Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Mễ Tuyết đã phát hiện mình đang ngủ ở trên giường.
Áo khoác của cô đã được cởi ra, tay cầm chiếc áo khoác này, má Mễ Tuyết dần trở nên đỏ hồng.
Tuy nói dưới lớp áo khoác vẫn còn quần áo nhưng khi cởi áo nhất định không thể tránh khỏi có tiếp xúc chân tay, bây giờ cô đang nghĩ đến những động tác này, nghĩ thời điểm Trương Dương giúp cô cởi áo khoác.
Cứ nghĩ thế thôi là mặt cô càng đỏ hồng lên.
- Mễ Tuyết, đã ngủ dậy chưa? Nếu dậy rồi thì mau ra ăn sáng nào!
Trương Dương ở bên ngoài gọi. Bây giờ thính lực của hắn rất khủng, ngay cả tiếng hít thở của Mễ Tuyết ở trong phòng, hắn cũng nghe được.
- Em ra ngay đây!
Mễ Tuyết vội vàng lên tiếng, không để ý đến chuyện kia nữa, vội vàng mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Hôm nay cô ngủ dậy khá muộn, Trương Dương đã tu luyện trở về và chuẩn bị xong bữa sáng. Bữa sáng là cháo trứng muối thịt nạc, đây cũng là một trong những món ăn thuộc sở trường của Trương Dương và cũng là món mà Mễ Tuyết thích nhất.
Rửa mặt xong, Mễ Tuyết nhanh chóng ngồi vào bàn.
Má cô vẫn đỏ hồng, nhưng tinh thần đã an định hơn nhiều.
Nhìn Mễ Tuyết, Trương Dương lại cảm thấy có chút hơi áy náy.
Mới từ Hỗ Hải trở về, vốn định ở nhà với Mễ Tuyết thời gian ngắn, không ngờ lại có chuyện phải đi xa nhà.
Lần này đi ra ngoài không biết mất bao nhiêu ngày, hơn nữa hắn lại không thể mang theo Mễ Tuyết đi cùng.
Nam Cương là một nơi nguy hiểm. Lần này, Trương Dương định chỉ cùng đi với Long Thành, Long Phong và Ngô Chí Quốc mà không dẫn theo những người khác.
- Trương Dương, anh làm sao vậy?
Đang ăn cháo, Mễ Tuyết dường như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Trương Dương.
Trương Dương vội vàng ngồi thẳng người, nói:
- Anh không sao cả, nhìn em ăn mà cũng xinh đẹp thật đấy!
Má Mễ Tuyết lại càng hồng hơn vì thẹn thùng. Trương Dương rõ ràng không biết nói ngọt với phụ nữ, nhưng câu nói khích lệ nào của Trương Dương, Mễ Tuyết cũng đều thích nghe.
Ăn sáng xong, Trương Dương đưa Mễ Tuyết đến trường học.
Chiếc xe Mercedez- Benz đã bị Long Phong lái về. Ngẫm nghĩ một lát, Trương Dương lại lái xe đến bệnh viện Tam Viện.
Đề tài nghiên cứu vừa mới bắt đầu, người phụ trách như hắn mà lại vắng mặt lúc này thì quả thật có chút thiếu trách nhiệm.
Nhưng nghiên cứu này không còn cần hắn phải đích thân ra tay, chỉ cần hắn để lại tư liệu và số liệu thì những người còn lại dĩ nhiên có thể làm tốt được. Bọn họ làm xong những việc này và chờ đợi thành quả của kết quả nghiên cứu sau cùng là được.
Sau khi bàn giao lại chuyện của mấy ngày này và chào hỏi Vương Quốc Hải, Trương Dương liền rời đi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghe Trương Dương nói hắn phải vắng mặt vài ngày, thời gian cụ thể vẫn không thể xác định, Vương Quốc Hải miệng há thật to tới mức nhét vừa nguyên cả một quả trứng gà.
