Bọn Long Thành, Hoàng Hải đều không nói gì.
Đây thuộc về việc nhà của Ngô Chí Quốc, bọn họ là bạn nhưng cũng là người ngoài, không xen lời vào.
- Chúng ta đi thôi, em họ tôi chắc ở nhà, tôi phải về xem tình hình thế nào, về phần cô gái kia, hiện tại tôi không biết ở đâu, tuy nhiên tôi có thể nhờ người hỏi thăm.
Đau khổ một hồi, Ngô Chí Quốc lấy lại tinh thần.
Độc của anh ta còn chưa giải, bộ mặt của em họ còn chưa bị vạch trần, lúc này anh ta nhất định phải vực dậy tinh thần, một lần nữa đi chiến đấu.
Chỉ có bảo vệ được bản thân, mới có thể bảo vệ được tất cả, cả em trai ruột của mình.
Ngô Chí Quốc rất hiểu em trai mình. Đúng là nó thích chơi, thỉnh thoảng theo đuổi mấy minh tinh, hoặc bỏ tiền vào chốn chơi bời, nhưng rất ít đánh bạc, cũng không bị mê muội cái gì.
Hiện tại nó đột nhiên ham mê đánh bạc, hơn nữa còn làm thâm hụt nhiều tiền như vậy, nhất định có nguyên nhân khác.
Lúc này, anh ta đột nhiên nhớ tới em họ Ngô Chí Lượng.
Ngô Chí Sáng phụ trách việc kinh doanh của gia tộc ở phía Nam. Trong đó bao gồm cả Macao, trước đó không lâu nghe nói cậu ta còn đi Macao mấy chuyến, điều này muốn nếu nói không liên quan gì đến cậu ta, Ngô Chí Quốc là người đầu tiên không tin.
Mọi người lại lên xe đi, việc nhà của Ngô Chí Quốc bọn họ cũng không hỏi quá, nhưng chuyện cá nhân của Ngô Chí Quốc bọn họ sẽ giúp.
Giúp anh ta giải độc, mới là chuyện họ coi trọng nhất lúc này.
Xe lái đi, di động trên người Ngô Chí Quốc lại vang lên, không thể không nói chất lượng di động lúc này khá tốt, Ngô Chí Quốc ném mạnh như vậy mà không sao cả.
Nhìn thấy dãy số, Ngô Chí Quốc hơi kinh ngạc, cũng có chút kích động.
Anh lập tức ấn phím trả lời, di động vừa đặt bên tai, bên trong đã truyền đến một tiếng khóc nức nở.
- Anh, cứu em, anh nhất định phải cứu em, có người muốn giao em cho cục cảnh sát và tòa án, điều tra tội tham ô của em.
- Hồ đồ, việc kinh doanh của nhà mình thì tham ô cái khỉ gì, Chí Song, em lập tức nói rõ cho anh, rút cục xảy ra chuyện gì?
Điện thoại là em trai Ngô Chí Quốc, Ngô Chí Song gọi. Cho dù cậu ta không gọi điện thoại, Ngô Chí Quốc cũng chuẩn bị gọi điện hỏi tình hình.
Câu mắng mỏ này của Ngô Chí Quốc, khiến Ngô Chí Song hơi an tâm, từ từ kể.
Ngô Chí Song trong gia tộc không được coi trọng như Ngô Chí Quốc, anh ta cũng du học, nhưng ham chơi.
Anh ta không phải người thừa kế thứ nhất, lại không cần phải tiếp nhận việc kinh doanh của gia tộc, đi chơi như vậy cũng chẳng ai để ý, dù sao anh ta cũng không thể phạm sai lầm gì lớn.
Nửa năm trước, anh ta quen một tiểu minh tinh ở Hongkong, trúng tiếng sét ái tình, điên cuồng theo đuổi.
Anh ta nhiều tiền thế lớn, theo đuổi được tiểu minh tinh này, lập tức dính lại với nhau.
