Thần Y Thánh Thủ

Chương 479: Phúc phận tích được




- Mễ Tuyết, ba của Trương Dương làm nghề gì ?

Nhân dịp rỗi rãi, Ngô Phượng Lan vội kéo con gái yêu sang một bên, khẽ hỏi.

Trương Dương cũng đã từng nói, mẹ của hắn qua đời mười năm trước, ba chỉ là nhân viên nhà nước. Khi đó bà con thương xót thằng bé Trương Dương này đáng thương, mới đó mà đã mất mẹ, ba hắn gà trống nuôi con hẳn cũng không dễ dàng.

Bà tưởng rằng ba Trương Dương và hắn đều là công nhân viên chức bình thường.

Nhưng bây giờ rõ ràng không phải như vậy, ba của Trương Dương rất có khí chất, chỉ nhìn thoáng qua đã biết không phải người thường.

Còn phản ứng của Mễ Chí Quốc nữa, bà đương nhiên rất hiểu người đàn ông của mình. Ngô Phượng Lan rất ít khi nhìn thấy Mễ Chí Quốc mất khí thế như vậy, ít nhất trong mắt bà thì Mễ Chí Quốc hôm nay cũng có chút kém tự tin.

- Mẹ à, chú Trương là nhân vật số một Tỉnh ủy.

Mễ Tuyết liếc mắt nhìn Trương Khắc Cần, nói rất khẽ.

- Nhân vật số một Tỉnh ủy?

Ngô Phượng Lan lập tức sửng sốt, người cảm giác mất hết trọng lượng nhưng bà biết rất rõ ràng.

Đừng nói Tỉnh ủy, dù chỉ là Bí thư huyện ủy hay bất kì ai nhà bọn họ khi gặp cũng đều phải cung kính đấy. Nhân vật này đi đến đâu cũng sẽ có cả đám người đi theo đến đó.

Cấp trên của Bí thư huyện ủy là lãnh đạo thành phố, cao hơn là Bí thư Thành ủy.

Cấp trên của Bí thư Thành ủy là lãnh đạo trên tỉnh, người này còn là nhân vật số một Tỉnh ủy.

Khoảng cách chênh lệch như thế nào, Ngô Phượng Lan không dám nghĩ đến nữa.

Lúc này cuối cùng bà cũng hiểu vì sao người của bệnh viện sau khi nhìn thấy ba của Trương Dương lại có vẻ mặt như vậy, cũng hiểu tại sao người đàn ông của mình lại phải có chút mất khí thế.

Bản thân bà nghe con gái yêu nói như vậy mà người đã mềm nhũn ra, thiếu chút nữa có cảm giác như sắp bị ngã xuống đất.

Lúc trước bà chỉ cho rằng Trương Dương rất ưu tú, rất tài giỏi, ngồi trên ghế nhà trường mà đã tự kiếm tiền, nhưng gia đình chắc là cũng bình thường, ít nhất là không hơn gia thế nhà bà. Nhưng bây giờ bà mới hiểu được rằng nhà người ta không chỉ bề thế hơn mà còn quyền thế hơn nhà bà một trời một vực.

Trước giường bệnh, nghe Mễ Chí Quốc nói xong, Trương Khắc Cần khẽ mỉm cười khẽ lắc lắc đầu.

Mễ Chí Quốc quá căng thẳng, nhưng ông ta cũng hiểu và thông cảm được. Lúc đó, trong mắt ông ta thì lãnh đạo cũng có đẳng cấp cao xa vời vợi như thế.

Trương Khắc Cần khẽ nói chuyện với Mễ Chí Quốc, nói về một số việc nhà và hỏi thăm sức khỏe của ông ta.

Hôm nay Khắc Cần lấy thân phận là ngài thông gia tương lai đến thăm, căn bản sẽ không nói đến chuyện công việc.

Ngồi chừng mười phút đồng hồ, Trương Khắc Cần mới đứng dậy cáo từ, dặn Trương Dương giúp đỡ bọn họ nhiều hơn nữa, nếu cần gì cứ đến tìm ông ta bất cứ lúc nào, sau cùng còn mời cả nhà Mễ Chí Quốc đợi sau khi ông này bình phục sẽ đến nhà dùng cơm.

Đây cũng dây chuyền coi là lời mời gặp mặt giữa hai gia đình.

