Thần Y Thánh Thủ

Chương 428: Cự Long hiện thân




Phía trước cách đó không xa có cái hồ nước nhỏ.

Hồ nước không lớn, cũng chỉ tầm mấy chục mét vuông, bên trong nước rất trong, buổi sáng gió nhẹ phất qua khiến sóng nước gợn lăn tăn mặt đầm.

Nhìn thấy hồ nước nhỏ này Trương Dương mới nhớ ra là Dẫn Long Sơn lớn như vậy mà lúc trước hắn không có phát hiện ra một chỗ nào có nguồn nước, ở chỗ này có thể nhìn thấy một cái hồ nước nhỏ như vậy đã rất không dễ dàng.

Trương Dương chỉ là hướng về hồ nước kia mà nhìn một chút, con mắt liền quét về phía một bên.

Vô Ảnh đã chạy đến một bên khác của hồ nước, nó đang đứng ở giữa đám cỏ khá đặc biệt.

Nói đặc biệt, là bởi vì loại cỏ này không phải có màu xanh lục, mà là màu đỏ, thân cỏ không cao, đoạn giữa còn phân nhánh, trong đó vài cây còn nở ra một loại hoa màu xanh lục.

Hồng hoa lục thảo( tức cỏ xanh hoa đỏ-DG), loại cỏ này vừa khéo là ngược lại, là lục hoa hồng thảo(cỏ đỏ hoa xanh).

- Dẫn long thảo!

Trương Dương thoáng sửng sốt một chút, rồi trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ.

Khúc Mỹ Lan từng nói, Dẫn long thảo chính là loại cỏ đỏ hoa xanh, đây là đặc điểm lớn nhất của Dẫn long thảo, toàn bộ Dẫn Long Sơn cũng chỉ có loại cỏ này có biểu hiện đó, những loại khác đều không có.

Dẫn long thảo, hắn rốt cuộc đã tìm được Dẫn long thảo.

Trương Dương bước nhanh lên, cố đè nén tâm tình đang kích động xuống.

Ngô Chí Quốc được cứu rồi, Trương Dương không chỉ tìm được Dẫn long thảo, còn tìm được Dẫn long thảo đang nở hoa, có hoa Dẫn long thảo thì có thể đem cổ trùng trong cơ thể Ngô Chí Quốc dụ dỗ đi ra, từ đó đạt đến mục đích giải trừ cổ độc.

Ngồi xổm người xuống, Trương Dương cẩn trọng đào ra một cây Dẫn long thảo đang ra hoa cất đi.

Nghĩ một lát, Trương Dương lại đào thêm vài cây.

Dẫn long thảo rất khó chiếm được, loại cỏ này ngoại trừ tác dụng dụ sâu độc ra, còn có không ít những tác dụng khác, Trương Dương muốn mang vài cây về nghiên cứu.

Đào được năm cây, Trương Dương mới dừng lại, năm cây này đã đủ.

Hắn còn âm thầm ghi nhớ chỗ này, nếu như có cần thì lại có thể lại đến lấy nữa, trước tiên là chớ kinh động con linh thú cực mạnh bên trên ngọn núi này.

- Ky ky ky!

Vô Ảnh đột nhiên vội vã kêu lên. Thiểm Điện cũng dựng đứng thân thể, mắt thu nhỏ quan sát chung quanh Trương Dương.

Trương Dương trong lòng có dự cảm không tốt, ôm lấy Thiểm Điện, bắt lấy Vô Ảnh rồi chạy vội xuống núi.

Vô Ảnh truyền đến tin tức là. Có một thực thể sống không xác định nhưng rất mạnh đang tới gần, trên cả ngọn núi này đều không có động vật, đột nhiên bốc lên một thực thể sống mạnh, Trương Dương coi như có ngốc cũng biết đây là cái gì.

Lúc này, Trương Dương chỉ hận tốc độ của mình quá chậm, hận không thể thoát đi như bay khỏi Dẫn Long Sơn.

- Grào!

Bỗng một tiếng vang thật lớn, thân thể Trương Dương đột nhiên rung rung. Hắn đang cấp tốc chạy vội những cũng chỉ có thể dừng lại, nếu không như vậy nhất định sẽ té lăn trên đất.

