Thần Y Thánh Thủ

Chương 484: Sự nghi ngờ của Trương Dương




Không chỉ đám bọn họ kinh ngạc, mà ngay cả Chủ nhiệm Đồ cũng cảm thấy kinh ngạc.

Thành tích của Trương Dương rất tốt, nhưng hắn còn quá trẻ tuổi, nếu Trương Dương gia nhập Trung khoa viện, thì hắn sẽ trở thành viện sĩ trẻ nhất trong lịch sử của Trung khoa viện.

Thậm chí còn trẻ hơn viện sĩ trẻ tuổi nhất cả nước trước đây đến mười mấy tuổi.

Tuổi chỉ mới hai mươi, còn chưa tốt nghiệp mà đã trở thành viện sĩ rồi, đây quả thực là việc có một không hai, tin tức truyền đi tất nhiên sẽ trở thành một chấn động.

- Viện sĩ?

Trương Dương cau mày, cúi đầu suy tư.

Trên thực tế, ở kiếp trước hắn đã được đề nghị trở thành viện sĩ trung khoa, tuy nhiên chưa đến kết quả cuối cùng thì hắn đã xảy ra tai nạn rồi.

Kiếp này, sức ảnh hưởng của hắn kém hơn rất nhiều so với ở kiếp trước, hắn nghĩ mãi mà không hiểu tại sao Trung khoa viện lại độ nhiên lại mời hắn vào làm viện sỹ như vậy.

Viện sỹ của Trung khoa viện, ở thời đại này không chỉ là tượng trưng cho thân phận mà đó còn là một vinh dự.

Học sỹ y học của Trung khoa viện, tính ra cũng phải đến hơn trăm người, Trung y thì ít hơn, Trương Dương chỉ cần đồng ý thì hắn sẽ trở thành một trong một trăm người này, đồng nghĩa với việc hắn trở thành một trong 100 danh y của cả nước.

- Đồng ý đi, mau đồng ý đi.

Vương Quốc Hải trong lòng không ngừng reo hò, ông cũng không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại căn bản không thế đồng ý thay Trương Dương được.

Viện sĩ Trung khoa viện, một danh hiệu cao quý cỡ nào, người như vậy cả Trường Kinh này cũng chỉ có một vị, còn là một lão tiền bối đức cao vọng trọng, vẫn ẩn cư ở nhà.

Cả nước có trên trăm viện sỹ y học, tuy nhiên phần lớn tập trung ở thủ đô, Hỗ Hải và một số nơi khác. Ở tỉnh lị bình thường thì có rất ít, có được một vị đã không tồi rồi.

Trong lòng Vương Quốc Hải không ngừng hò hét, Trương Dương rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên rồi.

- Tôi muốn biết, là ai ra quyết định mời tôi làm viện sĩ?

Vương Quốc Hải độ nhiên ngẩn người ra, Trương Dương nói, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông, Trương Dương vẫn chưa đồng ý, mà ngược lại vẫn đặt câu hỏi như vậy.

Điều này khiến cho Vương Quốc Hải cảm thấy không biết làm sao, một bên thì thầm mắng Trương Dương ngớ ngẩn, một bên thì lại khâm phục khả năng chịu đựng của Trương Dương.

Sức hấp dẫn lớn như vậy, nếu như đổi là ông thì ông đã đồng ý từ lâu rồi, đáng tiếc người như ông thì người ta lại chẳng cần…

Chủ nhiệm Đồ cũng sửng sốt, ông vốn cho rằng Trương Dương sẽ đồng ý ngay, không nghĩ là hắn lại hỏi ngược lại như vậy.

Câu hỏi này của Trương Dương, cũng khiến cho ông cảm thấy sững sờ, chục giây sau ông mới trả lời.

- Đương nhiên là trong viện ra quyết định rồi, là đề nghị của lãnh đạo viện, hiện giờ trong viện bách hoa đua tiếng, cậu có thể giải được vấn đề khó của thế giới như vậy thì cơ bản đã đủ điều kiện để trở thành viện sĩ được rồi.

Chủ nhiệm Đồ trả lời, khiến cho Vương Quốc Hải không kìm nổi gật đầu.

Bệnh tật này có thể trị được, khiến cho Trương Dương có đầy đủ điều kiện, chỉ có điều hiện tại có chút sớm, dù sao đề tài này vẫn chưa hoàn thành.

Tuy nhiên cũng chỉ là có tiềm năng, người có tiềm năng giống như Trương Dương còn có rất nhiều.

- Lãnh đạo viện?

Trương Dương trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ.

Hắn không phải không hiểu biết gì đối với Trung khoa viện, kiếp trước hắn còn có không ít quan hệ với người ở đây. Hắn biết điều kiệ để chọn lựa nhân tài khó cỡ nào.

