Thần Y Thánh Thủ

Chương 372: Ánh rạng đông của sự thắng lợi




Sau khi linh vượn tay dài bịt kín cửa động, cũng không tấn công nữa, chỉ quay đầu lại, nhìn bọn Trương Dương.

Long Phong trên mặt cũng có chút bất đắc dĩ, yên lặng gật đầu.

Trương Dương nói không sai, lúc này phiền phức lớn rồi. Linh vượn tay dài này vốn không phải linh thú bình thường. Nó có sự phòng ngự siêu cường, có lực lượng cuồng bạo, còn có cả trí tuệ rất cao, đối phó với linh thú như vậy, Long Phong cũng không có chút lòng tin nào.

- Chít…

Tia Chớp lại nhảy tới, kêu to với linh vượn tay dài, linh vượn tay dài cũng rống lên.

Thông qua tâm linh cảm ứng, Trương Dương rất nhanh hiểu được Tia Chớp và linh vượn tay dài đang nói gì.

Tia Chớp hỏi nó, có phải nhất định phải đánh bại nó, bọn họ mới có thể rời khỏi đây không?

Câu hỏi này đối với Tia Chớp, Trương Dương có phần hơi bất đắc dĩ. Bọn họ đều bị vây trong sơn cốc này rồi, không đánh bại linh vượn sao có thể ra ngoài. Hắn cũng không cho rằng sau khi linh vượn này lấp cửa động, sẽ nằm ngủ ngon cạnh đó, hãy đứng yên nhìn họ phá cửa động.

Lúc này, cũng chỉ có cách đánh bại linh vượn này là khả thi.

Tia Chớp hỏi lại câu này, rất nhanh nhận được sự khẳng định của linh vượn.

Tia Chớp lại hỏi nó, bọn họ có thể liên kết không, dùng bất cứ phương pháp nào để đối phó với nó. Câu hỏi này lại khiến Trương Dương lắc đầu.

Lúc vừa động thủ, bọn họ chẳng phải đã cùng liên kết sao, hiện tại bị vây bên trong, sinh tử còn không biết, còn liên kết cái gì nữa.

Câu hỏi này, linh vượn lại gật đầu. Tia Chớp lúc này mới nói với linh vượn kia, muốn đánh thì đánh đi, bọn họ nhấ định sẽ đánh bại nó.

Tia Chớp và linh vượn trao đổi xong, linh vượn liền chạy rất hung hăng về phía bọn Trương Dương. Cánh tay dài của nó ném ra không biết bao nhiêu cây roi mây màu đen cứng ngắc. Lúc này, nó bắt đầu chủ động tấn công.

Cây roi mây màu đen hướng về phía Trương Dương. Trương Dương vội vàng tung người lên, nhảy qua sự tấn công của cây roi.

Cây roi này lúc trước truy đuổi Long Phong, là cây roi mây màu đen tạo áp lực rất lớn đối với Long Phong, Trương Dương dễ dàng tránh được.

Tốc độ của Trương Dương nhanh hơn Long Phong nhiều, thực lực của hắn cũng mạnh hơn Long Phong nhiều. Áp lực của cây roi kia đương nhiên không lớn như vậy.

Lại bắt đầu đấu, Long Phong cũng bất chấp linh vượn này mạnh hơn mình nhiều lần, đứng vây bên ngoài, khua múa tuyết tiên không ngừng công kích linh vượn.

Tuyết tiên nhiều lần đánh vào người linh vượn, ánh mắt linh vượn chưa chớp lần nào, vẫn tấn công không ngừng về phía Trương Dương.

Nó dường như biết, Trương Dương mới là tên khó chơi nhất trong đám này. Giải quyết xong Trương Dương, chẳng khác nào giải quyết xong tất cả.

Tấn công không có hiệu quả, Long Phong cũng không ngừng, chỉ là tăng nội kình lên, khiến tuyết tiên truyền ra càng nhiều nội kình. Nhân đó gây thương tổn nhất định cho linh vượn.

Đáng tiếc lông da của linh vượn này quá dày, đánh vào đó như đánh vào tảng đá, không có chút hiệu quả nào.

- Ba ba ba.

Trong sơn cốc không ngừng vang lên tiếng tấn công của roi dài và tiếng vỡ vụn. Lý Vĩ đứng nhìn từ xa đã hoàn toàn choáng váng. Trước mặt cho dù là quái vật, hay là Trương Dương và Long Phong, đối với anh ta mà nói, động tác đều nhanh đến ghê người.

Lúc này anh ta muốn ra ngoài cũng đã muộn, sơn động bị bịt kín, căn bản không ra ngoài được.

Lúc này anh ta chỉ có thể cầu nguyện, cầu cho bọn Trương Dương thắng. Anh ta mới có hy vọng cùng trốn ra ngoài, bằng không, nơi này sẽ thành nơi anh ta chôn xương.

Cây roi của linh vượn không gây áp lực nhiều lắm đối với Trương Dương.