Ổn định thân thể, Trương Dương ngẩng đầu.

Mới vừa ngẩng đầu hắn liền há hốc miệng thật to, ngơ ngác nhìn phía trước.

Vô Ảnh trong lòng bàn tay của hắn đột nhiên ngẩng lên đầu tới, cũng đang nhìn phía trước. Nhưng trên mặt nó mang theo một tia nghi hoặc, lại thật giống như có gì không rõ.

Thiểm Điện lúc này cũng bò lên bả vai Trương Dương, ngây ngốc nhìn về phía trước. Thiểm Điện dáng vẻ so với Trương Dương cũng chẳng tốt đẹp gì hơn.

Ở trước mặt bọn họ, giữa bầu trời đã xuất hiện thêm một con linh thú to lớn, Trương Dương tạm thời trước tiên dùng linh thú để hình dung.

Trước mặt bọn họ, có một con rồng to lớn, một con rồng thực sự, so với hình tượng rồng trong truyền thuyết hoàn toàn tương tự, sừng hươu, miệng ngựa, râu dê.

Con rồng này rất lớn, so với Kim Quan Mãng càng lớn hơn mười mấy lần. Cự Long đang há hốc mồm, từ trên không trung nhìn xuống bọn họ.

Cự Long vẫn chưa nhúc nhích, mà Trương Dương đã cảm giác được một áp lực cực lớn, đây là một loại áp lực về cấp bậc, áp lực này thậm chí khiến hắn có cảm giác không thể chống lại.

Trương Dương làm sao cũng không nghĩ đến, Dẫn Long Sơn này thật sự có Cự Long. Cự Long trong truyền thuyết suốt năm ngàn năm của Trung Hoa thật sự tồn tại.

Phát hiện này không đem lại cho hắn bất kỳ niềm kinh hỉ nào, phải biết rằng hắn là tùy tiện xông vào địa bàn của người ta, hiện tại bị con Cự Long kinh khủng này phát hiện, vận mệnh của hắn có thể tưởng tượng ra được.

Đối với thực lực của con Cự Long này, Trương Dương đã không màng suy đoán nữa, mặc kệ Cự Long là tứ đẳng hay ngũ đẳng trong truyền thuyết đều mạnh hơn hắn quá nhiều, này trước mặt Cự Long này có khả năng ngay cả chống lại hắn cũng đều không làm được.

- Ky ky ky!

Vô Ảnh đột nhiên kêu lên, quay về phía Cự Long trên trời mà kêu.

Vô Ảnh rất nhỏ, mà Cự Long lại to lớn dị thường, nhưng Vô Ảnh tuy nho nhỏ mà tựa hồ căn bản không có e ngại con Cự Long khổng lồ này chút nào.

Trương Dương gian nan nuốt vào ngụm nước bọt, hắn rất muốn ngăn cản tiếng kêu của Vô Ảnh, để tránh khỏi làm tức giận con Cự Long này, nhưng đáng tiếc lúc này căn bản không làm nổi.

Bất kể là Kim Quan Mãng hay là con Trường Tí Linh Viên kia so với Cự Long trước mắt đều giống như con nít ranh, Cự Long tỏa ra uy áp của linh thú khiến Trương Dương hô hấp cũng cảm giác thấy hơi khó khăn.

Linh thú này uy áp quá mạnh mẽ, đây là một loại uy áp ở cấp bậc siêu việt, đối với bất cứ sinh vật nào cũng đều hữu hiệu, Trương Dương là loài người, cũng thuộc về một loại sinh vật, tương tự sẽ bị ảnh hưởng.

- Grào!

Cự Long đột nhiên ngẩng đầu, hét to một tiếng, Trương Dương cảm giác đại địa tựa hồ cũng đang rung động.

Nhưng lúc này uy áp của linh thú thật giống như có giảm bớt một ít, Trương Dương vội vàng nhìn chung quanh một lần, xem có cơ hội chạy trốn hay không.

Kỳ thực hắn cũng rõ, lúc này muốn chạy trốn là một loại ý nghĩ rất xa xỉ.