Nếu như không cao thì rất nhiều người trở thành viện sỹ y học rồi chứ đâu phải ít ỏi như vậy.

Chính vì rõ ràng, hắn mới nảy sinh nghi ngờ như vậy.

Hắn hiện tại có thể phá giải được một vấn đề hóc búa, chữa khỏi được bệnh tật này, đủ để Trung khoa viện chú ý, nhưng muốn nói chỉ nhờ vào điểm này mà hắn được trở thành viện sỹ thì hắn có vẻ không tin tưởng lắm.

Nếu chỉ có như vậy, thì kiếp trước hắn cũng đã sớm đủ tư cách, chứ không phải đến lúc bị tai nạn mà vẫn chưa được công nhận như vậy.

- Trương Dương, cậu có vấn đề gì thì cứ nói ra.

Chủ nhiệm Đồ lại nói một câu, điều này cũng khiến trong lòng ông ta càng thấy giật mình.

Người nào nghe tin Trung khoa viện muốn mời mình làm viện sĩ mà không kích động vạn phần chứ, đừng nói là một thanh niên trẻ tuổi như Trương Dương.

Phản ứng của Trương Dương, cũng có thể nói là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông.

Khiến ông cũng tò mò muốn biết xem trong lòng Trương Dương rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Đối với miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống như vậy mà hắn còn cảm thấy nghi ngờ sao.

- Tôi không có vấn đề gì lớn, tôi chỉ muốn biết, có chuyện gì yêu cầu tôi phải làm hay không?

Trương Dương khẽ lắc đầu, hắn rất hiểu Trung khoa viện, nhưng vẫn không nghĩ ra Trung khoa viện muốn mời mình làm viện sĩ rốt cuộc là muốn mình làm cái gì.

Phải biết rằng đề tài này vốn là thuộc Trung khoa viện, vinh dự sau khi nghiên cứu thành công cũng thuộc về Trung khoa viện.

Đương nhiên vinh dự của hắn cũng không phải nhỏ, hắn là người chịu trách nhiệm, là người trực tiếp nghiên cứu, giải được đề tài, Trung khoa viện chỉ có quyền sở hữu đối với đề tài này mà thôi.

Một đề tài như vậy, ai sở hữu thật ra cũng không quan trọng, đây chỉ là một vinh dự, dù sao cũng không thể thiếu được vinh dự của mình, Trương Dương cũng đồng ý nhượng lại.

Đây cũng là lý do mà hắn đồng ý báo cáo đề tài.

Được lợi thật sự, chính là việc được sở hữu số thuốc của hắn.

Hắn thậm chí đã suy nghĩ, Trung khoa viện có phải đã nhắm trúng số thuốc của hắn rồi hay không, biết những loại thuốc này có thể mang đến lợi ích lớn, cho nên muốn "chấm mút" một ít.

- Không có, cậu không phải làm cái gì cả, cậu giống như những viện sĩ khác, có đề tài gì tốt thì báo lên, viện sẽ ủng hộ cậu nghiên cứu, hoặc là khi viện có nhu cầu nghiên cứu, thì cậu có thể tham gia hỗ trợ, chỉ bấy nhiêu thôi.

Chủ nhiệm Đồ lắc đầy, sự nghi hoặc của ông ta càng lớn hơn nữa.

- Chỉ có bấy nhiêu thôi?

Trương Dương hỏi lại một câu.

Suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên bật cười.

- Chủ nhiệm Đồ, xin cảm ơn sự tín nhiệm của viện, vô cùng vinh hạnh được trở thành một thành viên của viện.

Mỉm cười một lúc, Trương Dương liền trực tiếp đồng ý, hắn cũng coi như là đã hiểu rồi.

Nói rằng Trung khoa viện đã nhìn trúng số dược phẩm kia, chính hắn cũng không tin điều đó.

Tiền nghiên cứu hàng năm của viện lên đến cả chục tỉ, dù số thuốc của hắn đáng giá cỡ nào, một năm kiếm được mấy chục triệu là khá lắm rồi. Dù sao cũng chỉ là loại dược phẩm đơn độc, Trương Dương không thể tự lũng đoạn sản xuất, tiêu thụ được, chỉ có thể bán bản quyền để hưởng hoa hồng mà thôi.

Chút tiền đó, căn bản không nằm trong tầm mắt của người ta.

Nếu đã không có lo lắng này nữa, thì Trương Dương cũng không tìm ra lý do khác để từ chối. Bất kể nói thế nào, được trở thành viện sĩ của Trung khoa viện cũng đã từng là một nguyện vọng của hắn, vì thế hắn càng không thể từ chối.

