Thần Y Thánh Thủ

Chương 470: Có một người bệnh rất phiền toái!




Cuộc họp của Trương Dương diễn ra trong thời gian rất ngắn, chỉ hơn nửa giờ đã kết thúc.

Đối với việc Trương Dương yêu cầu tiến hành nghiên cứu lâm sàng nhanh như vậy, mọi người đều có vẻ rất kinh ngạc. sau khi thử nghiệm lâm sàng có kết quả thì thành công hay thất bại đều không thể làm giả được.

Tuy nói có chút lo lắng, nhưng bọn họ và Vương Quốc Hải cũng giống nhau, chỉ có thể tuân theo quyết sách của Trương Dương.

Dưới sự phân công của Trương Dương, tổ nghiên cứu đã nhanh chóng có chuyển biến, công việc trọng điểm được dồn vào phương diện thử nghiệm lâm sàng.

Khi thử nghiệm, các số liệu đều được ghi chép lại một cách cẩn thận, không được sơ sẩy dù chỉ là một chút.

Còn mười tình nguyện viên mà Trương Dương cần thì cũng phải đi ra ngoài tìm kiếm. Chuyện tìm kiếm này cũng không quá khó khăn vì số người nhiễm căn bệnh này khá nhiều, có một số người nghèo khổ quá không có tiền chữa bệnh, đành cam chịu sống chung với lũ.

Làm tình nguyện viên, có thể chữa bệnh miễn phí giúp bọn họ, còn có được một khoản thù lao nhất định, tin rằng sẽ có rất nhiều người tình nguyện tham gia.

Phân công xong đâu vào đấy, Trương Dương liền đứng dậy cáo từ.

Đối với cách làm của người thủ lĩnh này, mọi người đều đã quen từ sớm, bây giờ cũng không có gì là lạ nữa, chỉ nghĩ là hắn tiện đường ghé qua ngó vài cái mà thôi.

Vương Quốc Hải tiễn Trương Dương ra ngoài toà nhà, trên đường lại không kìm nổi nói vài câu.

Lời nói của ông ta đơn giản là nhắc Trương Dương đến đây nhiều hơn vài chuyến, đừng cái gì đều giao cho bọn họ, Vương Quốc Hải sợ có lúc hiểu sai ý của Trương Dương thì tạo thành sai lầm nghiêm trọng.

Đây cũng là vì cá nhân Vương Quốc Hải là người khá cẩn thận, ông ta muốn làm việc gì cũng phải làm đến mức tốt nhất có thể.

- Tránh ra, tránh ra, tránh ra!

Đột nhiên có mấy người chạy từ bệnh viện ra, bọn họ chạy rất gấp, trên tay còn cầm theo nhiều thứ.

Trong số những người chạy đi cũng có cả bác sĩ, chạy rất nhanh, nhìn hướng bọn họ chạy đến thì chính là phòng cấp cứu của bệnh viện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Ở cửa phòng cấp cứu, có một chiếc xe cứu thương mới đỗ lại, đang chuẩn bị chuyển bệnh nhân vào bên trong.

- Có chuyện gì vậy?

Lông mày của Trương Dương và Vương Quốc Hải đều nhảy lên, hai người đều từng làm việc ở bệnh viện thời gian rất lâu, chỉ nhìn dáng vẻ này là biết ngay có sự tai nạn nghiêm trọng xảy ra.

Bình thường chỉ có tai nạn nghiêm trọng mới có thể điều động nhiều xe cứu thương như vậy, nếu thực sự là như vậy thì khẳng định hiện giờ có không ít bệnh nhân rồi.

- Trương Dương, cùng đi xem thử một chút đi!

Vương Quốc Hải do dự một láy, lúc này mới nói với Trương Dương một câu.

Nếu xảy ra tai nạn nghiêm trọng, phòng cấp cứu sẽ không có đủ người, sẽ cần phải điều động người từ các phòng khác, Vương Quốc Hải trước kia từng tham gia cấp cứu như vậy.

Nhưng công việc của ông ta bây giờ chủ yếu là nghiên cứu đề tài, công việc bên khoa Sản cũng bỏ bớt rất nhiều, cho dù có cần điều động nhân lực thì cũng sẽ không tìm đến bọn họ.