Sau đó, tiểu minh tinh này bắt đầu liên tiếp dẫn anh ta đi Macao, anh ta cũng không thích đánh bạc, nhưng không chịu nổi sự cầu xin dịu dàng của tiểu minh tinh này, nên bắt đầu đánh bạc.
Lúc đầu rất nhỏ, dần dần thành lớn.
Sau khi thua một phần tiền, anh ta vốn định rời đi, nhưng tiểu minh tinh kia không muốn, anh ta chỉ có thể tiếp tục ở lại đánh bạc, kết quả càng đánh càng lớn, thua càng ngày càng nhiều.
Thua nhiều, anh ta phải động vào tiền của công ty, muốn lấy lại số tiền mình đã thua.
Trên chiếu bạc, từ trước đến nay đều là thua nhiều thì càng ngày càng thua nhiều hơn, muốn thắng lại là điều không thể, cuối cùng anh ta không chỉ không thắng được, còn nợ nần nhiều hơn.
Lúc này, anh ta đã hoàn toàn rơi vào bẫy, không rút thân ra được.
Lần này không biết sao lại vậy, một cán bộ cao cấp của công ty đột nhiên tới Macao, thấy anh ta đánh bạc tại trận. Còn biết anh ta nợ rất nhiều nợ, nợ rất nhiều tiền
Vị cán bộ này báo cáo chuyện của anh ta, sau đó người trong nhà rất coi trọng, lập tức bắt đầu điều tra anh ta, vừa tra đã ra vấn đề, trong bất tri bất giác, khoản tham ô của anh ta đã lên đến hơn một trăm triệu.
Anh ta vốn quản lý tài vụ, không phải như vậy, anh ta đã không thể tham ô nhiều tiền vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thua hơn một trăm ngàn, Ngô gia cho dù có nhiều tiền thế lớn đến đâu, cũng không chịu nổi như vậy, bây giờ thua một trăm triệu, sau này có thể thua một tỷ, thậm chí nhiều hơn.
Đánh bạc, cho dù trong gia đình nào, cũng là chuyện bị cấm chỉ.
Sau khi sự việc xảy ra, trong gia tộc cũng vô cùng kinh ngạc, lập tức phải họp nghiên cứu xem xử trí như nào, trước khi nghiên cứu, còn có người đề xuất đưa anh ta tới cơ quan tư pháp, điều này khiến anh ta vô cùng hoang mang.
Ngô Chí Song còn nói, Ngô Chí Lượng cũng luôn giúp mình, kỳ thật Ngô Chí Lượng đã sớm biết chuyện anh ta tham ô tiền của công, còn từng mắng anh ta một lần vì chuyện này, nhưng cuối cùng che giấu giúp anh ta.
Lần này Ngô Chí Lượng còn cầu xin gia tộc giúp anh ta, nếu không phải nghe nói có người muốn xử anh ta theo pháp luật, anh ta cũng không chủ động cầu cứu Ngô Chí Quốc.
Cúp điện thoại, Ngô Chí Quốc vẫn nhắm mắt không nói gì, thỉnh thoảng uống nước.
Âm mưu, đây là một âm mưu ngấm ngầm từ lâu, vào lúc này em anh ta bị rơi vào bê bối lớn như vậy, cả gia tộc đều sẽ bị chuyện này thu hút, không rảnh chú ý việc khác.
Trong lúc này, ảnh hưởng của chuyện anh ta đột nhiên chết bất đắc kì tử cũng giảm tới mức thấp nhất.
Hai người bọn họ đều xong rồi, Ngô Chí Lượng đương nhiên sẽ trở thành người nối nghiệp mới, hơn nữa còn không bị bất cứ ai nghi ngờ, chỉ có thể than gia tộc bất hạnh, gần đây gặp vận rủi.