Đây chính là đề tài quan trọng được Viện Trung Y phê duyệt, cả nước có biết bao nhiêu người ước ao có được đề tài tốt như vậy để nghiên cứu và có biết bao người khao khát được phụ trách một đề tài hót như thế.
Trương Dương thì khác, một chút cũng không coi trọng, lúc trước làm chậm trễ mười ngày thì không nói, công việc này vừa mới triển khai, không ngờ lại phải vắng mặt.
Vương Quốc Hải lúc này không biết nên nói với Trương Dương như thế nào.
Cũng may ông ta có sự hiểu biết nhất định về Trương Dương, biết Trương Dương đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Mấy ngày này, ông ta cũng chỉ có thể vất vả hơn một chút, thay Trương Dương lo liệu việc này, nhìn những tài liệu mà Trương Dương để lại xem bọn họ có thể làm được công việc này tiến triển hơn không.
Rời khỏi Tam Viện, Trương Dương đi đến chỗ của Tô Triển Đào trước.
Cô em vợ của Tô công tử lúc này chắc đã hồi phục lại bình thường, song ít nói hơn trước một chút.
Trải qua một lần suy sụp như vậy, lần đả kích này cũng có tác dụng nhất định đối với sự trưởng thành của cô gái.
Nói chuyện với Tô Triển Đào mấy câu, Trương Dương cũng hiểu được vài điều về tình hình tiến triển của mọi chuyện bên này.
Chuyện của Tô công tử bây giờ gần như do Thường Phong phụ trách. Thường Phong đã cạy miệng được mấy người, nắm được mấy tội danh khác của Ngưu Tiền. Thường Phong bây giờ đang tìm những nạn nhân, sau này sẽ cùng tính sổ với Ngưu Tiền.
Lần này gã Ngưu Tiền nhất định sẽ ăn đủ.
Trước khi Trương Dương đi, Dương Linh còn dẫn em gái Dương Nhị ra cảm ơn hắn.
Ngày hôm qua nếu không phải Trương Dương đuổi kịp thì hậu quả thật sự khó lường, mỗi lần nhớ tới hai người đều vẫn cảm thấy sợ.
Trương Dương lúc này mới chú ý tới Dương Nhị.
Cô bé có dáng người cao hơn chị gái, ánh mắt cũng có sức thu hút hơn Dương Linh. Cô bé còn trẻ măng như vậy, vóc dáng cao ráo như người mẫu, cũng khó trách lại cuốn hút mấy tên quỷ râu xanh háo sắc kia.
Sau khi nhận lời cảm ơn của Dương Nhị, Trương Dương liền cáo từ. Hắn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, tình trạng của Ngô Chí Quốc không thể trì hoãn kéo dài lâu hơn được nữa.
Thấy Trương Dương vội vã đi như vậy, Tô Triển Đào còn có chút mất hứng, cuối cùng Trương Dương phải lấy cớ đi công việc thì anh ta mới thôi.
Trương Dương chưa đi đến chỗ của Ngô Chí Quốc vì y còn phải xử lý chuyện gia đình. Chuyện của Ngô Chí Lượng đã làm Ngô gia chấn động và vô cùng phẫn nộ, lần này Ngô Chí Lượng có chạy cũng không thoát, cha gã cũng bị liên lụy.
Lão đại của Ngô gia, Phó bí thư trong chính phủ cũng lên tiếng là chuyện như vậy nhất định phải xử lý nghiêm khắc.
Lúc trước Ngô gia có thể mắt nhắm mắt mở cho qua là vì Ngô Chí Lượng phạm sai lầm có thể tha thứ được và chỉ là sai lầm cá nhân.
Xử lý nghiêm khắc Ngô Chí Lượng là bởi vì chuyện Ngô Chí Lượng gây ra lần này đã vượt quá giới hạn, là tội tày đình không thể tha thứ.