Lúc này hắn không suy nghĩ đến lý do vì sao viện lại mời hắn nữa. Dù sao việc hắn gia nhập Trung khoa viện chẳng có bất cứ điều gì không tốt đối với hắn cả, nếu đã không có điều gì không tốt thì đương nhiên không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt.

- Chào mừng cậu gia nhập Trung khoa viện, Viện sĩ Trương.

Chủ nhiệm Đồ đứng lên, chủ động đưa tay ra bắt tay Trương Dương, ký tên xong vào mấy bản văn kiện, Trương Dương đã chính thức trở thành viện sĩ y học.

Sau đó các giấy tờ của hắn sẽ có người mang đến, về sau Trương Dương mỗi tháng còn có một khoản tiền lương, khoản tiền lương này đối với người khác thì là một con số trong mơ, nhưng đối với Trương Dương thì có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.

- Cảm ơn chủ nhiệm Đồ.

Vương Quốc Hải kích động đến đỏ bừng mặt, ông thật không ngờ, lần này người của Trung khoa viện lại mời Trương Dương làm viện sĩ.

Nếu sớm biết như vậy, thì trước đó ông đâu thể lo lắng được, vui mừng còn không kịp nữa là.

Trương Dương có thể giành được thành tích tốt, thì ông cũng cảm thấy kiêu hãnh. Hiện tại trong lòng ông đang mừng cho Trương Dương.

- Chủ nhiệm Đồ, tôi có một yêu cầu nhỏ, không biết có được không?

Trong lúc ký tên, Trương Dương đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi một câu.

- Cậu cứ nói.

- Việc tôi vào Trung khoa viện có thể được xử lý lặng lẽ được không, chính là không để cho nhiều người biết, dù sao trước đây tôi cũng không có thành tích gì. Lại còn trẻ như vậy, đề tài nghiên cứu duy nhất thì vẫn chưa xong, tôi không muốn nhiều người chú ý.

Trương Dương chậm rãi nói, lần này hắn vào Trung khoa viện có cảm giác kỳ quái, cảm thấy lặng lẽ một chút thì tốt hơn.

- Điều này không thành vấn đề, cậu cứ yên tâm, chúng tôi đều suy nghĩ cẩn thận những yêu cầu chính đáng của mỗi vị viện sỹ, thông thường thì đều đồng ý cả.

Chủ nhiệm Đồ suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu nói.

Ông chính là vị chủ nhiệm chuyên phục vụ các viện sĩ, rất nhiều viện sĩ đưa ra những yêu cầu cổ quái, so với bọn họ, yêu cầu này của Trương Dương quá nhẹ nhàng.

Huống hồ việc thuyết phục Trương Dương hôm nay cũng không phải thuận lợi lắm.

- Cảm ơn chủ nhiệm Đồ, tôi cũng yên tâm rồi.

Trương Dương khẽ mỉm cười, trực tiếp ký tên, từ bây giờ trở đi, hắn đã trở thành một trong những viện sĩ của Trung khoa viện.

Đây cũng là danh hiệu có sức ảnh hưởng nhất của hắn.

Làm xong tất cả, Chủ nhiệm Đồ cáo từ, cầm theo một ít tư liệu rồi rời khỏi Trường Kinh ngay. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Trước đó báo cáo của bọn họ đã rất tỉ mỉ, lần này tới căn bản là chẳng có điều gì hay ho cả, mục đích lớn nhất của lần này chính là mời được Trương Dương gia nhập Trung khoa viện.

Hiện giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, không cần phải ở lại nữa.

Ra cửa, Chủ nhiệm Đồ lập tức gọi điện cho lãnh đạo, báo cáo tiến độ công việc.

Cục trưởng cục Công tác viện sĩ, sau khi nghe điện thoại của Chủ nhiệm Bôi, lập tức gọi điện cho viện trưởng. viện trưởng gật gật đầu nói mấy câu rồi cũng cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy xong, suy nghĩ một chút, lại nhấc điện thoại lên gọi.

Trường Khinh, Thái Triết Lĩnh vội vàng cầm di động đi vào trong viện, đi đến chỗ lão Tề đang tập Thái Cực Quyền, cung kính đưa di động tới.

Cầm điện thoại di động lên nghe viện trưởng báo cáo, lão Tề khẽ mỉm cười.

Qua một lúc ông mới gật đầu nói vài câu, tỏ ra ông đã biết được kết quả rồi.

Báo cáo xong, viện trưởng mới cúp điện thoại, trên mặt ông ta cũng tỏ ra nghi ngoặc, nhưng rất nhanh sự chú ý của ông cũng đã chuyển sang chuyện khác.