ ra rất tức giận, hiện tại mỗi thành viên tổ nghiên cứu lại được phát hai chục ngàn tiền thưởng thì lại càng khó chịu hơn, cho nên đứng ra phản đối đến cùng.

Người ghen tức có rất nhiều, nhưng bọn họ vẫn chưa có động tác gì.

Thật ra bọn họ cũng không thể làm được gì, tổ nghiên cứu chỉ tiến hành ở bệnh viện, tất cả các khoản chi của bọn họ, đều không cần bệnh viện cung cấp, nên bệnh viện tự nhiên cũng không quản được bọn họ.

- Viện trưởng, ông phát tiền thưởng cho tổ nghiên cứu chúng tôi không phản đối, nhưng bên trong có mấy sinh viên tham gia, ông không dùng tiền của bệnh viện để phát cho nhóm sinh viên không liên quan đến chúng ta chứ?

Một câu nói ra, rất nhiều người lên tiếng đồng ý.

Chu Chí Tường trừng mắt nhìn y, khiến y cũng không dám nói thêm điều gì.

Người này chỉ ra chính là mấy sinh viên của đại học Trường Kinh. Việc Trương Dương cho mấy sinh viên này vào tổ nghiên cứu đúng là việc ông không thể ngờ được, ông cũng từng phản đối, nhưng Trương Dương có thái độ cứng rắn, cho nên ông cũng không thể làm khác được.

Những sinh viên này cũng đều rất cố gắng, Chu Chí Tường dần dần cũng nghĩ đến những điều này, cũng coi họ như người một nhà.

Chu Chí Tường còn muốn sau khi bọn họ tốt nghiệp thì mời về bệnh viện công tác, thành tích của đám sinh viên này đều không kém, nên ông rất bằng lòng mời họ về.

Chỉ có điều, hiện tại lại có người nói ra chuyện này.

Trong con mắt của họ, lấy tiền của bệnh viện để cho người ngoài là việc không nên, lý do này cũng khiến Chu Chí Tường không nói thêm được điều gì, hơn nữa người phản đối càng lúc càng nhiều, thậm chí có người nói ông ăn cây táo, rào cây sung.

- Viện trưởng, phát tiền cho người của mình thì còn được, đằng này mấy người kia là cái gì? Nói trắng ra thì là đám sinh viên chẳng có tài cán gì, may mắn được Trương Dương rước vào tổ nghiên cứu mà thôi.

Lại có người nói thêm một câu,

Tiền thưởng mà Tô Thiệu Hoa cấp, Trương Dương phát đều thì bọn họ không quản được, còn lần này thì khác, đây là tiền của bệnh viện…

"BA~!"

Cửa phòng đột nhiên được mở ra, Vương Quốc Hải vẻ lạnh như băng đứng bên ngoài.

Ông đến tìm Chu Chí Tường, biết viện trưởng đang họp không nên quất rầy, ông chỉ muốn thông báo tin tức này một chút rồi sẽ đi ngay.

Người khác thì ông tạm thời giấu diếm, còn viện trưởng thì không thể không thông báo được.

Chỉ có điều ông không ngờ đi đến cửa lại nghe thấy bên trong đang công kích tổ nghiên cứu, Trương Dương là người chịu trách nhiệm tổ nghiên cứu này, nhưng đại quản gia thực tế lại là ông, ông đã xây dựng được tình cảm rất tốt đối với mỗi tổ viên, những sinh viên này giống như học sinh của ông vậy, đương nhiên không thể để cho những người này nói xấu họ như vậy.

- Chủ nhiệm Vương, sao ông lại đến đây?

Chu Chí Tường có chút sửng sốt, vội vàng nói một câu, xem bộ dạng của Vương Quốc Hải, ông cũng cảm thấy không ổn.

- Tôi đến tìm ngài để báo cho ngài một tin tức tốt lành, nhưng hiện tại tôi có mấy câu muốn hỏi Chủ nhiệm Liễu.

Vương Quốc Hải đi thẳng đến bàn hội nghị, trực tiếp đứng sau một người.

Người này chính là người vừa nãy nói xấu mấy sinh viên kia.

- Tôi muốn hỏi Chủ nhiệm Liễu, mấy sinh viên kia không là cái thá gì thì ông cũng là cái thá gì?