Long Thành bên kia đã có sự chuẩn bị. Trương Dương, Ngô Chí Quốc và Long Thành đã hẹn với nhau là sáng mai sẽ xuất phát lái thẳng xe đi Nam Cương.
Chỗ mà Khúc Mỹ Lan nói cách Trường Kinh chừng một ngàn cây số.
Trường Kinh chỉ có chuyến bay đến tỉnh Thái Nam, từ sân bay Thái Nam đến Nam Cương còn hơn vài trăm cây số nữa, tính ra không bằng trực tiếp lái xe, cũng không chậm hơn là mấy.
Tự mình lái xe đi lại còn thuận tiện hơn một chút.
Về đến nhà, Trương Dương vào xem Tia Chớp và Vô Ảnh trước, hai nhóc con này vẫn đang ngủ. Tinh Huyết đan có dược tính rất mạnh, chắc là chúng còn phải ngủ lâu lâu nữa.
Suy nghĩ một lát, Trương Dương lấy ra một chiếc lọ từ trên người và đổ ra một viên thuốc màu vàng.
Viên Tinh Huyết đan mới bào chế được này, hai nhóc con này và Long Phong đều đã dùng rồi, hắn cũng không còn lí do gì để cất giữ mãi.
Lần này đi Nam Cương có thể nói là nguy hiểm vô cùng, hắn bào chế Tinh Huyết đan chính là để gia tăng thực lực. Từ bây giờ đến khi xuất phát vẫn còn chút thời gian vừa đủ cho hắn dùng viên đan này để nâng cao thực lực.
Khoá cửa phòng cẩn thận, Trương Dương khoanh chân ngồi ở trên giường, trực tiếp bỏ viên Tinh Huyết đan màu vàng vào trong miệng.
Lát sau, người Trương Dương liền cương cứng lên, tiến vào trạng thái tu luyện quên đi bản ngã.
Công hiệu của viên Tinh Huyết đan này thật sự vượt xa các loại linh dược khác, còn tốt hơn cả viên Tinh Huyết đan mà Trương Dương bào chế lần trước. Sau khi nuốt vào, Trương Dương cũng cảm thấy nóng lên và xuất hiện nguồn nội lực dồi dào trong cơ thể, từng đợt từng đợt tác động vào hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khi Trương Dương tỉnh lại thì trời đã tối.
May mà lần này không kéo dài thẳng một mạch đến tận sáng như lần trước, bây giờ mới chỉ là hơn mười giờ tối.
Lần hấp thụ dược liệu này của Trương Dương cũng chỉ mất mười mấy tiếng.
- Ngoao ngoao ngoao!
- Chít chít chít!
Trương Dương vừa mới tỉnh, bên cạnh hắn vang lên tiếng của hai tên nhãi ranh. Hai nhóc con này đã tỉnh lại trước Trương Dương và vẫn luôn canh chừng ở bên người hắn.
Tia Chớp còn đang nhảy nhót, cơ thể nó bây giờ đã linh hoạt hơn trước rồi.
Trương Dương vươn người duỗi lưng một cái, chậm rãi đứng lên, toàn thân của hắn này sẽ có cảm giác thoải mái rất khó diễn tả, như ăn no cơm rồi đi tắm nắng vậy.
Vận nội công, Trương Dương hơi sững sờ, lập tức vui sướng phát cuồng lên.
Nội công của hắn rõ ràng đã thâm hậu hơn nhiều, hơn nữa tốc độ lưu chuyển vừa nhanh lại vừa dồi dào vô cùng.
Lúc này Trương Dương cảm giác toàn thân đều có sức mạnh lớn vô cùng, bây giờ đố hắn đọ sức với ô tô tải thì hắn cũng dám, thậm chí hắn còn cảm giác sẽ thắng được ô tô nữa.
Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác, Trương Dương bây giờ vẫn chưa thể thắng được sức đẩy của ô tô tải, chỉ có thằng ngốc mới đi làm như thế thôi.