Lúc này Ngô Chí Quốc mới hiểu, người em họ luôn hoạt động ngầm này nham hiểm tới mức nào.
Không thể không nói, mưu kế của cậu ta rất hay, hơn nữa khống chế thời cơ cũng rất chuẩn. Nếu không phải gặp Trương Dương, điều tra ra vấn đề của cậu ta, rất có thể cuối cùng anh ta đã đạt được mục đích.
Nói không chừng trước khi chết anh ta còn cảm ơn người em họ này, cảm ơn đã giúp Ngô Chí Song, lại luôn cố gắng vì mình, cuối cùng còn kính nhờ cậu ta tiếp quản gia tộc.
Khả năng này, thật sự tồn tại.
Tuy nhiên lúc anh ta biết tất cả, âm mưu đối với Ngô Chí Song, đương nhiên không thể để anh ta tiếp tục thực hiện.
Một lát sau, Ngô Chí Quốc lại tự mình cầm lấy di động, bấm một dãy số.
- Bác thất, cháu là Chí Quốc, chuyện lần này của Chí Song có chút kì quái, bác có thể giúp cháu một việc không, điều tra tiểu minh tinh ở bên cạnh Chí Song, kể lại tỉ mỉ chi tiết, đặc biệt cô ta có từng tiếp xúc với người nào trong nhà chúng ta không.
Sau khi Ngô Chí Quốc nói xong, liền cúp điện thoại.
Ngô Chí Lượng không xuất hiện trong chuyện của Chí Song, hết thảy đều là minh tinh kia. Nhưng trực giác nói cho Ngô Chí Quốc biết, tiểu minh tinh này nhất định có quan hệ với Ngô Chí Lượng.
Thậm chí chính là Ngô Chí Lượng phái tới, cố y gây tai hoạ cho Chí Song.
Ngô Chí Quốc là cháu đích tôn trong dòng họ, người nối nghiệp tương lai, cho tới nay đều nhận được sự giáo dục tốt nhất, đồng thời những việc trong gia tộc mà anh ta biết cũng nhiều hơn ngời bình thường.
Quyền lợi của anh ta cũng cao hơn so với những con cháu khác trong gia tộc.
Ví như bác Thất này, chính là một lực lượng âm thầm trong gia tộc, chuyên phụ trách tìm hiểu tin tức, cho dù là người mình hay người của địch, đều do ông quản.
Bác Thất này là thế hệ cha chú của Ngô Chí Quốc, còn là một trong những người con nuôi của ông nội Ngô Chí Quốc. Chỉ có điều thân phận của anh ta có rất ít người biết, ngay cả thành viên trực hệ trong gia tộc, cũng chỉ có mấy người ít ỏi.
Ngô Chí Quốc biết năng lực của ông ta, nên mới giao chuyện này cho ông. Nếu anh ta đoán đúng, vậy bác Thất nhất định có thể giúp anh ta điều tra ra chút vấn đề.
Xe cuối cùng tới gần Ngô gia, bọn Trương Dương đều xuống xe.
- Chí Quốc, anh về trước, không cần lộ ra sơ hở gì, nhiệm vụ thứ nhất của anh là nghe ngóng vị trí của em họ và cô bạn gái cậu ta, quan trọng nhất là người bạn gái, sau khi nghe ngóng được, những việc còn lại giao cho tôi.
Trương Dương nói với Ngô Chí Quốc một câu, chỉ cần tìm được người, hắn sẽ có biện pháp khiến đối phương giao ra phương pháp giải độc.
Chút tin tưởng này Trương Dương có.
- Chí Quốc, nghe Trương Dương, cậu ấy sẽ không hại câu, bây giờ người có thể cứu cậu chỉ có Trương Dương.
Long Thành vỗ vào bả vai Ngô Chí Quốc, Ngô Chí Quốc gật đầu, anh ta hiểu ý tứ của Long Thành.