Nói xong, Trương Khắc Cần liền rời đi, công việc của ông ta bề bộn, có thể đến bệnh viện một chuyến đã không dễ dàng gì, còn phải hủy bỏ và kéo dài tham gia một số công việc mới đến được.

Mãi đến khi Trương Khắc Cần đi khỏi, Trương Đức mới dám thở hắt ra một cái thật mạnh rồi ngồi xuống.

Hiện tại gã cảm giác cơ thể không còn chút sức lực nào, tim vẫn đập thình thịch và vẫn cảm thấy hồi hộp.

Thực ra lúc nãy Trương Khắc Cần không nói chuyện với gã. Gã kích động vì mãi đến hôm nay phát hiện ra cha của Trương Dương không ngờ lại là một người quyền cao chức trọng như vậy, có thể xây dựng quan hệ với Trương Dương cũng chẳng kém cạnh gì so với Tô Triển Đào.

Đồng thời gã cũng rất ghen tị với Mễ Chí Quốc.

Có thể kết xui gia với Bí thư Trương như vậy, không biết tổ tông nhà họ đã tích được bao nhiêu phúc trong bao nhiêu kiếp mới có được.

Lúc trước Mễ Chí Quốc rõ ràng còn không đồng ý Trương Dương làm con rể, muốn kết thông gia với Dư Văn Võ. Bây giờ nghĩ lại thì đây đúng là một chuyện ngu xuẩn buồn cười biết bao, cũng may chuyện cuối cùng không thành, bằng không Mễ Chí Quốc sẽ vẫn đang ôm mối ân hận nặng hơn núi.

Mễ Chí Quốc rất may mắn, nhưng gã cũng không kém.

Người biết được bí mật này hiện tại không nhiều, gã lại bắt đầu công tác ở Trường Kinh, lại có mối quen biết lớn này.

Sau này, gã phải giữ chặt lấy mối quan hệ với Mễ Chí Quốc, bám chặt lấy ông ta cũng chẳng khác nào bám được vào đường dây của Trương gia. Sau này Trương Dương và Mễ Tuyết thành thân, tương lai của Mễ Chí Quốc tất nhiên sẽ rất huy hoàng.

Có được cái chức Phó chủ tịch thường trực huyện kia căn bản cũng không nói chơi, ngay cả Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy bây giờ, Mễ Chí Quốc cũng có hi vọng rất lớn.

Hiện tại những điều này chỉ có một mình gã biết. Gã có quan hệ khá tốt với Mễ Chí Quốc, tin rằng sau này cũng đạt được nhiều ưu đãi, một miếng khi đói bằng một gói khi nó, dĩ nhiên gã nên quan tâm đến Mễ Chí Quốc trong thời gian này rồi.

Sau khi Trương Khắc Cần đi, Chí Quốc còn nằm ở ở đó mà ngây người ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cha của Trương Dương, ông thông gia tương lai của ông ta không ngờ lại là nhân vật số một Tỉnh ủy. Chuyện này đối với ông ta mà nói thì cũng là một chuyện hết sức bất ngờ.

Cho nên đến tận bây giờ ông ta vẫn còn cảm giác lâng lâng không bình thường như đang nằm mơ, sau khi tỉnh lại thì tất cả đều trở thành hư ảo vậy.

Nhưng sự thật lại nói cho ông ta biết rằng đây không phải mơ mà là thật 100%.

Lát sau, ông ta lại nghĩ đến Trương Dương, nghĩ đến thái độ hắn lần đầu tiên đến nhà ông ta.

Nghĩ đến đây, trên người của hắn cũng không khỏi toát ra chút mồ hôi lạnh, may mà khi đó ông ta cũng không có hành động gì quá khích, bằng không đừng nói đến kết thông gia với người ta mà không khéo bản thân mình còn mang vạ.

Nhân vật số một Tỉnh ủy đấy, chỉ cần tùy tiện hé vài câu về sự bất mãn của trước mặt ông ta thì coi như xong đời.

Sau khi nghĩ mà sợ, Mễ Chí Quốc lại có vẻ có chút hưng phấn.

Cũng vẫn đạo lý ấy, nếu người khác biết ông ta kết thông gia với nhân vật số một tỉnh ủy thì đối với ông ta tất nhiên không như trước nữa, đừng nói ở huyện, ngay cả lãnh đạo ở thành phố cũng không dám đắc tội với ông ta.