Vương Quốc Hải nói xong, tất cả mọi người đều cảm thấy sửng sốt, Vương Quốc Hải lần này không khách khí chút nào.

- Ông…Chủ nhiệm Vương, ông có ý gì?

Sắc mặt Chủ nhiệm Liễu thay đổi, trực tiếp đứng lên.

Chủ nhiệm Liễu là Chủ nhiệm của phòng Tài vụ, trong tay quản lý tài chính của bệnh viện, ông ta cũng là một trong những người phản đối mạnh mẽ nhất việc phát tiền thưởng cho sinh viên.

- Tôi chẳng có ý gì cả, tôi chỉ muốn cho người nào đó biết rõ bản thân mình mà thôi, ông làm mảng tài vụ mà cũng muốn vào tổ nghiên cứu thì tại sao mấy sinh viên kia không được?

Vương Quốc Hải vẫn chẳng chút nhượng bộ nào, ánh mắt gắt gao nhìn Chủ nhiệm Liễu.

Tạm ngừng một chút, Vương Quốc Hải nhếch mép cười một cái, hạ giọng nói:

- Các người xem lại bản thân mình đi, lúc trước vào tổ nghiên cứu thì các người nói thế nào, giờ bị Trương Dương đá ra ngoài nên ghen ghét người ta chứ gì? Tôi thấy Trương Dương làm đúng, không ngờ vì ghen tị với mấy sinh viên mà các người nói xấu sau lưng họ như vậy, ở cùng với các người, tôi cảm thấy thật nhục nhã.

Lời này của Vương Quốc Hải nói quá nặng, đã lâu rồi ông không tức giận như vậy.

Rất nhiều người ngơ ngác nhìn Vương Quốc Hải. Đây là Chủ nhiệm Vương hiền hành của bệnh viện sao?

Thật ra lần này Vương Quốc Hải phát hỏa, chủ yếu là vì lời của Chủ nhiệm Liễu quá khó nghe.

Vương Quốc Hải là người hiền lành, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể bắt nạt được.

Mấy sinh viên kia hiện tại là người của ông, ông giống như gà mẹ bảo vệ cho đàn con của mình, không chấp nhận được bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến người dưới tay ông.

- Đủ rồi, Chủ nhiệm Vương, đây là phòng họp, ông chưa được đồng ý mà đã xông vào đây, liệu có ý thức tổ chức nữa không?

Từ Võ lên tiếng, vị chủ nhiệm đại khoa nội này vẫn rất có quyền uy.

- Tôi đi vào chỉ là để thông báo cho viện trưởng một việc.

Vương Quốc Hải lạnh lùng nhìn Từ Võ, ông biết đám người này cùng một cánh với nhau.

Sau khi nói xong, Vương Quốc Hải quay đầu, nhìn Chu Chí Tường nói:

- Hôm nay Trung khoa viện cử bốn đồng chí đến, khen ngợi đối với nhóm nghiên cứu đề tài.

Ông vừa nói xong đã có mấy tiếng hừ lạnh, không được vào tổ nghiên cứu đã là nỗi đau của bọn họ, giờ biết tổ có thành tích tốt, bọn họ càng không thoải mái.

Họ đều mong muốn tổ nghiên cứu thất bại, ai ngờ…

Vương Quốc Hải không thèm để ý đến bọn họ, tiếp tục nói với Chu Chí Tường:

- Bọn họ ngoài khen ngợi tổ nghiên cứu ra, còn mời Trương Dương gia nhập Trung khoa viện, trở thành viện sỹ y học, Trương Dương cũng đã đồng ý ký tên, thế là Trường Kinh chúng ta đã có viện sĩ thứ hai, đây chính là điều tôi muốn nói với ngài, mọi người có thể họp tiếp được rồi.

Nói xong Vương Quốc Hải liền rời khỏi phòng họp, để tại đám người đang há mồm trợn mắt nhìn nhau.

Vương Quốc Hải vội vàng mà đến, vội vàng mà đi, và cũng vội vàng thả một quả "lựu đạn" xuống, khiến tất cả mọi người có mặt trong phòng họp đều trợn mắt há mồm !