Cho nên ông ta mới đề nghị đi xem, nếu cần thì có thể chủ động giúp đỡ một chút, nếu không thì bọn họ sẽ đi.

- Xem thử một chút cũng tốt!

Thị lực của Trương Dương rất tốt, khi mấy người kia đi qua, hắn đã để ý những thứ trong tay của bọn họ, trong đó có một hòm máu đông lạnh.

Phòng cấp cứu có kho dự trữ máu nhưng đều không đủ dùng. Lần này lại mang đến nơi khác chứng tỏ thực sự có tai nạn thảm khốc, hơn nữa còn có rất nhiều nạn nhân cần tiếp máu.

Cũng có thể vì không hợp nhóm máu nên cứ mang theo đề phòng, nhưng loại khả năng này không lớn.

Hai người cùng nhau đi đến phòng cấp cứu. Hiện giờ phòng cấp cứu đang rất lộn xộn, nhiều bác sĩ và y tá đều đang vắt chân lên cổ làm việc, có nhiều bệnh nhân chỉ bị thương nhẹ, được băng bó đơn giản ngồi ở một chỗ.

- Chủ nhiệm Vương!

- Bác sĩ Trương!

Phòng cấp cứu có không ít người nhận ra được Vương Quốc Hải, cũng có người nhận ra Trương Dương, đều chào hỏi bọn hắn, sau khi bắt chuyện liền vội vàng quay đi.

Cuối cùng hai người phải tìm đến một bệnh nhân bị thương nhẹ đang được một y tá băng bó, tìm hiểu sự tình.

Đường vành đai ba Trường Kinh vừa mới xảy ra một tai nạn xe cộ liên hoàn, hai chiếc xe con và một chiếc xe buýt chở đầy hành khách tông vào nhau, xe buýt bị lật nghiêng, lại đụng vào một chiếc xe khách nhỏ hơn.

Thành ra bốn xe tong nhau, hơn nữa trên xe buýt chở đầy khách, rất nhiều người đều bị thương.

Bởi vì khoảng cách đến bệnh viện Tam Viện là gần nhất nên một số người bị thương đã được đưa đến bệnh viện, cũng có nhiều người được đưa đến bệnh viện khác. Bệnh viện Tam Viện không thể tiếp nhận được quá nhiều người như vậy, trên một chiếc xe buýt đã có mấy chục người rồi.

Nhưng người ở trên xe buýt đa phần bị thương nhẹ, nghiêm trọng nhất chính là kia hai chiếc ô tô con, có một chiếc xe con còn bị bắt lửa, may là trước khi cháy thì người ở trong xe đều được cứu ra ngoài.

Người trên hai chiếc xe kia không đưa đến Tam Viện mà được đưa đến bệnh viện tốt hơn để điều trị.

Những người được đưa vào Tam Viện chủ yếu là những nạn nhân bị thương ngoài, không nguy hiểm đến tính mạng.

Biết được tình hình, Trương Dương và Chủ nhiệm Vương đều yên lặng gật đầu.

Tai nạn xe cộ rất thảm khốc, bình thường những tai nạn như thế này đều là tai nạn giao thông gây ra. Lần này đến xem coi như cũng tàm tạm, người trên xe không ai bị chết, nếu nghiêm trọng hơn thì càng khổ.

Chào hỏi những người ở phòng cấp cứu, Vương Quốc Hải mới đi ra, chuẩn bị đưa Trương Dương ranh ngoài.

Phòng cấp cứu thực sự có rất nhiều bệnh nhân nhưng bọn họ cũng đã có đủ người, những người bị thương nặng hơn phải làm phẫu thuật thì đã có các bác sĩ khác đến hỗ trợ, tạm thời cũng không cần đến bọn hắn.

Có đủ người rồi, Trương Dương cũng không có ý định tiếp tục lưu lại, đi theo Vương Quốc Hải cùng đi ra ngoài, dù sao hắn hiện tại cũng không phải người của Tam Viện.

- Trương…Trương Dương!

Vừa mới tới cửa, có người đột nhiên kêu tên Trương Dương một tiếng.

Trương Dương quay người lại, có chút ngạc nhiên nhìn người gọi tên của hắn. Người này chừng năm mươi tuổi, trông có vẻ quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai.

Hắn chỉ có thể xác định, mình đã từng gặp người này.