Trương Dương nội tâm lúc này cũng đang kêu khổ, rồng là loài không tồn tại, là thần thú trong truyền thuyết thần thoại mới có, làm sao lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt hắn.

Nếu rồng tồn tại thì phải chăng những thần thú khác trong truyền thuyết cũng tồn tại?

Đáng tiếc Trương Dương cũng chỉ có thể đứng đó một mình suy nghĩ giây lát, không ai cho hắn đáp án cả.

Trương Dương lại nghĩ tới Khúc Mỹ Lan.

Khúc Mỹ Lan lúc vừa mới bắt đầu đã nói trên núi có rồng, Trương Dương còn chưa tin, cho rằng là phóng đại truyền thuyết, là một con linh thú mạnh bị người ta ngộ nhận là rồng.

Hiện tại hắn mới hiểu được, Khúc Mỹ Lan nói những lời này tất cả đều là sự thật, nơi này quả thật có sự tồn tại của rồng.

Quan sát mấy lần, Trương Dương tâm tình lập tức lại chùng xuống.

Hắn bây giờ còn đang ở trên sườn núi, khoảng cách xuống đến bên dưới ngọn núi rất xa, mà Cự Long liền ở trước mặt rồi, chạy trốn chính diện thì hắn đừng hòng mơ tới.

Hắn chỉ có một con đường lùi về sau, lùi về sau thì lại là chạy về trên núi, lúc hắn từ trên núi chạy xuống, Cự Long này trong chớp mắt liền có thể đuổi theo, hắn cũng không ngây thơ cho rằng hắn chạy về phía sau liền có thể tránh thoát được Cự Long.

Chạy về sau thì đó chính là sào huyệt của Cự Long.

- Ky ky ky!

Vô Ảnh lại kêu lên vài tiếng, Trương Dương đã bỏ chạy, Hàn Tuyền kiếm cầm trong tay càng nắm chặt hơn.

Đối thủ rất mạnh nhưng Trương Dương cũng không phải là không có bụng chiến đấu, dù cho biết rõ là chết, Trương Dương cũng không muốn thúc thủ chịu chết ở đây.

Chiến đấu mà chết, đây mới là tôn nghiêm mà người tu luyện nên có.

- Grào!

Cự Long lại gầm lên thêm một tiếng, Trương Dương đang muốn nâng kiếm giành thế chủ công, hắn sợ cứ chờ đợi thì sẽ bị uy áp của linh thú này áp chế đến không thể động đậy, đến lúc đó thì đúng là mặc người xâu xé.

Không đúng, là mặc rồng xâu xé mới phải.

Vừa định động thủ, Trương Dương lại ngừng lại, con ngươi suýt chút nữa trừng bật đi ra.

Cự Long này nghiễm nhiên lại cúi đầu, quay về phía Vô Ảnh mà gọi, tiếng kêu của nó cũng không phải là tiếng rống to có uy nghiêm, vừa nãy mà đã biến thành âm thanh "ky ky" y hệt Vô Ảnh.

Căn bản không thể nào tưởng tượng được, một con Cự Long khủng bố như thế, lại bỗng như con chuột ở đó mà kêu là cảm giác gì.

Sau một khắc, Trương Dương lần thứ hai há hốc miệng, to đến độ có thể nhét vào cả nắm đấm, nói chung là to hết cỡ có thể. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Con Cự Long kinh khủng này, thân thể chợt bắt đầu cấp tốc thu nhỏ lại, dưới ánh mắt hắn nhìn kỹ, Cự Long không bao lâu liền đã biến thành một loại sinh vật với kích cỡ của Thiểm Điện, từ dáng vẻ có thể coi như là một loại linh thú họ chuột.

Nhìn kỹ lại, nó rất giống Vô Ảnh, toàn bộ chính là một Vô Ảnh phiên bản lớn.

- Ky ky ky!

Vô Ảnh nhìn thấy Cự Long này biến hóa, lập tức vui vẻ nhảy lên, mấy chốc lần từ trên người Trương Dương leo xuống, trực tiếp chạy đến cạnh Cự Long nay đã biến thành một "Vô Ảnh to".

"Vô Ảnh to" trong thanh âm tựa hồ cũng mang theo vẻ hưng phấn.

