Thần Y Thánh Thủ

Chương 396: Danh sách thành viên tham gia nghiên cứu




Hồ Diệp kéo cô bạn bước nhanh về phía Trương Dương.

Khóe mũi cô vì hưng phấn quá đỗi mà thậm chí bốc lên mấy giọt mồ hôi, Trương Dương rời khỏi Tam Viện, bệnh viện cũng không hề thông báo, Trương Dương đi rất lâu rồi mới có nghe đồn.

Sau đó, Trương Dương một thời gian dài không còn xuất hiện tại bệnh viện, mọi người mới dần dần tin rằng đây là sự thực.

Một bác sĩ thực tập lại có thời gian công tác rất ngắn, vậy mà chuyện đi hay ở nghiễm nhiên lại tác động đến nhiều người như vậy, loại hiện tượng này cũng chỉ có thể phát sinh ở Tam Viện, phát sinh với cá nhân Trương Dương mà thôi.

Có điều theo thời gian thì hình bóng Trương Dương cũng dần phai nhạt trong tâm trí mọi người, cuộc sống này sẽ không vì mỗi Trương Dương mà thay đổi, Tam Viện cũng sẽ không vì không có Trương Dương mà nảy sinh biến đổi trọng đại gì cả.

Khi hết thảy mọi người đều không đàm luận về Trương Dương, quên mất là có người này tồn tại thì một tin tức quan trọng lại lan truyền trong bệnh viện.

Bệnh viện họ đề nghị lên trên một hạng mục, lại được Viện trung y phê chuẩn, điều càng cho bọn họ không nghĩ tới nhất chính là người phụ trách hạng mục này lại chính là người đã rời khỏi bệnh viện, Trương Dương.

Tin tức kia như sấm sét giữa trời quang khiến Trương Dương lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.

Nghe được tin tức kia, có người ước ao, có người đố kị, cũng có người âm thầm vui vẻ, tỷ như cô y tá trẻ trước mắt tên Hồ Diệp này, lúc đó cũng bởi vì quá cao hứng mà nhảy cẫng lên luôn.

Trương Dương có thể nói là thần tượng của cô nàng, thần tượng có được thành tích càng lớn, trong lòng cô cũng là càng hài lòng.

Vào lúc đó, mọi người liền đều đoán thử là Trương Dương lúc nào sẽ trở về.

Rất nhiều người thậm chí còn cho rằng, sau khi hạng mục được phê duyệt thì Trương Dương sẽ tự mình trở lại bệnh viện công tác.

Dù sao đề tài như vậy, vinh quang như vậy, bất luận là người nào cũng đều không từ chối được.

Đáng tiếc bọn họ đã chịu sự thất vọng nhất định, sau khi đề tài được công bố, ròng rã mười ngày đều không có thấy bóng Trương Dương, sau đó thông qua tin tức ngầm bọn họ mới biết được, Trương Dương mà bọn họ chờ đợi nghiễm nhiên lại đang ở Hỗ Hải tham gia một hoạt động dành cho sinh viên.

Tin tức kia đã khiến bọn họ nghị luận một quãng thời gian dài thật dài.

Hiện tại cũng là thời điểm mà nghị luận lắng xuống nhất, rất nhiều người cũng đều biết, các lãnh đạo bệnh viện đang đứng ngồi không yên, bắt đầu chủ động liên hệ với Trương Dương, nghĩ cách mời Trương Dương về để tránh cho đề tài lần này trở thành trò cười.

- Bác sĩ Trương, anh về lúc nào vậy, vừa nãy chúng tôi vẫn đang nhắc đến anh đấy!

Hồ Diệp kéo cô bạn đi tới trước mặt Trương Dương, lại hưng phấn hỏi một câu, cô bạn kia vừa nãy quả thực có nhắc đến Trương Dương.

Cũng chính vì các cô nói đến Trương Dương, bị hắn nghe được mới chú ý đến, cuối cùng gọi giật lại.

- Anh mới về hôm nay thôi, em có thời gian không?

Trương Dương nhìn cô mỉm cười nói một câu.

Hồ Diệp có chút nghi hoặc nhìn Trương Dương, sau đó gật đầu một cái , nói:

- Bây giờ thì em có thời gian, có điều một lát nữa còn phải trực!