- Thật sự là cậu, tôi cứ tưởng là tôi đã nhận nhầm người. Tôi là Trưởng ban tuyên giáo huyện Liệt Sơn, lần trước chúng ta đã từng gặp mặt ở Liệt Sơn.

Trương Đức đi tới, nhiệt tình đưa tay ra với Trương Dương. Nghe ông ta nói như vậy, Trương Dương cũng nhớ ra.

Người này thực sự là Trưởng ban Tuyên giáo huyện Liệt Sơn. Lần trước hắn lợi dụng báo tỉnh làm náo loạn cả huyện Liệt Sơn, người này từng đi tìm hắn, cũng là thuyết khách của vị Phó bí thư Dư kia.

Tất nhiên là vị thuyết khách này đã không thành công, cuối cùng hai tin tức kia đã làm cho cả huyện Liệt Sơn ngã ngửa ra, cha con nhà họ Dư cuối cùng đều gặp quả báo.

- Trưởng ban Trương sao lại ở đây?

Trương Dương lịch sự nắm lấy tay ông ta, hắn không có ấn tượng đặc biệt gì với Trương Đức, nhưng dù sao ông ta cũng là đồng nghiệp với bố của Mễ Tuyết nên Trương Dương cũng nên giữ phép lịch sự.

Nghe Trương Dương hỏi như vậy, Trương Đức lập tức cười khổ, hạ giọng nói:

- Tôi đi họp ở Trường Kinh, vừa rồi huyện điện thoại tới, nói đoàn xe của Phó chủ tịch huyện Mễ xảy ra tai nạn xe cộ, bởi vì tôi gần nhất, cho nên liền chạy đến đây!

- Phó chủ tịch huyện Mễ sao?

Trương Dương hơi sững người, còn quay đầu lại nhìn nhìn.

Trước đó hắn chỉ biết nơi này tiếp nhận những nạn nhân của vụ tai nạn giao thông, thật sự không ngờ còn có ba của Mễ Tuyết, Phó chủ tịch huyện Liệt Sơn chỉ có một người là ông Mễ mà thôi.

- Đúng vậy, bọn họ có tất cả mười mấy người cùng ngồi một xe. Phó chủ tịch Mễ vốn dĩ có thể ngồi xe riêng của mình nhưng ông ấy không đồng ý, không muốn được đối xử đặc biệt gì cả nên đã đi cùng xe với mọi người, kết quả là xe của bọn họ bị xe khác đâm vào, bây giờ đều đang ở trong bệnh viện.

Trương Đức khẽ gật đầu, lúc nói còn có vẻ thương cảm.

Tai nạn giao thông có thể xảy ra với bất kì ai, nạn nhân là đồng nghiệp của ông ta, cũng là người ông ta quen biết nên lúc này ông ta cũng có chút thương cảm.

Ông ta rất tôn trọng Trương Dương, không phải vì Trương Dương là bạn trai của Mễ Tuyết, ngay đến Phó chủ tịch huyện Mễ cũng không được ông ta tôn trọng như thế.

Sở dĩ như vậy là vì ông ta đã nghe được thông tin trước đó.

Chiếc xe Mercedes-Benz lần trước của Trương Dương bị nện, lại là do người của Cục Cảnh Sát bị phá hoại nên thực sự làm cho chính quyền huyện rất bị động, ảnh hưởng rất lớn, thậm chí còn bị tỉnh kiểm điểm, phê bình. Ở huyện từ trên xuống dưới đều phải chịu phê bình.

Ông ta là Trưởng ban Tuyên giáo, chuyện như vậy bại lộ ra, tất nhiên không thể trốn được trách nhiệm.

Sau khi ông ta nhờ cậy một số quan hệ, hỏi thăm xung quanh cuối cùng đã nghe được tin bọn hắn sở dĩ có thể đưa tin lên báo tỉnh là vì có người đã lo liệu trước.

Ông ta lại nghĩ cách nhờ vả người bạn ở ban Tuyên giao tỉnh, cuối cùng đã dò ra được người lo liệu chuyện này là ai.

Người làm điều đó tất nhiên là Tô Triển Đào - Tô đại công tử, sau khi đã biết được thân phận của Tô Triển Đào, vị Trưởng ban Trương này đã cắn phải lưỡi rất mạnh, không dám hỏi chuyện tiếp đó nữa.