Trương Dương đã hoàn toàn choáng váng cả mặt mày, hắn lúc này trong lòng trống rỗng, trước mắt mọi chuyện đã phát sinh tất cả đều vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn, hắn căn bản không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cự Long thần bí, đáng sợ, đột nhiên biến thành dáng vẻ một Vô Ảnh cỡ lớn, biến hóa này cũng thực sự quá lớn, nếu không phải biến hóa này xuất hiện ngay trước mắt hắn, Trương Dương sẽ không thể tin được.

Thanh âm của Cự Long lớn hơn so với Vô Ảnh, nó cứ ở đó mà kêu, Vô Ảnh cũng ở bên này kêu.

Trương Dương đột nhiên có loại cảm giác đè nén đến sởn cả tóc gáy, hắn vội vàng quay đầu lại, phát hiện con "Vô Ảnh to" kia đang quan sát hắn, bị con "Vô Ảnh to" này nhìn chằm chằm, Trương Dương muốn động đậy một chút đều cảm giác rất khó khăn.

Trương Dương lúc này mới nhớ tới, trước mắt đây cũng là một con linh thú mạnh mẽ, mặc kệ là hình dạng gì, sự mạnh mẽ của nó là không thể nghi ngờ.

- Ky ky ky!

Vô Ảnh đột nhiên ở đó kêu lên, âm thanh rất gấp, "Vô Ảnh to" lập tức nghiêng đầu, nhìn Vô Ảnh nhỏ.

Một lớn một nhỏ, dáng vẻ gần như linh thú, đang ở ở đó nhỏ giọng giao lưu với nhau.

Không bao lâu thì "Vô Ảnh to" vỗ vỗ thân thể Vô Ảnh nhỏ rồi lại phun ra cái thứ gì đó.

Vô Ảnh nhanh chóng tiến lên, đớp lấy thứ con kia vừa nhổ ra, không có mấy miếng liền nuốt vào trong bụng, Vô Ảnh điệu bộ còn trông có vẻ cực kỳ hưng phấn.

"Vô Ảnh to" nhìn nó vài lần, cuối cùng lại nhìn Trương Dương một chút, sau khi khẽ kêu vài tiếng liền chậm rãi bò lên trên đỉnh ngọn núi, bò được nửa đường, nó lại quay đầu lại kêu thêm vài tiếng.

Lần này nó là đang gọi Trương Dương, Trương Dương trong lòng đột nhiên có loại cảm giác quái dị.

Con "Vô Ảnh to" này thật giống như đang căn dặn hắn, nhất định phải chăm nom thật tốt Vô Ảnh nhỏ, bằng không mặc kệ hắn ở đâu, đều sẽ không tha cho hắn.

Đây xem như là căn dặn, cũng coi như là uy hiếp, sau khi uy hiếp thì "Vô Ảnh to" tốc độ lập tức gia tăng, gần như là trong nháy mắt Trương Dương liền không nhìn thấy bóng nó nữa.

- Ky ky ky!

Chờ con "Vô Ảnh to" kia rời đi, Vô Ảnh mới ở đó hưng phấn kêu nhắc nhở Trương Dương.

Lại qua một hồi, Trương Dương mới có phản ứng, con 'Cự Long' kinh khủng kia đã biến mất rồi, con linh thú cực mạnh trên núi kia lại nghiễm nhiên buông tha cho bọn họ.

Lúc này Trương Dương mới phát hiện, trên lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

- Chúng ta đi!

Trương Dương không kịp màng chuyện tra hỏi Vô Ảnh, vội vàng ôm lấy nó rồi chạy xuống núi, lúc đi ngang qua sơn động Trương Dương cũng không quên đưa Khúc Mỹ Lan ra.

Đem Khúc Mỹ Lan tiếp tục lưu lại, Quy tức thuật vừa hết thì cô ta vẫn là chạy không thoát vận mệnh cuối cùng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy con'Cự Long' kinh khủng kia, Trương Dương càng tin rằng những kẻ bị trúng phải chướng khí đến cứng ngắc, tâm trí lạc lối thì kết quả cuối cùng đều sẽ chẳng tốt đẹp gì.