Chỉ có điều Trương Dương vẫn chỉ tránh từ nãy, tiêu hao nội kình rất lớn, cứ tiêu hao dần như vậy, linh vượn kia có thể giết chết hắn.

Đồng thời với việc tránh né, Trương Dương cũng có chút sốt ruột, dao găm không có tác dụng với linh vượn, toàn thân nó không thấy sơ hở nào. Việc này có nghĩa là họ vẫn luôn bị động tác chiến, không thể tấn công.

Không thay đổi cục diện này, cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết.

- Chít…

Tia Chớp lại nhảy ra ngoài, lần này nó không nhảy lên người linh vượn cắn nữa, nó cũng biết, hàm răng mình không cắn nổi da của linh vượn.

Ti Chớp không ngừng nhảy quanh linh vượn, phun màn khói đen ra từ miệng, năng lực tăng lên sau khi Tia Chớp tiến hóa, nó hết sức phun độc ra.

Răng nanh vô dụng, vậy dùng khói độc. Khói độc này cũng không phải là loại nó phun ra khi đấu với Trương Dương. Đây là khói độc độc nhất, người bình thường và động vật, ngửi thấy liền chết ngay.

Ti Chớp vừa phun ra hai lần, linh vượn tay dài liền cảnh giác nhìn nó liếc mắt một cái. Linh vượn thấy chồn đuôi cáo có thể phun ra khói độc mạnh như vậy cũng có chút kì quái.

Nó có vẻ không tin lắm vào khói độc của Tia Chớp, khói độc còn chưa khuếch tán, nó liền núp vào bên cạnh.

Sau khi linh vượn tay dài né đi, Tia Chớp liền không phun khói độc nữa, trên mặt nó cũng có vẻ bất đắc dĩ.

Khói độc phải vây lấy đối thủ thì mới có tác dụng, với thực lực hiện nay của bọn Trương Dương, đối mặt với linh vượn chỉ có thể tránh, căn bản không có khả ngăn bao vây đối phương.

Như vậy nếu muốn khói độc phát huy tác dụng, trừ phi để khói độc bao vây toàn bộ sơn động này.

Tuy nhiên điều này hiển nhiên là không được, trong cơ thể Tia Chớp cũng không có nhiều độc tố như vậy, lúc này chỉ có thể tạm dừng lại, xem tình hình rồi tính tiếp.

Sau khi linh vượn tay dài né tránh, đột nhiên thay đổi mục tiêu tấn công. Cây roi màu đen ném hướng về phía người có thực lực yếu nhất là Long Phong. Bị linh vượn tay dài này nhắm vào, áp lực đối với Long Phong bất chợt tăng lên không ít.

Long Phong quả thực kém xa linh vượn, để tránh được cây roi mây, anh ta có vẻ rất vất vả.

Không bị cây roi tấn công nữa, Trương Dương giảm bớt áp lực một chút, nhưng tâm tình của hắn không thay đổi chút nào. Không có cách nào đối phó với linh vượn tay dài này bọn họ cuối cùng không tránh được một kết quả.

Còn là một kết quả xấu nhất.

- Làm sao bây giờ?

Trương Dương không ngừng tự hỏi, bên trong điển tịch của gia tộc, có miêu tả linh vượn, chỉ nói nó lớn vô cùng, phòng ngự siêu cường, cũng không nói tới nhược điểm gì của nó.

Không tìm được nhược điểm, bọn họ sẽ không đánh bại được linh vượn.

- Chít…

Tia Chớp lại kêu lên, tốc độ của nó nhanh nhất, một bóng trắng bất chợt vọt đến phía sau linh vượn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Nó mạo hiểm phun một ngụm khói độc bên cạnh đầu của linh vượn, sau đó lập tức nhảy dựng lên né tránh, núp phía xa.

Thân thể nhỏ bé kia của nó, bị linh vượn quét một lượt, phỏng chừng sẽ biến thành thịt nát.

Khói độc đột nhiên hiện ra trước mắt, linh vượn cũng vội trốn sanh bên cạnh, lúc né tránh thân mình nó thoáng quơ quơ, giống nhơ hít phải một ngụm khói độc.

Chút khói độc này đối với nó không gây thương tổn chí mạng, nhưng cũng ảnh hưởng tới động tác của nó.

Thấy Tia Chớp tạo được hiệu quả đầu tiên, Trương Dương thoáng sửng sốt, vội bảo Tia Chớp tiếp tục dùng phương pháp này tấn công. Tuy nhiên nhất định phải cẩn thận,

Linh vượn này trí tuệ cực cao, đánh lén cùng một phương pháp hai lần còn được, nhiều hơn, rất có thể sẽ bị nó nghĩ ra cách phản lại.

Lực lượng của Tia Chớp và linh vượn chênh lệch quá lớn. Linh vượn có thể bị ảnh hưởng bởi chút khói độc nhưng đây tuyệt đối không phải địch thủ của linh vượn.

Lúc Tia Chớp cố gắng tìm cơ hội, Trương Dương cũng không rảnh, hắn lại vọt tới linh vượn tay dài.