Tương lai của ông ta cũng sẽ có một màu hồng, vốn là muốn leo lên cái chức Phó chủ tịch thường trực huyện, tin tưởng rằng sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì, những chuyện gì trước đây chưa nghĩ đến thì hiện giờ ông ta đang nghĩ.

Trương Dương và Mễ Tuyết cùng nhau đi tiễn Trương Khắc Cần, lát nữa mới quay lại.

Nhìn thấy Trương Dương quay lại, ánh mắt của mấy người không còn giống lúc trước.

Đặc biệt là Mễ Chí Quốc, lúc này vẻ mặt càng thêm phức tạp, có chút hơi kích động, hơi phấn khích, cũng có chút kính sợ.

- Trương Dương, không ngờ, chú thực sự không ngờ.

Mễ Chí Quốc chủ động mở miệng, nói với Trương Dương một câu. Ông ta chỉ nói nửa chừng, nhưng mọi người thì ai cũng hiểu cả.

Mễ Chí Quốc không ngờ ba Trương Dương lại là Trương Khắc Cần.

- Chú Mễ, chú cứ yên tâm dưỡng thương, bệnh viện sẽ không gây khó khăn gì nữa đâu.

Trương Dương khẽ mỉm cười nói, Trương Khắc Cần cũng xuất hiện rồi, hắn tin chắc rằng bệnh viện này sẽ không ngu gì mà đi bao che cho cái tên bác sĩ vô đạo đức kia.

Nếu thật sự như vậy lần nữa thì bệnh viện này nhất định sẽ có một chấn động cực lớn.

- Ừ, chú tin, chú tin tưởng tuyệt đối.

Mễ Chí Quốc liên tục gật đầu, ông ta đương nhiên tin tưởng lời nói của Trương Dương, trừ phi người của bệnh viện đều là một lũ ngu si, nếu không bọn họ tất nhiên sẽ có đãi ngộ tốt hơn.

Ông ta ngẫm nghĩ như vậy một hồi thì chuyện đang nghĩ liền biến thành thật.

Trương Khắc Cần đi không được bao lâu, Kiều Thần liền đích thân đến xin lỗi, vừa an ủi vừa động viên và chuyển Mễ Chí Quốc tới phòng bệnh tốt hơn, yên tĩnh hơn, thoải mái hơn và cũng tiện cho việc điều trị hồi phục hơn.

Nhưng yêu cầu này đã bị Mễ Chí Quốc từ chối, ở đây rất tốt, bỏ tiền ra là ở lại được, bọn họ cũng không phải thiếu chút tiền ấy.

Đi mặt khác phòng bệnh coi như xong, cho dù không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho người khác. Ông ta phải chú ý không làm ảnh hưởng đến Trương Khắc Cần, không thể bởi vì Trương Khắc Cần vừa đến thì ông ta đã khiến người ta phải đối xử đặc biệt mà tổn hại đến thanh danh.

Lúc này, Mễ Chí Quốc đã tiếp nhận thật sự thân phận ông thông gia là nhân vật số một Tỉnh ủy.

Chuyện tên Tôn Lương kia chỉ là vặt vãnh, chuyến viếng thăm của Trương Khắc Cần cũng là không ngờ, sau đó mọi chuyện lại trở lại bình thường.

Buổi chiều Tô Triển Đào lại gọi điện thoại cho Trương Dương, hẹn hắn hắn buổi tối cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.

Vì hôm qua Trương Dương bận nên bọn họ không gọi hắn. Tên Hồ Bân kia mời một bữa, nhưng bình thường ít liên lạc, nói chuyện cũng không đồng điệu lắm, không bằng mấy người trong nhóm bọn họ thân thiết tụ tập với nhau.

Suy nghĩ một chút, Trương Dương liền đồng ý.

Hôm nay bọn Tô Triển Đào đều giúp đỡ, hơn nữa người ta còn đích thân đến thăm ba vợ tương lai của mình, dù sao cũng nên bày tỏ chút thành ý đáp lại.

Ăn cơm tối không có mấy người, chỉ có mấy người bọn hắn, Ngô Chí Quốc và Thường Phong cũng đều không đến được, hai người đều bận việc khác.