- Có thời gian là được, trước tiên cứ đi theo anh đã!

Trương Dương nhẹ nhàng nở nụ cười, Hồ Diệp nói với cô bạn bên cạnh một câu, rồi bỏ lại cô này với ánh mắt ước ao mà chăm chú đi theo Trương Dương.

Đứng ở cạnh Trương Dương, con tim Hồ Diệp lại không nhịn được nhanh chóng bắt đầu đập rộn ràng, cô nàng đang suy đoán Trương Dương gọi mình lại đây là có mục đích gì, con gái khi căng thẳng rất thích nghĩ ngợi vẩn vơ, Hồ Diệp cũng không phải ngoại lệ.

Cô nàng dù sao cũng là một y tá trẻ, tốt nghiệp trường đào tạo y tá, mới làm việc được hai năm, nói đến tuổi thì so với Trương Dương còn nhỏ hơn một ít.

Vừa suy nghĩ vẩn vơ, thỉnh thoảng cô nàng lại lén lút quay đầu nhìn Trương Dương một chút, mỗi lần nhìn trộm, khuôn mặt nhỏ nhắn đều sẽ ửng đỏ lên trông thấy.

Không bao lâu thì hai người đã đến phòng bác sĩ trực ban, lần này đến rất là đúng lúc, cuộc hội chẩn vừa kết thúc.

Vương Quốc Hải nhìn thấy Trương Dương cũng sửng sốt giây lát, ngay sau đó vui vẻ qua chào hỏi, ông ta biết Trương Dương sớm muộn sẽ về, chỉ là không ngờ lại về trễ như thế.

Hai ngày này, trong lòng ông ta cũng đã có lúc hơi cuống lên.

Sau khi hàn huyên đôi ba câu, Trương Dương liền trực tiếp nói:

- Chủ nhiệm Vương , có thể tìm một chỗ hay không, tôi có chuyện này muốn nói qua với hai người một chút!

Vương Quốc Hải thoáng sửng sốt, đoạn lập tức gật đầu một cái :

- Không thành vấn đề, chúng ta vào trong văn phòng rồi nói!

Vương Quốc Hải nói đoạn dẫn Trương Dương vào trong văn phòng nhỏ bên trong phòng trực ban, nơi này không lớn lắm nhưng rất sạch sẽ, ba người ngồi vừa khéo chiếc bàn bên cạnh.

Thấy Trương Dương đích thân dẫn mình tới gặp Vương Quốc Hải, Hồ Diệp trong lòng hơi có chút thất vọng.

Trương Dương dẫn cô tới gặp Vương Quốc Hải, điều này chứng minh nguyên do hắn gọi cô cũng không phải là giống như suy nghĩ trong lòng cô vậy.

Hồ Diệp cũng không biết mình là đang có tâm trạng kiểu gì, thất vọng mà lại thấy có chút may mắn, cô biết rõ, người như mình muốn sánh với Trương Dương chênh lệch đến nhường nào.

- Tôi gọi hai người tới, là có chuyện muốn nhờ hai người hỗ trợ!

Trương Dương cười nhạt khẽ bảo.

- Tìm bọn tôi hỗ trợ?

Vương Quốc Hải rất nghi hoặc nhìn hắn, lại nhìn cô y tá nhỏ Hồ Diệp bên cạnh giây lát.

Hai người bọn họ, một chủ nhiệm, một y tá bình thường, có chuyện gì có thể cùng giúp được cho Trương Dương, thực sự khiến ông ta nghĩ mà không hiểu, Hồ Diệp mơ mơ hồ hồ.

- Hai người hẳn phải biết, Tam Viện đã nộp lên trên một đề tài nghiên cứu liên quan đến hen suyễn, hiện tại đề tài đã được phê duyệt, có điều thành viên tổ nghiên cứu của tôi hiện mới có rất ít, bây giờ tôi muốn bổ sung, người quen của tôi tại Tam Viện không nhiều, cũng chỉ có hai người, cho nên mong hai người đến giúp đỡ, không biết hai người có đồng ý hay không?

Trương Dương khẽ cười lắc đầu, đơn giản nói xong phần mình.

