Thần Y Thánh Thủ

Chương 408: Tôi không giải được




Trương Dương ngẩng đầu, quan sát tỉ mỉ cách bài trí trong gian phòng này.

Không hổ là tiểu khu xa hoa nhất nhì Trường Kinh, căn nhà này có phòng khách rất lớn, chỉnh thể gần như có đến hai trăm mét vuông, phòng ốc như vậy dù là thời điểm hiện tại thì giá trị cũng không hề thấp.

Gian phòng trang trí cũng rất được, tất cả đều là nội thất đắt tiền, nhưng đáng tiếc có đôi thứ đã bị phá hỏng lúc Long Thành đấu với cô ả kia.

Đánh giá qua phòng ở, Trương Dương lại phát hiện bên cạnh còn có túi trà, lại còn là loại trà rất ngon, cạnh đó vừa hay lại là tách ấm tinh xảo.

Hắn quay đầu lại nhìn thấy hai người kia vẫn đang đánh nhau bèn tiến thẳng lại pha luôn ấm trà, người phu nữ kia ở trước mặt hắn tuyệt đối không thể nào chạy thoát, thực lực của cô ta là rất tốt, nhưng tâm đã rối loạn rồi.

Đàn bà mà để tâm rối loạn thì căn bản không thể nào là đối thủ của Long Thành.

Lúc này Trương Dương cũng không vội, vừa đúng dịp để Long Thành luyện tay nghề một chút, cũng là để tiêu hao bớt thể lực đối phương.

Loại trà này rất ngon, là trà Long Tĩnh thượng hạng, giá vài ngàn một bánh, Trương Dương bình thường cũng không thích gì uống trà, nhưng ít ra hắn biết thưởng thức thứ này.

Sau khi pha xong Trương Dương lại còn rót cho Vô Ảnh một chén, tiểu tử kia vui cười hớn hở uống luôn, bình thường Vô Ảnh thích ăn chút ít đồ vật, uống chút nước trà, nó chính là một tiểu tử tham ăn.

Về phần Thiểm Điện thì là "không độc không vui", ngoại trừ nước ra thì chỉ ăn rắn độc với dược hoàn của Trương Dương.

Vừa đấu với Long Thành, cô ả kia vẫn một mực chú ý tới Trương Dương.

Chỉ là càng quan sát thì càng kinh hãi, vào lúc này còn có thể tỏ vẻ không quan tâm chút nào mà đi pha trà, không phải cao thủ hàng đầu thì đó chính là kẻ tự cao tự đại vô cùng.

Trương Dương còn trẻ như vậy ngược lại là có phần giống loại coi trời bằng vung kia hơn, nhưng kẻ như vậy sao có thể gạt nổi cô ta ra mở cửa?

Còn nữa, vừa nãy cô ta đã sắp trốn thoát thì trúng phải một viên ám khí rất nhỏ, vốn dĩ cô còn tưởng rằng là Long Thành, giờ ngẫm lại thì không phải, Long Thành không có thực lực như vậy, không thể nào dùng đồ vật nhỏ như vậy bắn trúng cô.

Trương Dương không biết được những suy nghĩ này, nếu hắn biết nhất định sẽ cười đến méo cả miệng mất.

Cái cô ta gọi là 'ám khí' thật ra chỉ là đồng tiền xu nhỏ hôm nay lúc hắn ăn cơm người ta trả lại.

- Bộp bộp bộp!

Cô ả đột nhiên giẫm mạnh xuống sàn nhà, vừa giẫm vừa lui, không dốc toàn lực chống đỡ lại Long Thành nữa.

Thanh âm rất vang, Trương Dương khẽ cau mày, để chén trà xuống trông qua mà rằng:

- Dưới lầu này không còn ai đâu, cô nếu có chủ ý kinh động người khác thì hãy từ bỏ đi, bằng không tôi bảo đảm kẻ chịu khổ vẫn là cô thôi, so với người bị cô hạ sâu độc kia thì sẽ còn thảm hơn gấp trăm lần!

Trương Dương nhàn nhạt nói một câu. Cô ả này giẫm sàn nhà dụng ý rất rõ ràng. Chính là muốn kinh động người khác, xem xem có người có thể cứu ả hay không.