Gần đây Thường Phong đang bận chuyện Ngưu Tiền ở phân cục Cảnh sát lần trước, mấy tội danh của Ngưu Tiền đều đã bị thành lập và nộp lên Viện Kiểm sát.

Tiếp theo sẽ khởi tố, sau đó tòa án sẽ phán quyết, căn cứ vào mấy hành vi phạm tội kia, bình thường cũng sẽ không thoát được sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.

Gã gây ra tội lỗi quá nhiều, lại dám làm loạn trong Cục Cảnh sát thì đủ biết gã điên cuồng mức nào, lúc trước lại làm quá nhiều chuyện xấu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Mễ Chí Quốc hồi phục rất nhanh.

Dưới sự hỗ trợ của Trương Dương, đến ngày thứ ba Mễ Chí Quốc đã có thể xuống giường đi lại. Các y bác sĩ, ngay cả y sĩ trưởng cũng đều coi đây là kì tích.

Sau năm ngày, Mễ Chí Quốc đã gần như hồi phục như lúc bình thường, chỉ cần chờ cắt chỉ là có thể về nhà tiếp tục tĩnh dưỡng.

Có tốc độ hồi phục nhanh như vậy, Mễ Chí Quốc cũng khá bất ngờ.

Trong năm ngày này, bệnh viện đã trả lại cho ông ta một sự công bằng.

Ngày hôm sau, Tôn Lương đã bị bệnh viện khai trừ, tiếp đó Ủy ban Kỷ luật tiến hành tham gia điều tra, rất nhanh tra ra một số chuyện xấu mà gã đã làm trong lúc công tác.

Và còn tìm ra một số người bị hại đến đối chứng vạch tội gã, cuối cùng gã cũng phải vào tù ngồi bóc lịch.

Nhưng tình trạng của gã vẫn đỡ hơn Ngưu Tiền một chút, tội danh của gã chỉ là cưỡng dâm chứ không gây ra án mạng, chỉ cần ăn cơm tù vài năm là được thả ra và có cơ hội làm lại từ đầu; không giống như Ngưu Tiền, sau này đừng hi vọng được ra ngoài nữa.

Đến ngày thứ tám, bệnh viện vẫn muốn giữ lại thêm nhưng Mễ Chí Quốc đã làm thủ tục xuất viện theo ý Trương Dương.

Trong tám ngày này, ngày nào Trương Đức cũng đến, khi xuất viện lại càng nhiệt tình tận tâm giúp đỡ.

Trong lúc này, rất nhiều người ở huyện Liệt Sơn cũng mang quà đến thăm, Bí thư Huyện ủy Chu còn cố ý cử ngưởi đến thăm nhưng ông ta thì không đến.

Trương Đức cảm thấy ông này không tới là chuyện rất tốt vì không tới cũng có nghĩa sẽ không biết quan hệ của Mễ Chí Quốc và Trương Khắc Cần. Bây giờ Mễ Chí Quốc đã là một mỏ tài nguyên quý, gã có thể hưởng thụ một mình thì càng tốt, còn có thể thừa cơ hội này giành lấy nhiều cảm tình của ông Mễ.

Quà tặng rất nhiều, dù nói thế nào thì Mễ Chí Quốc cũng là Phó chủ tịch huyện, chủ quản mấy đơn vị đều đến đây, còn có các đồng nghiệp ở Ủy ban nhân dân huyện.

Nhiều quà cáp như vậy, Trương Dương gọi Long Phong lái xe Hummer tới, xe Hummer có không gian lớn, rất tiện để chứa đồ.

Đa phần đều là quà tặng bình thường như mì ăn liền đồ uống các loại. Mấy thứ này cũng không nặng, chỉ cần vài chuyến đã chuyển xong, tất cả bọn hắn liền lên xe đi về nhà.

Về biệt thự của Trương Dương, Mễ Chí Quốc còn cần thêm mấy ngày nữa để hồi phục, lúc này đều do Trương Dương làm. Nếu bây giờ để ông ta về thì thời gian bình phục sẽ cần thời gian lâu hơn một chút.

Mễ Chí Quốc lần này không từ chối lời mời của Trương Dương. Đây chính là con rể tương lai của ông ta, ở lại vài ngày cũng không sao.

Huống chi ông ta còn muốn mình hoàn toàn bình phục càng nhanh càng tốt, không ai thích mang thương tích trên người mãi cả.