Ông ta coi như đã hiểu được vì sao báo tỉnh lại nhiệt tình đưa tin như vậy, quan hệ xã hội của bọn họ không phải là vô ích.

Sự thể là có vị công tử gia kia nhúng tay vào nên nói thật ra thì kết cục của cha con họ Dư là không thể nào tránh khỏi, căn bản bọn họ đã bắt nạt người không nên dây vào mới phải.

Sau đó, chuyện nhà đầu tư của hoàng gia Nhật Bản kia bị vỡ lở, lại làm cả huyện bị một phen chấn động nữa.

Người phát hiện ra thân phận giả của nhà đầu tư Nhật Bản này chính là Trương Dương.

Những người đi bên cạnh Trương Dương cũng bị bọn họ điều tra, chỉ một Trưởng phòng cảnh sát điều tra đã làm cho bọn họ vô cùng đau đầu, lại còn mấy vị công tử gia quyền thế kia nữa.

Bắt đầu từ lúc đó, ông ta liền biết được con rể tương lai của Mễ Chí Quốc không hề đơn giản, cho dù ông ta không biết thân phận thực sự của Trương Dương thì tuyệt đối cũng không dám làm mích lòng một người như thế.

Từ đó tới nay, ông ta cũng ủng hộ công tác của Mễ Chí Quốc và duy trì quan hệ hữu hảo với ông ta. Nói chung ông ta có cảm giác rằng không thể đắc tội với Trương Dương thì nên xây dựng mối quan hệ thật tốt.

- Chú Mễ hiện giờ thế nào rồi?

Trương Dương chau mày, Mễ Chí Quốc cũng xảy tai nạn xe cộ, còn đang ở tại bệnh viện. Lúc này hắn tất nhiên không thể bỏ đi, điều hắn lo lắng chính là phản ứng của Mễ Tuyết sau khi biết chuyện.

Theo hắn biết thì Mễ Tuyết không biết chuyện ba mình đến Trường Kinh, nếu không thì cô đã báo cho hắn đầu tiên, hôm nay Mễ Tuyết lại càng không thể đi ra ngoài.

- Tôi cũng không rõ lắm, tôi vừa mới đến đây.

Trương Đức vội vàng nói một câu, ông ta nhận được điện thoại từ huyện điện lên đã lập tức chạy đến. Người của huyện xảy ra tai nạn, nơi này không có người cũng không được.

- Tôi đi hỏi thăm một chút!

Trương Dương gật gật đầu, vừa định nói chuyện với Vương Quốc Hải thì có một người đột nhiên chạy từ phòng cấp cứu ra.

- Bác sĩ Trương, Chủ nhiệm Vương!

Người chạy ra chính là một cô y tá kêu lên thất thanh, đi đến trước mặt bọn Trương Dương, vừa thở dốc vừa tháo khẩu trang ra.

Y tá nhìn Trương Dương, vừa vội vàng nói:

- Bác sĩ Trương, anh có thời gian không ạ? Có một người bệnh bị thương rất nặng, ca bệnh này rất phiền toái, vừa rồi Chủ nhiệm Lý nghe nói có anh ở đây liền lập tức bảo tôi tới gọi anh!

Chủ nhiệm Lý chính là Phó chủ nhiệm Lý Hướng Dương của khoa cấp cứu. Xảy ra tại nạn nghiêm trọng như vậy, ông ta không thể không có mặt, tất cả người của khoa cấp cứu đều có mặt và nhanh chóng điều trị cho những bệnh nhân này. Người bị thương nặng cũng đã bố trí phòng mổ, người bị thương nhẹ thì đa phần là khâu vài mũi, sau khi làm kiểm tra thì đều tiếp nước, truyền dịch, chờ theo dõi sau.

- Phiền toái gì?

Trương Dương khẽ cau mày, hắn lúc này cũng sẽ không hỏi tình hình của Mễ Chí Quốc nữa. Hắn đã không còn là người của bệnh viện, lúc này Chủ nhiệm Lý còn tìm hắn, khẳng định là đã gặp phải ca bệnh phiền toái không nhỏ.

Hắn cũng hiểu rằng đây không phải là lúc nói chuyện thừa.