Trương Dương nói vậy cũng là có ý cảnh cáo cô ta.

Cô ả nghe lời Trương Dương nói vậy thì trong lòng đột nhiên lạnh ngắt.

Kỳ thực vừa nãy cô ta cũng đã suy đoán mục đích khiến đám Trương Dương bọn họ tới đây, cô ta chỉ làm có một chuyện, đó chính là hạ cổ độc chết một người. Trừ thứ này ra thì trước nay cô ta vẫn luôn ít giao du với bên ngoài.

Như vậy nguyên nhân bị người ta tìm tới cửa rất có thể chính là vì việc này.

Trương Dương thì lại đã triệt để xác nhận suy đoán của cô, hai người kia quả nhiên là vì việc này mà đến.

- A!

Vừa mới phân tâm, cô ta lập tức đã bị Long Thành chiếm lấy cơ hội đánh một quyền lên vai trái khiến cô ả bay ra ngoài.

Chiếm được ưu thế Long Thành lập tức thừa thắng xông lên, trực tiếp tiến lên nắm lấy vai cô ả này quật mạnh xuống trên nền đất một hồi.

Cô ả nằm trên mặt đất, thống khổ kêu hai tiếng. Cô ta và Long Thành thực lực vốn là tương đương, hiện tại liên tục bị đánh trúng thì đã bị thương không nhẹ, lúc này cô ta căn bản không phải là đối thủ của Long Thành nữa.

Long Thành lại bước qua, trong mắt Long Thành cô ta chỉ là kẻ địch, đối với kẻ địch liền muốn không chút nào nương tay, thừa thắng xông lên.

- Chờ chút!

Cô ả vội vàng kêu một tiếng, cô ta bây giờ vẫn nằm trên mặt đất. Khóe miệng cũng mang theo một vệt máu.

Long Thành ra tay quả thực không nhẹ, cô gái này đã bị nội thương không nhẹ.

Long Thành đã giương tay lên đứng đó, Trương Dương cũng quay đầu lại, trực tiếp nhìn về phía cô ta.

Nằm trên mặt đất, cô ả liếc nhìn Long Thành, rồi lại xoay người lại nhìn Trương Dương. Sau đó con mắt liền không hề rời đi.

Hai người, Long Thành có vẻ cao to khôi ngô, hơn nữa nắm giữ nội kình, trông thế nào cũng đều mạnh hơn so với Trương Dương nhiều, nhưng trong lòng cô ta luôn cảm giác Trương Dương lợi hại hơn so với Long Thành, là người thất sự có thể làm chủ trong hai người.

- Đừng đánh? Vậy thì qua đây coi!

Trương Dương khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói một câu, Long Thành lúc này cũng thu tay về, cảnh giác nhìn cô ả này.

Cô ả quay đầu lại liếc nhìn Long Thành, lập tức từ trên mặt đất bò dậy, lảo đảo đi tới sô pha bên kia.

Cô ta không dám ngồi xuống, cứ đứng đối diện Trương Dương như vậy.

Lúc này cô ta cách Trương Dương rất gần, nếu như Trương Dương là kẻ tầm thường, cô chỉ cần ra tay đánh lén, liền nhất định có thể tóm được người này.

Đến lúc đó cô ta có thể dùng Trương Dương làm con tin để rời khỏi nơi này.

Ý nghĩ này chỉ là mới xuất hiện đã bị cô cứng rắn đè ép xuống, cô căn bản không tin chuyện Trương Dương là người bình thường, lúc này nếu như lỗ mãng, phỏng chừng sẽ thảm hại hơn.

Long Thành lúc này đã lại đây, trực tiếp ngồi xuống cạnh Trương Dương.

Sau khi ngồi xuống vẫn nhìn chằm chằm cô ả đối diện như cũ, không hề có vẻ lo lắng cho Trương Dương chút nào, nhìn thấy bộ dạng đó, cô ả này càng thêm phần chắc chắn tên tiểu tử đối diện tuy rất trẻ trung nhưng tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.

- Ngồi đi!