Đồng ý một tiếng, Ngô Chí Quốc liền vào nhà trước, mấy người khác đi tìm nơi bí mật chờ, lúc này bọn họ không thích hợp đồng thời xuất hiện đông như vậy.
- Trương Dương, vừa rồi cậu dùng thuật thôi miên mà người ta vẫn đồn đại sao?
Lúc chờ đợi, Hoàng Hải đột nhiên hỏi một câu, ánh mắt anh ta còn trợn tròn.
Quá trình Trương Dương hỏi ông bác sĩ trung y lúc trước họ đều thấy. Trương Dương chỉ hỏi một câu, ông bác sĩ đã ngoan ngoãn nói ra hết, điều này khiến họ cảm thấy vô cùng thần kì.
Bọn Long Thành, Lý Á đều nhìn Trương Dương.
Ngoài Long Thành biết nội tình, Hoàng Hải và Lý Á không biết, lúc này họ rõ ràng vô cùng hiếu kì.
- Cứ cho là thế đi, các anh cũng đều biết, tôi học y, tiếp xúc rất nhiều phương pháp, thôi môn trị liệu cũng là một loại.
Trương Dương khẽ cười, nhỏ giọng giải thích.
Hoàng Hải, Lý Á không ngờ đều gật đầu đồng ý.
Bọn họ đều tin lời Trương Dương, thuật thôi miên vốn rất thần bí, giống như trong trung y có rất nhiều điều thần bí như vậy, ví như châm cứu, việc Trương Dương châm cứu làm được rất nhiều chuyện bọn họ không thể tưởng tượng được.
Hiện tại thêm một cái gọi là thôi miên, cũng có thể chấp nhận được.
Chỉ có ánh mắt Long Thành trừng lớn, anh ta rõ nhất việc thôi miên rất khó làm được, đây cũng không phải chuyện bình thường nói nói vài câu là làm được.
- Trương Dương, cậu thật lợi hại, khi nào có thể dạy cho tôi chiêu này không.
Lý Á rất có hứng thú, nói một câu, hơn nữa bộ dạng rất nóng lòng muốn thử.
- Có thể, tuy nhiên chiêu này cũng không dễ học, bản thân trước tiên phải ba ngày ba đêm không ngủ, còn phải ở trong nước đá, vẫn duy trì tỉnh táo, ngoài ra còn phải nhìn chăm chú liên tục vào một đồ vật 24 tiếng, tư tưởng bên trong không thể mất tập trung, đề rèn luyện tinh thần lực, luyện ba năm, có thể có chút thành tựu.
Trương Dương khẽ mỉm cười, từ từ nói, Lý Á nghe càng kinh ngạc, cuối cùng biến thành sợ hãi.
Ba ngày ba đêm không ngủ, còn phải nhìn chăm chú vào một vật trong 24 giờ, việc này còn khó chịu hơn là giết anh ta đi, ngoài ra còn phải kiên trì ba năm, lúc này Lý Á không có dũng khí học tập rồi.
- Khó như vậy, vậy lúc trước cậu học, nhất định rất khổ cực.
Hoàng Hải cũng có chút kinh hãi, không kìm nổi hỏi một câu.
Trương Dương thoáng chút suy nghĩ, dường như nhớ lại điều gì, chậm rãi gật đầu:
- Đúng, tôi lúc nhỏ, quả thật đã ném qua rất nhiều đau khổ, khổ tới mức mọi người không tưởng tưởng ra được.
Tu luyện nội kình tuyệt đối không đơn giản, kiếp trước Trương Dương tu luyện từ nhỏ, căn bản không có thời thơ ấu mà những đứa trẻ nên có, về phần chịu khổ, không kém những điều hắn vừa nói.
Hồi tưởng lại chuyện cũ, Trương Dương có chút sầu não, cũng có chút nhớ nhung, đáng tiếc chuyện cũ đến một nơi của hồi ức cũng không có, kiếp này không còn tồn tại nữa