Nội công trung kì tầng thứ ba, viên Tinh Huyết đan này không ngờ đã giúp hắn tiến thêm một bước.
Nội công của kì đầu đến kì sau tầng thứ ba có vẻ rất gần, nhưng chỉ có người tu luyện thật sự mới hiểu được đi qua được bước này gian nan đến mức nào.
Đạt được nội công tầng thứ ba, mỗi một lần đột phá đều cần nội lực hùng hậu, nhiều người phải mất nhiều năm khổ tu tích lũy mới có thể vượt qua được bước này.
Cũng chính bởi vì điểm này nên đa phần những cao thủ nội công tầng thứ tư đều là những ông già.
Trương Dương lần này dùng Tinh Huyết đan cũng không mong có thể trực tiếp đột phá, chỉ cần nâng cao nội công của hắn là được.
Dù sao hắn mới tiến vào giai đoạn trước nội công tầng thứ ba không lâu, đột phá nhanh như vậy nếu người khác biết thì nhất định sẽ nghĩ hắn là quái vật chứ không phải người.
Thực ra lần đột phá này của Trương Dương cũng không có gì quá bất ngờ.
Hắn vừa mới tiến vào nội công kì đầu của tầng thứ ba không lâu nhưng đã củng cố cảnh giới ngay sau đó và cũng đã gia tăng được không ít nội lực.
Ở Hỗ Hải lần trước, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã gia tăng thêm bảy điểm chỉ số, sự gia tăng này không phải là nhờ vào linh dược mà còn là sự tiến bộ trực tiếp.
Sau nhiệm vụ lần trước, khoảng cách đi đến đột phá của Trương Dương cũng không còn quá xa.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn cố gắng tu luyện. Lần dùng Tinh Huyết đan này cũng là hợp lý, khi tỉnh táo lại thì Trương Dương đã hiểu được những điều này.
- Trương Dương, Long Phong vừa mới đi, anh ấy nói lát nữa anh sẽ tỉnh lại, nói thế mà chuẩn thật.
Mễ Tuyết đi đến, mỉm cười nhìn Trương Dương nói.
Ban đầu cô còn lo lắng Trương Dương sẽ lại giống như hôm trước, mãi đến khuya mới tỉnh, bây giờ thì không còn lo lắng gì nữa.
Nhưng cô cũng nghĩ rồi, nếu thật sự đến lúc đó mà Trương Dương mới tỉnh thì cô nhất định sẽ đợi Trương Dương và còn chuẩn bị rất nhiều cà phê để không ngủ quên như hqua nữa.
- Em vừa đun nóng thức ăn rồi, đi ra cùng nhau ăn nào.
Mễ Tuyết lại nói, Trương Dương nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu.
Niềm vui mừng này của hắn sau khi nhìn thấy Mễ Tuyết đã giảm đi khá nhiều, trong lòng của hắn chỉ còn lại cảm giác áy náy với Mễ Tuyết.
Trên bàn cơm bay bốn món ăn, một món canh, đều là những món tủ của Mễ Tuyết.
Đồ ăn đều bốc khói nghi ngút, hiển nhiên là vừa mới bưng lên không lâu.
Xới cơm xong, đưa đũa cho Trương Dương, Mễ Tuyết mới ngồi xuống phía đối diện với Trương Dương, cười vui vẻ và cầm bát cơm lên.
Mễ Tuyết muốn tận hưởng những thời khắc như thế này, làm đồ ăn ngon và tự tay xới cơm cho người đàn ông của mình, rồi cùng nhau ăn cơm thân mật. Điều này làm cho cô có cảm giác như người sống chung một nhà vậy.
Cảm giác này khi ở bên ngoài thì đều không cảm nhận được.
- Mễ Tuyết, có chuyện này anh nhất định phải nói cho em biết.
Nhìn bát cơm, lúc này Trương Dương còn chưa ăn miếng nào, trong lòng hắn càng cảm thấy áy náy nhiều hơn.