Trương Dương khẽ bảo, phía đối diện chiếc sô pha có cái ghế, cô ả quay đầu lại liếc nhìn, có vẻ hơi nghi hoặc.

Cái ghế nằm đối diện chiếc sô pha cách đó không xa, nhưng là có một chút khoảng cách.

Hiện nay hai người bọn họ đều ngồi ở sô pha kia, nếu là cô nhân dịp ném cái ghế mà chạy trốn, rất có hi vọng có thể chạy ra, ít nhất chạy đến sân thượng là không thành vấn đề, phá được song sắt vốn không lấy gì làm chắc chắn là cô ta liền có thể chạy thoát.

Nhưng cô lại rất nhanh chóng đè nén nỗi mê hoặc này mà đàng hoàng cầm cái ghế ngồi lại.

Vừa nãy cô chạy qua một lần đã không thể thành công, chạy nữa độ khả thi thành công cũng không lớn, nhìn dáng vẻ của bọn họ, nếu thật sự chọc giận phải thì chuyện gì cũng có thể làm được.

- Cô tên là gì, người ở đâu?

Trương Dương trực tiếp hỏi một câu.

- Khúc Mỹ Lan, người Nam Cương!

Cô ả khẽ đáp.

Long Thành quay đầu lại nhìn Trương Dương một chút, cô ả này quả nhiên là người Nam Cương, phỏng chừng Ngô Chí Lượng nói là đi Thải Nam, kỳ thực là bí mật tới Nam Cương, Ngô Chí Quốc không biết điểm ấy thôi.

- Tại sao lại hạ cổ độc hại bằng hữu của tôi!

Trương Dương lại hỏi một câu.

- Ông chủ Ngô tìm được sư phụ tôi, cho sư phụ tôi rất nhiều tiền, nhờ ông giúp hạ sâu độc với một người, sư phụ tôi nhận tiền của ông ta rồi liền phái tôi mang theo Trứ quả cổ trùng tới đây giúp ông chủ Ngô hạ độc. Chờ sau khi người trúng phải sâu độc đã chết thì tôi liền có thể rời khỏi, tôi chỉ biết có nhiêu đó!

Cô ả thành thật, chậm rãi nói.

Cầm tiền người thì trừ tai hoạ cho người, cô chẳng qua chỉ là một kẻ làm theo lệnh, trước mắt mình bị người khác bắt được, chỉ có thể oán thán thời vận không tốt mà thôi.

Lúc này trong lòng cô cũng rất oán hận Ngô Chí Lượng.

Lúc trước cô đã từng tỉ mỉ hỏi dò qua. Bên cạnh người bị hạ sâu độc có ai lợi hại hay không. Ngô Chí Lượng khẳng định nói với cô là không có mới khiến cô yên tâm mà làm.

Nói không có mà giờ lại mọc đâu ra hai tên này. Lại còn lợi hại như vậy, lần này cô bị Ngô Chí Lượng hại đến thảm rồi.

Nếu như biết đối phương có người lợi hại như vậy thì sau khi cô hạ sâu độc thành công t sẽ sớm rời khỏi. Căn bản sẽ không ở đây chờ người trúng sâu độc chết đi làm gì.

- Giải cổ độc cho bằng hữu của tôi thì tôi có thể tha cô!

Trương Dương nhìn cô ta vài lần rồi mới khẽ bảo một câu.

Cô ả này không giống như là nói dối, cô ta hẳn là thực sự bị phái tới chấp hành nhiệm vụ, chỉ là không may gặp phải hắn với Long Thành.

- Tôi không giải được!

Cô ả nhẹ nhàng lắc đầu nói ra khiến Trương Dương cùng Long Thành đều không khỏi kinh ngạc.

- Không giải được? Cô có tin tôi cho cô muốn sống không được, muốn chết không xong hay không, cô cũng là người tu luyện nội kình, chín đại cực hình của Long gia chúng tôi không biết cô đã nghe nói qua chưa?

Long Thành lập tức đứng lên. Cô ả bị cậu ta làm cho sợ hãi đến lùi lại mấy bước về sau.

- Cậu…là người của Long gia?