Đề tài muốn đi vào nghiên cứu thì phải có thành viên, nhưng những thành viên này Trương Dương muốn tự tay sàng lọc, sẽ không để cho đám người bệnh viện làm chủ rồi đưa cho hắn.

Tổ nghiên cứu kia hắn tạm thời bỏ đi, cũng không muốn đi đối mặt với những khuôn mặt nhìn là thấy buồn nôn kia.

Tạm thời từ bỏ, chờ nghiên cứu của hắn cho ra thành quả, không cần trình báo đề tài mà vẫn có thể tạo ra thanh thế vang dội trên toàn thế giới, cũng có thể làm vẻ vang đất nước.

Chỉ là trước đây hắn đã biến nó thành hành vi cá nhân, rất ít liên quan đến quốc gia.

Hơn nữa cứ như vậy, người chú ý đến hắn ngày càng nhiều, đây mới là điểm hắn không muốn nhất, trước đây bị chú ý qua một lần, giờ làm lại Trương Dương một lần, cũng không muốn khiến mình lại mệt mỏi như kiếp trước.

Có điều tính cách của hắn cũng là thà gãy không cong, Tam Viện không thỏa hiệp thì hắn tuyệt đối sẽ từ bỏ, đến thời điểm đó tổn thất của Tam Viện so với hắn càng to lớn hơn.

- Ý cậu là để bọn tôi tham gia vào tổ nghiên cứu của cậu? Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Vương Quốc Hải bỗng nhiên trợn to hai mắt, lại còn đưa ngón tay chỉ vào cái mũi của mình ngạc nhiên hỏi lại.

Bên cạnh là Hồ Diệp hai mắt càng trừng to, cô không khỏi lấy làm giật mình, chẳng thể ngờ Trương Dương sẽ tìm bọn họ nói chuyện này.

Tổ nghiên cứu kia thì cô đã nghe qua các đồng nghiệp nghị luận rất nhiều lần, mỗi lần đều với thái độ rất ước ao, các cô cũng đều biết, bệnh viện phải có một nhóm người vì cái đề tài nghiên cứu này mà thăng chức rất nhanh, thậm chí đạt được danh tiếng không nhỏ.

Khi đó các cô vẫn đều ca thán, cơ hội như vậy không thể nào tới lượt mình.

Vậy mà nay, chuyện đã từng bị cô cho rằng không thể nào lại nghiễm nhiên xảy ra trước mặt khiến cô có cảm giác không thể tin được.

- Đúng, một mình tôi thì nhất định là không được, cần mọi người trợ giúp!

Trương Dương cười cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Vương Quốc Hải nhíu nhíu mày, khẽ bảo:

- Nhưng bệnh viện không phải sớm đã có quyết định, danh sách cũng đã mở hội thảo nghiên cứu định ra rồi sao?

Bệnh viện quy định rất nghiêm về chuyện tổ nghiên cứu, nên biết Vương Quốc Hải dù gì cũng là cấp lãnh đạo bệnh viện, lúc trước Chu Chí Tường có hỏi dò qua ông ta có muốn gia nhập vào danh sách hay không.

Ông nghĩ chính mình đối với ho suyễn cũng hiểu biết không nhiều, không giúp đỡ được cái gì, nên cũng là không có nói chuyện vào danh sách tổ nghiên cứu.

- Bọn họ, danh sách là của bọn họ, đến tay tôi thì là vô dụng, tổ nghiên cứu của tôi không thu nạp "phế vật"!

Trương Dương nhàn nhạt nói, khóe miệng tựa hồ còn mang theo chút hơi lạnh.

Động thái của bệnh viện ngày hôm nay quả thật đã khiếnhắn tức giận, việc hắn rời khỏi cũng không hề giúp đám người bệnh viện tỉnh táo, vẫn cứ quan liêu như cũ.

Nếu không phải là có cái đề tài này thì Trương Dương vẫn đúng là không muốn trở về bệnh viện chút nào.

- Chủ nhiệm Vương , anh có đồng ý tới giúp tôi hay không?

Thấy Vương Quốc Hải trên mặt còn có chút do dự, Trương Dương lại hỏi một câu.