Hắn lấy một cái răng nanh còn lớn hơn dao găm từ túi vải buồm ra. Đây là răng nanh của Kim Quan Mãng. Trương Dương mang theo người là nghĩ xem có gặp được người thích hợp thì nhờ gia công cho mình một chút.

Dù sao thì túi vải buồm rất lớn, để được cái răng nanh này.

Răng nanh còn chưa được gia công, chỉ có tiêm bộ là hơi sắc nhọn, những chỗ khác đều chắn độcm thực sự không phải một vũ khí thích hợp.

Chỉ có điều lúc này Trương Dương cũng không quan tâm được nhiều như vậy, mã tấu thực sự quá bình thường. Có rót nội kình vào cũng không gây nguy hiểm gì cho linh vượn. Không bằng dùng thứ vũ khí nguyên thủy nhất này.

Răng nanh này dù gì cũng là vũ khí mạnh trên người linh thú, mạnh hơn nhiều so với mã tấu bình thường.

Cơ thể linh vượn vụng về, nó tấn công chủ yếu dùng cây roi mây đen, cũng không dựa vào thân thể để chiến đấu với bọn Trương Dương.

Nó cũng không nghĩ tới chuyện Tia Chớp có thể phun ra khói độc, khói độc không tạo thành uy hiếp trí mạng đối với thân thể to lớn của nó, nhưng cũng gây ra ảnh hưởng không nhỏ. Nếu hít phải nhiều khói độc, cũng là chuyện phiền phức.

Linh vượn chỉ có thể cố gắng tránh Tia Chớp hết sức có thể.

Trương Dương lúc này đã hướng tới gần thân thể linh vượn, trên tay cầm răng nanh, tìm cơ hội đâm nó một nhát.

- Phù.

Một thanh âm nặng nề rất nhỏ, Trương Dương đâm trúng thân thể linh vượn, thoáng sửng sốt, lập tức lộ ra nét vui bất ngờ.

Cái răng nanh này, sau khi được hắn rót nội kình vào, không ngờ đâm vào được cơ thể linh vượn một chút.

Sửng sốt một lúc, trong chốc lát hắn lại có cảm giác nguy hiểm. Tia chớp kêu chít chít ở đằng kia, nhắc nhở Trương Dương.

Trương Dương vội vàng lui về sau một bước, cánh tay dài của linh vượn như dán vào thân thể hắn mà lao tới, kéo theo kình phong khiến mặt hắn vô cùng đau nhức.

Vừa rồi hắn trốn chậm một bước, liền bị cánh tay này quét trúng. Cánh tay này mang theo một lực cực mạnh, bị quét một chút không chết cũng trọng thương.

Trương Dương tránh được nguy cơ, lại vội vàng lùi về sau mấy bước.

Trên mặt hắn lại lộ ra vẻ vui sướng, răng nanh không thể đâm thủng da của linh vượn, nhưng dù sao cũng là đâm vào được, hiệu quả mạnh hơn nhiều so với mã tấu.

Thứ đồ trên người linh thú đúng là khác, cho dù đây là răng nanh chưa gia công, cũng có thể mang đến chút tổn thương cho linh vượn.

Quả thật chỉ là chút tổn thương, thậm chí chút tổn thương này chẳng đáng kể gì với linh vượn, dù sao ngay cả miệng vết thương cũng không lưu lại.

Nhưng chỉ điểm này, đã mang đến cho Trương Dương sự cổ vũ và tin tưởng rất lớn.

Lúc trước, chỉ chút tổn thương này bọn họ cũng không làm được, trên người họ căn bản không cỏ thứ vũ khí gì có thể phá vỡ sự phòng thủ của linh vượn.

- Long Phong, nhận lấy, cố gắng trụ vững.

Trương Dương ném cho Long Phong một cái hộp, trong hộp là một viên tinh huyết đan. Long Phong tránh sự tấn công của cái roi đen, tiêu hao lượng nội kình khá lớn.

Nếu cứ tiêu hao như vậy, bọn họ chắc chắn không thể trụ lâu bằng linh vượn.

Tuy nhiên đó là trước kia, là kết quả của tình huống bọn họ không biết làm gì với linh vượn, không phá được sự phòng ngự của nó.

Hiện giờ Trương Dương ít nhất có thể gây ra chút tổn thương cho linh vượn. Điều hắn phải làm là, khiến vết thương nhỏ này không ngừng mở rộng, cuối cùng biến thành vết thương lớn nghiêm trọng đối với linh vượn.

Trước đây, việc bọn họ phải làm là giữ cho nội kình dồi dào, chuẩn bị tốt cho trận đánh lâu dài với linh vượn.

Trương Dương có khá nhiều linh dược, đánh nhau lâu dài tin tưởng vẫn đủ dùng. Lại càng không cần phải nói, bên cạnh hắn còn có Vô Ảnh, linh thú phụ trợ biến thái siêu cấp có thể mãn huyết phục hoạt. Giờ phút này, hắn dường như thấy được ánh rạng đông của sự thắng lợi.