Cô ả cũng coi như là người đồng đạo, về mấy nội kình thế gia nổi danh trong nước vẫn là có sự hiểu biết nhất định, Long gia chính là những người xuất sắc trong đám nội kình thế gia này.

Có người nói sau lưng Long gia còn có Hiên Viên thế gia càng kinh khủng hơn.

- Đúng, bây giờ cô giúp tôi giải độc cho bằng hữu của tôi thì vẫn còn kịp, tôi có thể bảo đảm tha cho tính mạng nhà cô!

Long Thành lập tức gật đầu. Long gia vẫn tương đối nổi danh, bây giờ cậu ta cũng chỉ có thể hi vọng mượn tên tuổi Long gia để làm cho cô ta thật sự khiếp sợ.

Đối với Long Thành mà nói, cứu Ngô Chí Quốc mới là chuyện trọng yếu nhất.

- Cậu có giết tôi, tôi cũng không giải được. Trứ quả cổ trùng này là sư phụ tôi tự mình nuôi nên, tôi chỉ là phụ trách đến hạ sâu độc. Căn bản sẽ không có phương pháp giải trừ sâu độc!

Cô ả lại lắc đầu, lúc nói chuyện còn hơi có vẻ sợ hãi.

Nếu là có thể giải sâu độc, cô chắc chắn sẽ không từ chối, cô với Ngô Chí Lượng không có bất kỳ quan hệ gì, cũng không sẽ nguyện vì làm việc cho Ngô Chí Lượng mà từ bỏ cái mạng nhỏ nhoi của mình.

Nhưng trong tình huống thực tế cô căn bản sẽ không biết, cũng là không có cách đáp ứng điều kiện của bọn họ, nhớ tới tiếng Long gia vẫn nghe đồn, cô lúc này suýt chút nữa không khóc nổi.

- Sư phụ của cô ở đâu?

Trương Dương nhìn cô ta, đột nhiên lại hỏi một câu.

Nếu như sâu độc này không phải cô nuôi vậy có thể cô thật sự sẽ không có cách giải trừ sâu độc, cổ trùng cũng không phải là chỉ có kẻ tự mình nuôi nên mới có thể đi hạ độc, kẻ quen thuộc cổ trùng, quen thuộc phương pháp hạ sâu độc thì cũng có thể thay thế.

Nếu như vậy, cô ả này có không biết cách giải sâu độc cũng có thể giải thích được.

- Tôi không thể nói, tuyệt đối không thể nói!

Thân thể cô ta đột nhiên bắt đầu run rẩy, không ngừng lắc đầu.

Long gia là cho cô áp lực rất lớn, nhưng áp lực từ sư phụ đối với cô ta càng to lớn hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Sư phụ của cô căm hận nhất là những kẻ phản bội, cô đã từng thấy tận mắt một sư tỷ muốn rời khỏi sư môn, bị sư phụ bắt về đày đọa suốt ba tháng, cuối cùng bị đày thành người điên muốn chết cũng không được.

Cách sư phụ cô trừng phạt người ta thực sự quá đáng sợ, không kém vạn độc xuyên tâm trong truyền thuyết.

- Ngẩng đầu, nhìn tôi đây!

Trương Dương đột nhiên nói một câu, cô ả lập tức ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn Trương Dương.

Trong mắt hắn bỗng xuất hiện một luồng sức mạnh mê hoặc, cô ả tâm thần dần dần có chút thất thủ, nhưng rất nhanh chóng hai mắt cô lại trở nên sáng ngời, cảnh giác nhìn Trương Dương.

- Đáng tiếc!

Trương Dương thầm thở dài một tiếng, phương pháp thôi miên của hắn đối với người bình thường hữu hiệu, nhưng đối với những người tu luyện nội kình mà nói tác dụng liền không lớn, chỉ có thể coi là biện pháp phụ trợ.

Trương Dương trên tay đột nhiên bắn ra một cây độc châm, đây là độc châm dùng bộ phận cơ thể Hắc thiết linh thù mài thành, có thể khiến người ta sinh ảo giác, vào lúc này liền có thể sử dụng phương pháp thôi miên của hắn.