Vương Quốc Hải nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Đồng ý thì đồng ý, nhưng hiểu biết của tôi về hen suyễn thật sự không nhiều, cậu cũng biết đấy, trước nay tôi vẫn chuyên về phụ khoa!

- Anh đồng ý là được, đề tài đối với mọi người tưởng tượng là phức tạp như vậy nhưng tôi thì đã sớm có niềm tin tuyệt đối, chỉ cần theo lời tôi tiếp tục tiến hành đâu vào đấy thì nhất định sẽ thành công!

Trương Dương cười nói, nói xong lại liếc nhìn Hồ Diệp, khẽ hỏi:

- Còn em, đồng ý tới giúp anh một lần chớ?

Hồ Diệp cũng coi như là có duyên với Trương Dương, là người đầu tiên hắn gặp khi đến với thế giới này.

Sau lại còn có duyên tương ngộ rất nhiều lần, ấn tượng của Trương Dương đối với cô là khá sâu, đồng thời Trương Dương cũng biết, Hồ Diệp rất thích giúp đỡ đám y tá thực tập.

Trương Dương từng làm bác sĩ thực tập, bác sĩ thực tập thật sự cũng đã trải qua những gian nan này của đời thực tập sinh.

Hồ Diệp đồng ý giúp họ đã nói lên rằng cô có tấm lòng thiện lương, vừa nãy vừa đúng gặp bọn họ liền cùng gọi tới.

Vương Quốc Hải là quản gia, trù tính chung cho tất cả mọi chuyện, nhưng ông ta cũng không thể tự làm tất cả mọi việc, cần phải có người giúp ông ta quản lý chút việc vặt.

Hồ Diệp làm những chuyện này là thích hợp nhất.

- Tôi đồng ý, đồng ý!

Hồ Diệp vội vàng gật đầu, cô đương nhiên đồng ý, không muốn mới là kẻ ngu si, đây cũng là một lần cơ hội cá vượt Long môn rất tốt.

Đồng ý là tốt rồi, cứ quyết định như vậy đi, sau đây tôi sẽ thêm hai người vào trong danh sách, công việc cụ thể sau này thì chờ tôi tìm đủ thành viên rồi hẵng sắp xếp sau.

Trương Dương khẽ mỉm cười, Vương Quốc Hải cùng Hồ Diệp đều gật đầu một cái.

Vương Quốc Hải trước đó là cân nhắc chính mình không được mới không chủ động, hiện tại Trương Dương chủ động mời thì không cần ông ta có năng lực chuyên nghiệp hay không cũng không có lý nào mà cự tuyệt.

Đề tài như vậy muốn nói ông ta không động lòng thì đó cũng là gạt người ta.

Tiến vào tổ nghiên cứu này, chỉ cần thành công thì bằng với có thêm một cái biển chữ vàng, đến thời điểm đó bất luận làm cái gì đều sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Đương nhiên ông ta cũng hiểu rõ, Trương Dương làm như vậy nhất định sẽ đắc tội với một nhóm người, kẻ liên quan như ông ta cũng sẽ khiến mấy người đỏ mắt ghen tỵ, có điều những điều này đều không quan trọng, với đám người tại vị suốt ngày chỉ biết mưu chức tranh quyền, ông ta cũng rất không thích.

Cũng chính bởi vì có bọn họ, Vương Quốc Hải mới cự tuyệt lời mời của Chu Chí Tường, không gia nhập tổ nghiên cứu, ông ta không muốn đánh đồng bản thân với những kẻ này.

- Tốt lắm, tôi sẽ tiếp tục liên hệ mấy người nữa, sáng sớm ngày mai chúng ta cùng mở cuộc họp hội ý!

Trương Dương trực tiếp nói một câu, nói xong liền đứng dậy ra khỏi phòng họp, sau đó hắn vẫn suy nghĩ nghiên cứu về danh sách các thành viên, lúc này trong lòng cũng dần dần hình thành chủ ý.

Hắn là người một khi nghĩ đến cái gì thì sẽ đi làm liền, bây giờ còn có thời gian, chi bằng quyết định việc này trong buổi chiều, ngày mai cũng có thể thực sự đi vào sắp xếp công việc.